Lão Bản nghe vậy liền tức giận đập bàn: "Gì cơ? A Mẫn dám tự ý rời đi à? Hạ lệnh cho người bắt về mau lên."
"Chuyện này…"
Thấy A Phấn có vẻ do dự nên lão Bản liền uy hiếp: "A Phấn! Cô còn đứa em trai đang đi học đấy."
"Tôi sẽ làm!"
A Phấn cúp máy, vài giọt lệ rơi xuống cũng vội lau đi. Cô vì ép buộc mới làm như thế, còn A Mẫn thì chỉ vì là trẻ mồ côi cho nên mới muốn tìm nơi nương tựa. Từ lâu cả hai coi nhau như chị em rồi, lần này bảo A Phấn ra tay thật là làm khó cho cô rồi.
A Phấn nhắn tin cho A Mẫn ra chỗ hẹn, vì cô biết A Mẫn sẽ đến khi cô nói rằng có việc gấp.
Trời đã hơn 2h sáng, dưới chân cầu một cô gái mặc chiếc áo sơ mi cùng chân váy sườn xám đang cầm điện thoại lướt lướt.
"A Mẫn! Em đợi lâu chưa?" A Phấn chạy lại nhìn A Mẫn, miệng tuy cười nhưng lòng lại có chút buồn.
Cả hai nói chuyện một lúc thì A Phấn mới giải bày: "A Mẫn! Em trai chị còn đang bị lão Bản theo dõi, nếu chị không làm theo lời ông ta thì em trai chị sẽ..."
A Mẫn thấy A Phấn chần chừ nên hỏi: "Chị muốn em cứu em ấy... Hay muốn em giết lão Bản?"
A Mẫn lạnh lùng nhìn A Phấn, trong câu nói ấy tám phần là thật hai phần giả. A Mẫn không ngốc đến nổi để người khác dắt mũi mình.
Nghe vậy A Phấn chỉ đành khai thật: "Lão Bản muốn chị bắt em về, tuy nhiên chị thật sự không muốn. Nhưng mà... Vì em trai chị, chị xin lỗi em."
Nói rồi A Phấn ném một thứ bột màu trắng vào mặt A Mẫn khiến cô ngã xuống đất bất tỉnh. Một xe ô tô màu đen chở hai người rời đi.
Khi đến khu biệt thự cao cấp thì dừng lại, một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi bước ra nhìn cả hai rồi ra hiệu đi vào nhà. Ở nơi này vệ sĩ không nhiều, chỉ tầm chục người, mà nơi này cũng có em của A Phấn – Tiểu Minh đang ở đây.
"Chị hai! Chị Mẫn bị sao vậy?"
Tiểu Minh lo lắng chạy ra hỏi nhưng bị vệ sĩ cản lại, A Phấn chỉ đành trấn an cậu em mình: "Em ấy mệt nên ngất đi thôi, em về phòng đi."
Tiểu Minh nhìn đám vệ sĩ kia đỡ A Mẫn nằm trên ghế sofa mà quay lại hỏi chị mình một lần nữa: "Chị ấy sẽ ổn chứ chị?"
A Phấn xoa đầu cậu em mình trấn an: "Sẽ ổn mà! Tiểu Minh mau về phòng làm bài tập đi nào."
Tiểu Minh đành quay đi lên cầu thang nhưng vẫn không quên nhìn A Mẫn với vẻ mặt lo lắng.
Lão Bản chạm nhẹ gương mặt của A Mẫn sau đó gật đầu khen ngợi A Phấn: “Làm tốt lắm! Cô cũng nên về phòng đi.”
A Phấn nhìn A Mẫn đang mê man mà chần chừ “Nhưng mà...”
Lão Bản ra hiệu cho đám vệ sĩ đem A Phấn về phòng, còn ông ta thì bế A Mẫn lên phòng riêng của mình. Phòng ông ta rất rộng, lại còn cách âm rất tốt, nơi ở của ông ta lại nằm trên con đường hướng về trung tâm thành phố.
Đặt A Mẫn xuống giường ông ta liền cởi áo của mình ra để lộ thân hình hơi mập mạp. Tuổi ông ta cũng không còn trẻ nữa, nhưng lại là trâu già thích gặm cỏ non.
Tiện tay lão Bản xé toạc chiếc váy sườn xám của A Mẫn để lộ bộ đồ lót màu đen của cô. Trong ánh đèn mập mờ càng khiến thân hình của A Mẫn trở nên quyến rũ.
Hoá ra lão ta muốn bắt A Mẫn về không phải trừng trị cô, mà là muốn cô trở thành người phụ nữ của ông ta, như vậy cô sẽ không rời đi nữa.
Thành tích hoàn thành nhiệm vụ của A Mẫn luôn rất tốt, hơn nữa trong thế giới ngầm A Mẫn cũng có quen biết nhiều người. Nếu có A Mẫn bên cạnh thì lão Bản sẽ không còn sợ bị các thế lực khác chèn ép.
Ông ta vuốt ve gương mặt của A Mẫn sau đó cười nham nhở mà nói: “A Mẫn à A Mẫn! Nhan sắc đúng thật là mê người, cả cái dáng vẻ này nữa. Thường ngày cô lạnh lùng như vậy, hôm nay tôi muốn nghe thanh âm quyến rũ ấy của cô.”
Trong mơ hồ A Mẫn vẫn cảm nhận được ai đó đang đụng chạm mình. Cô cố gắng mở mắt nhưng không được vì còn thuốc mê, cuối cùng cô dùng tay của mình bấu chặt vào đùi chỉ mong bản thân sẽ đau mà tỉnh táo.
Lão ta bắt đầu cởi từng cúc áo của cô, một tay định cởi nốt phần dây áo lót, một tay thì chuẩn bị chạm vào hoa nguyệt cô. May thay cô đã có chút sức lực mà phản kháng lại, thấy vậy lão ta lại còn khoái chí hơn nữa.
“Ha ha ha... Tỉnh cũng tốt, như vậy mới cảm nhận được sự sung sướng mà tôi dành cho cô.”
A Mẫn nhíu mày: “Cút khỏi người tôi, đồ lão già chết bầm.”
A Mẫn ngồi dậy đạp lão Bản nhưng lại bị ông ta đè xuống. Cô cố với tay dùng bình hoa đập vào đầu lão khiến lão nằm trên giường bất tỉnh.
Sau đó A Mẫn cài lại nút áo và rời khỏi phòng. Cô chạy qua chỗ Tiểu Minh và A Phấn bảo bọn họ chạy nhanh. Nhưng vừa đến dưới lầu liền bị chặn lại.
A Mẫn dùng sức đánh với đám vệ sĩ nhưng tình thế này nếu lão Bản tỉnh lại chỉ thêm rắc rối.
Cô đẩy bọn họ ra phía cổng và hét lên: “A Phấn! Chị và Tiểu Minh đi trước đi, gặp lại ở đảo Phù Hoa. Nhanh lên!”
Tiểu Minh nhìn A Mẫn chần chừ: “Chị Mẫn! Một mình chị sẽ nguy hiểm.”
“Nếu còn chậm trễ thì cả ba đều chết hết đấy.” A Mẫn quát thẳng vào mặt Tiểu Minh, cô làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho hai chị em bọn họ thôi.
A Phấn biết A Mẫn có ý tốt nhưng đứa em Tiểu Minh này lại cứ đứng như vậy thì không tốt chút nào. Cuối cùng A Phấn kéo Tiểu Minh chạy đi còn A Mẫn ở lại ngăn đám vệ sĩ kia. Đám vệ sĩ đó vốn chẳng phải đối thủ của cô, chỉ là do thuốc mê chưa hết nên sức cũng yếu hẳn đi.
Tình thế không ổn cô liền bỏ chạy, chạy tới đâu tính tới đó. Hiện tại trên tay cô là chiếc đồng hồ Rolex tiện tay lấy ở cửa hàng, nhìn vào chỉ hơn 3 giờ sáng. Cô chạy bằng hai chân, còn bọn chúng đuổi theo cô bằng xe bốn bánh.
Một trong số chúng hét lớn phía sau: “Đứng lại mau!”