Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 27: Mạng Long Ngạo Thiên đáng giá hơn



Điểm nghi vấn này Phương Minh biết nhưng không nói ra, vậy mà A Mẫn chỉ nhìn hồ sơ liền có thể biết rõ đối phương muốn gì. Cô lại nói: "Có thể là nhắm vào Long Ngạo Thiên, hoặc là một cái bẫy."

Phương Minh đồng tình với ý của A Mẫn, bởi vì cậu cũng đang nghi ngờ điều đó. Nhưng tại sao phải làm như vậy? Cậu quay sang nhìn A Mẫn hỏi: "Làm vậy cũng đâu được gì, hơn nữa đó là bạn cô chứ đâu phải bạn chúng tôi."

A Mẫn gật đầu đáp lại: "Phải! Là bạn tôi. Nhưng anh nghĩ xem… ai có thể điều tra được thông tin này nhanh nhất."

Phương Minh suy ngẫm hồi lâu, thông tin có được nhanh nhất cũng chỉ có Hắc Long Ưng. A Mẫn đi cùng Ngạo Thiên và bọn họ thì không ai khác biết ngoài những thân cận đi cùng. Thế mà trong Hắc Long Ưng lại có nội gián, còn nắm bắt tin tức rất chuẩn xác.

"Chẳng lẽ ý cô là…" Phương Minh định nói tiếp thì A Mẫn nói xen vào: "Vậy nên tối nay một mình tôi đi được rồi. Mọi người ở lại bảo vệ Ngạo Thiên đi."

"Một mình cô đi sẽ nguy hiểm! Biết đâu những người kia là nhắm vào cô thì sao?" Phương Minh chần chừ một lúc rồi nhìn A Mẫn nói, cậu thực sự thấy cách này không an toàn.

A Mẫn cười nhìn Phương Minh: "Mạng Long Ngạo Thiên đáng giá hơn!"

Cô không sợ nguy hiểm, chỉ là cô không muốn người khác cũng bị phiền phức. Mạng cô thì làm sao sánh bằng mạng của lão đại bọn họ. Nói về việc có nhiều kẻ thù thì Ngạo Thiên vẫn có nhiều hơn cô.

"Phương Minh! Bắn tỉa ở gần đây, vậy nên cảnh giác một chút." A Mẫn nói rồi bước lên cầu thang.

Trên tay A Mẫn luôn đeo hai chiếc vòng, một chiếc dùng làm nhiệm vụ và một chiếc dùng để cảnh báo. Chỉ cần là súng bắn tỉa hay bất cứ gì có thể gây hại cho cô trong vòng 200m đều bị chiếc vòng này cảnh báo. Mà chiếc vòng cảnh báo đó chính là người đứng đầu của tổ chức sát thủ đưa cho cô sử dụng.



Phương Minh nghe vậy lập tức nhìn xung quanh cảnh giác. Trong ngôi nhà này đều có những thiết bị chống nghe trộm, chống bị gây nhiễu cho nên rất khó đặt vào để nghe lén.

Bên ngoài ngôi nhà tuy có người bảo vệ nhưng cũng không thể chắc chắn sẽ an toàn tuyệt đối. Cậu lập tức đi về phòng riêng của mình để chuẩn bị gì đó, còn A Mẫn thì chuẩn bị một số thứ cho buổi tối.

[…]

Đến tối thì A Mẫn thay một bộ đồ màu đen đi xuống lầu. Vừa bước tới phòng khách chiếc vòng cảnh báo lại chớp tắt. A Mẫn đi ngược lên phòng của mình sau đó qua phòng của những người kia nhưng không thấy ai cả.

Cô nhíu mày khó hiểu, rốt cuộc bọn họ ban đêm không ở trong phòng mà lại đi đâu cả rồi. Bên ngoài lại có sát thủ, thật sự không sợ tập kích sao!? Hay bọn họ có kế hoạch rồi nên mới vô tư như vậy?

