Cả ngày hôm nay Long Ngạo Thiên không ở Long Gia là vì anh phải đến bệnh viện để lấy kết quả xét nghiệm ADN. Bệnh viện này là bệnh viện tư nhân của gia đình nhà Phương Minh nên không phải lo về vấn đề bảo mật.
Long Ngạo Thiên cầm kết quả tờ giấy trên tay mà không mấy bất ngờ lắm. Bởi vì ngay từ lần đầu gặp Vương Thiên An và Vương Mẫn An đã khiến Long Ngạo Thiên có cảm giác gần gũi và quen thuộc.
Phương Minh nhìn Long Ngạo Thiên có chút tò mò: “Vậy giờ mày tính sao? Chuyện vừa xảy ra với Mẫn An có thể chỉ là khởi đầu thôi đấy.”
“Nếu Mẫn Nhi muốn giấu, tao sẽ không nói ra. Dù sao thì ít người biết càng tốt, đỡ phải gặp nhiều hiểm nguy.” Long Ngạo Thiên nói xong thì đưa lại tệp hồ sơ cho Phương Minh điềm đạm: “Hủy nó đi!”
Phương Minh cầm tệp hồ sơ bỏ vào máy cắt sau đó nói: “Vậy còn chuyện của mày và Tô Tuyết Đồng thì sao? Cứ kéo dài như vậy không tốt.”
“Tao đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn như vậy.” Long Ngạo Thiên chán nản xoay bút, đúng là Tô Tuyết Đồng bám dai như đỉa vậy.
Phương Minh cười cười: “Vậy thì mày kết hôn đi, chẳng phải tiện cả đôi đường sao?”
“Nếu Mẫn Nhi đồng ý, nhưng tao biết cô ấy sẽ không đồng ý.” Long Ngạo Thiên nói mà giọng có chút chua xót.
Phương Minh nghe Long Ngạo Thiên nói mà cũng cảm thấy đồng cảm. Thật sự thì A Mẫn sẽ không đồng ý sau những chuyện đã xảy ra.
Việc để Long Ngạo Thiên và A Mẫn hàn gắn trở lại không dễ dàng, lại còn có Tô Tuyết Đồng chen chân vào khiến điều đó càng khó khăn hơn.
Phương Minh vỗ nhẹ vai Long Ngạo Thiên an ủi: “Cứ từ từ xem sao, qua một thời gian A Mẫn sẽ tha thứ cho mày thôi.”
“Hy vọng như mày nói!” Long Ngạo Thiên đứng lên sau đó nhìn Phương Minh: “Tao về trước! Nếu có việc gì thì cứ gọi cho tao.”
Long Ngạo Thiên nói xong thì rời đi, dáng vẻ vẫn cô độc như trước đây. Trong một khoảnh khắc nào đó Long Ngạo Thiên cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ. Anh có tất cả, nhưng lại không có được A Mẫn ở bên cạnh.
[…]
K chỉ là cận vệ bên cạnh Tô Tuyết Đồng nhưng những gì K muốn biết thì điều có thể tra ra được tất cả. Ngay cả việc Tô Tuyết Đồng nhờ K điều tra về hai đứa trẻ cậu cũng tra ra, hơn nữa còn rất chi tiết.
K đặt một tệp hồ sơ lên bàn làm việc của Tô Tuyết Đồng sau đó nói: “Toàn bộ những gì Tuyết Đồng muốn biết điều ở đây.”
Tô Tuyết Đồng nhâm nhi ly whisky một chút sau đó đặt xuống. Tệp hồ sơ là đầy đủ chi tiết về Vương Thiên An và Vương Mẫn An. Tô Tuyết Đồng xem xong thì tức giận xé nát.
“Tại sao? Tại sao có thể chứ? A Mẫn cô ta không đáng có được Long Ngạo Thiên.” Tô Tuyết Đồng tức giận đập tay xuống bàn.
K nhìn Tô Tuyết Đồng phẫn nộ cũng không biết nói gì, lần nào có liên quan đến A Mẫn thì Tô Tuyết Đồng cũng đều rất tức giận.
Cô ta nhìn K bảo: “Một A Mẫn là đủ rồi, thêm hai đứa con của cô ta càng là một trở ngại lớn. Nhất định không được để bọn chúng và Long Ngạo Thiên nhận nhau.”
“Nếu chúng ta điều tra được, đương nhiên Long Ngạo Thiên cũng sẽ tra ra được.” K nhìn Tô Tuyết Đồng nhắc nhở, có lẽ đã biết điều gì đó.
Tô Tuyết Đồng quăng hết toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống đất, nét mặt cực kỳ phẫn nộ. Những thứ đó vốn thuộc về Tô Tuyết Đồng cô, A Mẫn làm sao xứng đáng nhận được.
Tô Tuyết Đồng cứ nghĩ rằng bản thân mình mới xứng đáng, cho nên không cam tâm khi biết Vương Thiên An và Vương Mẫn An là con của A Mẫn và Long Ngạo Thiên.
“Truy sát bọn chúng! Bằng mọi giá phải giết cho được hai đứa trẻ đó.” Tô Tuyết Đồng nhìn K bằng ánh mắt đầy hận thù, cũng kèm theo sự chua xót đau thương.
“Chuyện hạ độc mới lắng xuống, chẳng lẽ Tuyết Đồng tiểu thư lại muốn tiếp tục? Không sợ Long Ngạo Thiên nghi ngờ chúng ta sao?” K nhíu mày, cậu không sợ bản thân có chuyện gì, chỉ sợ Tô Tuyết Đồng gặp chuyện thôi.
Tô Tuyết Đồng thay vì sợ Long Ngạo Thiên biết chuyện, thì ngược lại cô ta sợ mất Long Ngạo Thiên hơn. Từ lúc quen biết Long Ngạo Thiên cho đến hiện tại cũng gần mười năm rồi, nhưng Long Ngạo Thiên chưa từng cho Tô Tuyết Đồng một cơ hội nào.
Vậy mà chỉ gặp A Mẫn một lần, lại cùng A Mẫn dây dưa đến tận hôm nay. Bản thân Tô Tuyết Đồng nghĩ mình đến trước, vì sao lại bị A Mẫn hất tay trên. Nhưng Tô Tuyết Đồng không hề biết rằng, A Mẫn và Long Ngạo Thiên vốn đã quen biết nhau rất lâu.
Cho nên người đến sau là Tô Tuyết Đồng mới phải. Tô Tuyết Đồng mặc kệ mọi thứ, mặc kệ kết quả như thế nào. Cô ta nhìn K ra lệnh: “Tôi không quan tâm! Mau tìm cơ hội giết hai đứa trẻ đó đi.”
K nhìn Tô Tuyết Đồng thở dài, có lẽ vị tiểu thư này quá si tình rồi. Nhưng mà K lại không muốn Tô Tuyết Đồng ngày càng đi sai hướng, tuy nhiên cậu vẫn phải làm theo lệnh.
“Tôi sẽ cho người làm! Thời gian này mong Tuyết Đồng tiểu thư hãy bình tĩnh, đừng quá vội vàng.” K nhìn Tô Tuyết Đồng nhắc nhở, bởi vì cậu biết cách xử lý của Long Ngạo Thiên.
Một khi Long Ngạo Thiên ra tay, thì đối phương chỉ có cái chết mà thôi. Đây là chuyện mà ai cũng biết khi đắc tội với Long Ngạo Thiên. Ngày hôm qua Long Ngạo Thiên đã lên tiếng.
Chứng tỏ rằng chỉ cần Vương Thiên An và Vương Mẫn An còn ở địa phận của Long Gia và Hắc Long Ưng thì bất kỳ ai cũng đừng mong giở trò. Vậy nên muốn ra tay, phải dẫn dụ bọn họ ra ngoài mới tiện hành động.
Tô Tuyết Đồng ngẫm nghĩ một hồi thì lại nhớ ra chuyện gì đó. Cô ta nhìn K nói: “K, có phải A Mẫn là con nhóc mà Thiên tìm kiếm sau vụ cháy ở cô nhi viện không?”
K có chút bất ngờ khi Tuyết Đồng hỏi điều này. Cậu đã từng điều tra qua, A Mẫn đúng là con nhóc mà Long Ngạo Thiên tìm. K gật đầu nhìn Tô Tuyết Đồng: “Đúng vậy! Có chuyện gì sao?”
Tô Tuyết Đồng đã cảm thấy khó hiểu từ lúc Long Ngạo Thiên nhân nhượng với A Mẫn, không ngờ rằng A Mẫn là con nhóc đó.
Tô Tuyết Đồng nhìn xa xăm: “Ngọn lửa năm đó nên thiêu chết cô ta luôn mới phải.”
Dù vô tình hay cố ý thì lời của Tô Tuyết Đồng khiến K có chút khó hiểu. Chẳng lẽ cậu đã điều tra sai sót gì rồi? Theo như những gì K biết thì chuyện gia đình A Mẫn bị giết và vụ hỏa hoạn cô nhi viện là do một thế lực làm.
Nhưng nghe Tô Tuyết Đồng nói vậy lại khiến K cảm thấy hình như có gì đó không đúng. K nhìn Tô Tuyết Đồng tò mò: “Ý của Tuyết Đồng tiểu thư là… Cô nhi viện do tiểu thư gây ra?”
Mà Tô Tuyết Đồng lúc đó cũng đâu phải là người có suy nghĩ thâm độc như vậy. Tô Tuyết Đồng nghe K hỏi thì quay sang cười nhạt: “Không phải tôi, nhưng đúng là Tô Gia đã làm chuyện đó.”
K nghe xong thì khá bất ngờ, cứ tưởng rằng là do người kia gây ra. Hóa ra không phải vậy, nhưng để cho A Mẫn nghĩ như vậy cũng tốt.
K nhắc nhở Tô Tuyết Đồng: “Chuyện này vẫn không ai có thể tra ra, vậy nên mong Tuyết Đồng tiểu thư hãy thận trọng. Nếu như quá kích động, thì tiểu thư sẽ mất tất cả.”
“Cảm ơn anh nhắc nhở, K.” Ý tứ trong lời nói của K làm cho Tô Tuyết Đồng cảm nhận được chỉ cần bản thân manh động thì tất cả đều đổ sông đổ biển.
Tô Tuyết Đồng biết, chỉ cần làm cho A Mẫn và Long Ngạo Thiên hiểu lầm nhau, mâu thuẫn chồng chất mâu thuẫn thì cả hai sẽ không thể nào quay lại với nhau được.