Đến một đoạn xa thì A Mẫn ngừng lại, cô nhíu mày cởi một bên áo khoác ra nhìn vết thương. Nhờ Bạch Tước ẩn ý nhắc nhở A Mẫn mới biết đối phương nhắm vào ai. Cô chắc chắn tên bắn tỉa kia nhắm vào Ngạo Thiên. Bởi vì nếu nhắm vào cô thì hắn đã bắn cô lúc đang trên đường đến đây rồi.
Cô biết vậy mới kéo Ngạo Thiên qua chỗ Bạch Tước và dùng thân mình đỡ đạn cho anh. Không ngờ đối phương lại gắn thêm ống giảm thanh vào, lại còn không sử dụng laze chứng tỏ đây là một tên chuyên nghiệp.
A Mẫn lấy con dao nhỏ trong túi áo ra rạch ngang một đường vết thương và lấy viên đạn ra. Cô cũng lấy một ít thuốc giảm đau trong túi nghiền nát và dùng lá cây để bột thuốc vào đắp lên vai cầm máu.
Ngay cả cô còn bị lừa thì những tên bắn tỉa kia chắc chắn sập bẫy rồi. Những thuộc hạ bị cô giết bên phía Bạch Tước đều được cài vào làm nội gián. Cho nên Bạch Tước cố tình sắp xếp đám người đó đi đối phó A Mẫn.
Người của Bạch Tước sẽ không bao giờ đánh lén, cũng không nói những câu có ý đe dọa. A Mẫn từng nghe Kill nói về Bạch Tước cho nên biết đám người kia là được cài vào. Vậy nên cô cũng không cần nương tay mà tiêu diệt tất cả.
A Mẫn cười buồn, việc anh làm A Mẫn đâu ngốc đến mức không nhận ra. Nhưng anh cũng đâu có biết lý do tại sao cô lại tức giận như vậy. Có lẽ anh chỉ nghĩ cô cố chấp không phân biệt đúng sai, chứ chưa từng nghĩ cô chính vì điều đó mà mà đỡ đạn cho anh để rồi bị thương.
Khi cảm thấy vết thương có vẻ ổn thì A Mẫn cũng chạy xe về biệt thự thu dọn hành lý. Cô không muốn phải chạm mặt Ngạo Thiên ở trong tình trạng thế này.
Ngay khi xe vừa dừng lại trước cổng thì A Mẫn xuống xe mở cửa. Vừa nhìn thôi cô đã biết có người chạm vào, hơn nữa lại là mới đây. Cô lúc nãy còn đang thắc mắc không biết tên bắn tỉa đi theo cô đang ở đâu thì giờ cô đã đoán được.
A Mẫn đẩy nhẹ cửa bước vào nhà, đúng như dự đoán có người đã đột nhập. Bột huỳnh quang cô rắc trên nền nhà đều có dấu chân của người trưởng thành. Cô bước vào phòng khách nhưng không bật đèn, lạnh lùng nói: "Nếu ở đây rồi sao không lộ diện?"
Người kia bước ra ngoài nhìn A Mẫn với gương mặt được che một nửa. Đó là một chàng trai khá cao, cậu ta ngồi trên sofa nhìn A Mẫn cười.
"A Mẫn à! Trong giới sát thủ ai cũng nghe qua tên cô, nhưng nhiệm vụ lần này của cô lại để quá nhiều sơ hở." Cậu ta nhìn A Mẫn nói chuyện rất thản nhiên, dường như không có chút đề phòng.
A Mẫn ném phi tiêu qua cậu ta nhưng cậu ta nhanh hơn đã né được. Cậu ta rời khỏi ghế sofa bước lại chỗ A Mẫn, còn A Mẫn thì lùi ngược về sau hỏi: "Mục tiêu của các người là Ngạo Thiên?"
Chàng trai đó chỉ cười, sau đó lấy một móc khóa có ký hiệu con số 07 đưa lên cho A Mẫn xem. A Mẫn nhìn móc khóa đó mà nhíu mày suy tư. Tổ chức dùng mã số để nhận định thành viên chỉ có tổ chức Zero, nếu là vậy thì lần này cô gặp rắc rối rồi.
Theo như những gì A Mẫn được tìm hiểu thì tổ chức Zero có rất nhiều thành viên phụ trợ, còn thành viên đắc lực chỉ có chín người. Chàng trai kia thấy A Mẫn cứ trầm tư thì cũng đã biết cô đoán ra được.
Cậu ta cất móc khóa vào túi sau đó dùng một con dao chĩa thẳng vào A Mẫn mà nói: "Tôi là thành viên thứ bảy của Zero, tên A Thất. Đúng là tôi nhắm vào Ngạo Thiên! Lúc nãy cô cản trở tôi giết hắn rồi, bây giờ tôi sẽ tha cho cô. Nhưng nếu cô không đi thì đừng trách."
A Mẫn là sát thủ, vậy nên cô không thể để cho đối thủ biết mình đang bị thương. Cô và A Thất đánh nhau, những đòn cậu ta ra toàn là những đòn dễ gây nguy hiểm khiến A Mẫn chỉ biết né.
Vết thương do cử động nên đã rỉ máu, A Thất chỉ cần ngửi một chút thôi cũng biết đó là mùi máu.
"Lúc nãy tôi còn tưởng đạn lệch nên không thể giết cô. Không ngờ lại bị thương thật, mùi máu khiến tôi rất có hứng thú đấy." Cậu ta vừa nói vừa nhắm vào vết thương của A Mẫn mà ra đòn.
A Mẫn thì liên tục bảo vệ vai trái của mình không để bị tổn thương nữa. Tuy bị thương nhưng hành động của A Mẫn vẫn điêu luyện, dường như không vì vết thương mà ảnh hưởng.
A Mẫn dùng phi tiêu ném vào A Thất nhưng cậu ta né được. Cô lại bấm vào chiếc vòng kéo căng dây cước ra và tạo thành một vết thương dài trên tay cậu ta. . Truyện Tổng Tài
Cậu ta ném dao về phía A Mẫn, A Mẫn né qua một bên nhưng vẫn bị xước ngang qua mặt. Cả hai bên lúc này đều đã bị thương, nếu cứ tiếp tục thì cũng không có lợi gì.
"A Thất! Nếu cậu cứ ép tôi vào đường cùng thì đừng trách tôi." A Mẫn căng thẳng dây cước ra nhìn A Thất.
A Thất lại cười đắc ý: "Bị thương rồi mà còn định ra điều kiện sao?"
A Mẫn cuối cùng đành dùng tuyệt chiêu của mình mà giải quyết A Thất. Cô dùng thập phi tiêu và dây cước tạo thành một đường thẳng sau đó lợi dụng lúc A Thất không để ý mà lướt thẳng qua cậu ta khiến trên người cậu ta bị rạch thành nhiều đường.
Cậu ta ngã xuống đất, máu loang ra từ vết thương không ngừng chảy. Cậu ta không thể ngờ mình lại thua một con nhóc nhỏ tuổi như vậy.
A Mẫn thâu dây cước và cất phi tiêu vào túi rồi nói với A Thất: "Loại phi tiêu này nếu cắt trúng da thịt sẽ khiến máu chảy không ngừng. Nếu không phải vì cậu ép buộc tôi cũng không sử dụng."