A Mẫn chần chừ một lúc rồi lại đi xuống lầu sau đó tắt toàn bộ đèn. Đối với những người như Ngạo Thiên và bạn của anh thì chắc chắn sẽ có kế hoạch. Cô rời đi đóng cửa cổng lại sau đó đi bộ đến đường lớn, vừa tới nơi cô đã thấy vài chiếc xe đang chặn đường đi của mình.

Một người mặc đồ đen che mặt bước lại nhìn A Mẫn, vì cô cũng che mặt lại nên chỉ thấy được đôi mắt thôi. Người kia nhìn A Mẫn nói: "A Mẫn! Tung hoành ở nước Z thì thôi, lại đến đây phá rối là sao?"

"Tôi phá rối? Vậy thì thả bạn tôi ra, còn không tôi sẽ phá tung nước B luôn đấy." A Mẫn nhíu mày đáp trả, trước giờ lời cô nói ra được là sẽ làm được.

"Phải xem cô có đủ bản lĩnh để đến bến cảng đúng hẹn không? Nếu không đến kịp thì chỉ trách bản thân cô thôi." Kẻ kia nói rồi ra hiệu cho đám đàn em xông lên đánh A Mẫn.

A Mẫn khó chịu, những vướng bận này cô rất ghét phải xử lý. Bởi vì trước giờ cô chỉ xử lý những con mồi chính, còn đám tép rêu đều có người quản rồi. Hiện tại chỉ còn hơn 20 phút nữa là đến thời gian, nếu cô không kịp đến Minh An sẽ nguy hiểm.



Vài tên trong đám đàn em đó đánh lén A Mẫn nhưng cô đã né được. Cô lấy một con dao nhỏ trong tay áo ra sau đó xử lý bọn chúng. Động tác tay nhanh nhẹn cùng việc thường xuyên luyện tập nên lúc hành động không hề xảy ra sơ hở.

Chỉ trong phút chốc toàn bộ số người kia đều nằm dưới đất, kẻ chết có, kẻ bị thương bất tỉnh cũng có. Nếu không muốn truy tới cùng cô sẽ nương tay mà không giết. Nhưng nếu cứ muốn dồn cô vào chân tường thì những kẻ đó không đáng sống.

A Mẫn lại lấy chiếc mô tô và lên ga chạy đi. Mặc dù cô chạy bao xa thì chiếc vòng vẫn cảnh báo nguy hiểm. Cô cũng không để tâm tới nữa, khi đến bến cảng thì đúng như dự đoán. Ngoài Minh An ra thì không có ai nữa, cậu bị treo ở giữa những thùng container.

A Mẫn một mình bước đến chỗ Minh An và phóng phi tiêu cắt đứt dây sau đó chụp cậu lại và ngã trên cát. Vì không quá cao nên cả hai vẫn ổn.

Minh An nhìn thấy A Mẫn thì nói với giọng khó khăn: "Mau đi đi... A Mẫn! Bọn họ… muốn bắt mày đấy..."

A Mẫn đỡ Minh An đứng dậy hỏi: "Vậy còn Tuyết Nhi đâu? Chuyện là sao thế?"

Minh An bị đánh đến nỗi cả người đều bầm tím, cậu nhìn A Mẫn lý giải: "Tuyết Nhi được vệ sĩ đưa về nước Z rồi, mày cũng biết tính cách của ba Tuyết Nhi mà."

A Mẫn thấy Minh An không nói lý do cũng không hỏi nhiều, cô nhìn Minh An: "Xong việc thì giải thích rõ ràng đấy. Giờ mày lại chỗ kia ngồi đi, ở đây để tao xử lý."

Minh An bước lại gần chỗ phía trước ngồi, vừa đúng lúc có một đám người đến bao vây A Mẫn. Quả thật là không nằm ngoài dự đoán, nếu như Kill bắt người của A Mẫn chắc chắn sẽ thương lượng. Nhưng những người ở trước mặt cô không phải bang Kill mà là Bạch Tước.

Một người trong số đó bước ra đứng đối diện nhìn A Mẫn cười nói: "Đúng là nổi danh A Mẫn! Ngay cả ông trùm bến cảng Trần Úc cũng dám giết. Lại còn san bằng cả đảo Phù Hoa và giết luôn lão Bản lão Châu."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv