Khoang ghế từ số 01 cho đến số 04 là một nhóm gồm bốn người hai nam hai nữ. Chàng trai tóc bạch kim bỏ tờ báo xuống sau đó nhìn người bên cạnh: "Tôi chỉ kiểm chứng! Những việc khác không nhúng tay vào."
Người bên cạnh chính là Tiểu Ngũ, cô ta nhìn chàng trai tóc bạch kim: "A Tam! Lần trước A Thất là bị một cô gái tên A Mẫn giết đấy. Chẳng lẽ anh không muốn nhanh chóng tìm thấy A Mẫn để trị tội cô ta sao?"
"Lý do? A Thất tự làm tự chịu, không trách ai được." A Tam nhìn Tiểu Ngũ với vẻ mặt dửng dưng.
Cô gái ngồi sau lưng A Tam liền khẽ nói: "Anh không thể nói vậy được, dù sao A Thất cũng trong nhóm chúng ta mà."
Cô gái sau lưng A Tam chính là Tiểu Cửu, người bên cạnh Tiểu Cửu là A Lục. A Lục nghe vậy thì nói thêm: "Mỗi người nhường một câu đi! A Tam đến đây là để kiểm chứng, có anh ấy thì xác suất tìm được A Mẫn sẽ cao hơn."
Tiểu Ngũ và Tiểu Cửu nhìn nhau không biết nói gì. Tính cách của A Tam rất khó chịu, cũng không thích giao lưu nhiều với người khác. Người có thể nói chuyện và khiến cho A Tam phải thuận theo chỉ có A Nhất mà thôi.
Đột nhiên A Tam quay xuống nhìn hai người kia: "A Lục, Tiểu Cửu! Hai người có ảnh của A Mẫn không?"
Tiểu Cửu đưa điện thoại cho A Tam xem ảnh, người bên trong quả thật là A Mẫn lúc làm nhiệm vụ.
Toàn bộ hình ảnh bọn họ thu được của A Mẫn lúc che mặt và những hình ảnh của nhiều cô gái trong khu vực đó khi so sánh đều không khớp nhau.
Tiểu Cửu cất điện thoại sau đó nhìn A Tam: "Đó là lý do boss nhờ anh đến kiểm chứng. Cô gái này quá cẩn thận, bọn em không thể điều tra được."
"Anh Tam! Cô gái này cũng là sát thủ chuyên nghiệp, lại còn có thể sử dụng thập phi tiêu. Anh cẩn thận một chút!" A Lục nhìn A Tam nhắc nhở.
A Tam gật đầu rồi quay lên, xem ra sắp có nhiều điều thú vị lắm đây.
Cậu là một trong chín người luôn hành xử nhanh gọn lẹ, cũng không nương tình bất kỳ ai kể cả nam lẫn nữ.
Tiểu Cửu ngồi phía sau nhìn dáng vẻ của A Tam mà lòng có chút không vui. Bởi vì A Tam chưa bao giờ chú ý đến Tiểu Cửu, cũng không hề quan tâm đến việc được Tiểu Cửu chú ý đến.
[…]
Trong phòng chăm sóc cho A Mẫn vẫn có người luân phiên theo dõi thiết bị máy móc và quan sát tình hình của cô.
A Mẫn mở mắt ra, trước mắt cô là cô nhi viện phía Tây khu vực ngoại ô. Cô nhìn xung quanh rồi bước lại cổng cô nhi viện.
Một người phụ nữ lớn tuổi bước lại gần nắm tay A Mẫn cười: "Mẫn Nhi! Con lại đi đâu nghịch ngợm đúng không? Đến giờ cơm chiều mới chịu về là sao?"
A Mẫn nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đó, cảm giác thật quen thuộc. Cô nhìn vào bàn ăn, tất cả mọi người đều có mặt và đang đợi cô. A Mẫn trong vô thức cũng hòa nhập cùng mọi người mà ngồi vào bàn.
Trên bàn không có nhiều món ngon, chỉ là cơm canh đạm bạc thôi nhưng những đứa trẻ xung quanh đều ăn rất ngon lành. A Mẫn cũng ăn thử, quả thật là hơi khó ăn.
Sau bữa cơm chiều thì những đứa trẻ đều vui đùa ở trước sân, chỉ có A Mẫn là ngồi một góc nhìn đám trẻ chơi đùa. Người phụ nữ lúc chiều lại ngồi cạnh A Mẫn sau đấy đưa cho cô một viên kẹo bảo: "Bạn con lúc chiều có đến tìm con nhưng không thấy. Đây là kẹo mà cậu bé đó nhờ ta đưa cho con."
A Mẫn cầm viên kẹo lên nhìn hồi lâu, đây là viên kẹo socola mà cô thích ăn nhất. Bất giác cô mở vỏ và bỏ viên kẹo vào miệng nhai, lúc này cô mới biết sự quen thuộc mà bản thân không nhớ ra là gì.
Người phụ nữ ngồi cạnh A Mẫn chính là Viện trưởng của cô nhi viện, là người đã mở rộng vòng tay chào đón A Mẫn ở lại. Còn viên kẹo của người bạn A Mẫn chính là chàng trai tên Thiên, là người rất quan trọng đối với A Mẫn.
A Mẫn nhìn Viện trưởng với ánh mắt buồn: "Viện trưởng! Xin lỗi! Là lỗi của con..."
Viện trưởng cười xoa đầu an ủi A Mẫn: "Con không có lỗi, vậy nên đừng tự trách mình."
A Mẫn ôm chầm lấy Viện trưởng, cô không muốn sự việc năm đó lại tiếp diễn. Bỗng chốc A Mẫn lại ở trong căn phòng của Viện trưởng, bà lấy ra một cuốn sổ đưa cho A Mẫn xem.
A Mẫn cầm lấy lật từng trang, mỗi một trang đều khiến cô có cảm giác rất quen nhưng cũng rất lạ. A Mẫn chỉ tay lên tấm ảnh một gia đình mà hỏi: "Tại sao đứa bé này lại giống con vậy?"
"Bởi vì đứa bé đó là con!" Viện trưởng nhìn A Mẫn trả lời, trong giọng nói hình như có chút chua xót.
Đây là một gia đình hạnh phúc, nhìn trang phục thì có lẽ là người có quyền lực và thế lực. Nếu Viện trưởng nói A Mẫn là đứa bé đó, vậy thì ba mẹ cô hiện tại đang ở đâu?
Viện trưởng thấy A Mẫn cứ nhìn mãi tấm ảnh liền không kìm nén được mà ôm cô vào lòng: "Mẫn Nhi! Tên thật của con là Vương Mẫn Nhi. Nên nhớ rõ, bất kỳ ai hỏi cũng không được nói tên thật ra hiểu chưa? Nếu biết con họ Vương, con sẽ không an toàn nữa đâu."
"Tại sao vậy ạ?" A Mẫn nhìn Viện trưởng hỏi.
"Đến một lúc nào đó con sẽ biết thôi!" Viện trưởng thở dài nhìn A Mẫn, chần chừ một lúc liền dặn dò: "Nếu như sau này có người đến tìm con gia nhập tổ chức sát thủ, con nhất định phải gia nhập."
A Mẫn gật đầu, tuy không hiểu những lời Viện trưởng nói là ý gì nhưng cô cũng nhận lời. Tấm ảnh có một đôi vợ chồng kia cũng bị nhòe đi. Đang thẫn thờ thì một chàng trai vỗ vai A Mẫn: "Sao em lại đứng đây? Có phải là đang đợi anh không?"
A Mẫn bất ngờ nhìn chàng trai kia, đó là Thiên. Người mà A Mẫn không bao giờ quên được, cô vội ôm chầm lấy không buông. Chàng trai kia cũng ôm lại sau đó nói: "Có gì thì kể anh nghe, giờ thì ngoan ngoãn đi theo anh nào."
A Mẫn đi theo chàng trai tên Thiên đó, cả hai ở phía sau vườn của cô nhi viện ngồi nói chuyện. A Mẫn kể lại toàn bộ mọi việc mà Viện trưởng nói cho Thiên nghe, nhưng cô không nói đến việc gia nhập tổ chức sát thủ hay bản thân mang họ Vương.
"Vậy dạo gần đây em có thấy có gì khả nghi không?" Chàng trai tên Thiên kia nhìn A Mẫn.