Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 22: Nước B



A Mẫn ôm A Phấn vào lòng an ủi: "Em có con đường của riêng em, hơn nữa em biết chị chỉ muốn có cuộc sống bình thường. Hôm nay em đến chào tạm biệt, sau này thường xuyên liên lạc nhé."

"A Mẫn! Nếu em đã nói vậy… Thì chị chúc em luôn may mắn trên con đường em chọn." A Phấn cười buồn, cô ấy biết A Mẫn đã làm gì sẽ làm tới cùng.

A Mẫn cười sau đó chào tạm biệt, khi vừa định quay đi thì Tiểu Minh giữ tay A Mẫn lại: "A Mẫn! Em thích chị, em muốn bảo vệ chị."

"Em sẽ không bảo vệ chị được đâu, bởi vì con đường chị chọn không hề bằng phẳng. Em đi theo chị chỉ sẽ bị vùi dập sớm thôi." A Mẫn nhìn Tiểu Minh, cô nói thẳng để cho cậu nhóc này sớm từ bỏ.

"Vậy thì em sẽ chờ chị! Em sẽ cố gắng để lo cho chị, đợi em đủ tuổi em sẽ cưới chị." Ánh mắt Tiểu Minh cương quyết nhìn về phía A Mẫn khiến cô có chút bối rối.

Cô biết đây không phải lời nói đùa, nhưng cô cũng không thể nào im lặng mãi được. A Mẫn cười xoa đầu Tiểu Minh: "Xin lỗi em nha! Nhưng mà chị đã có người trong lòng rồi."

"Người trong lòng chị là ai? Có phải là người đứng kế bên chị không?" Tiểu Minh nhíu mày hỏi A Mẫn sau đó chỉ tay về phía Tuấn Kỳ.

"Không phải!" A Mẫn thở dài nhìn Tiểu Minh, cậu lại nói như thể không chấp nhận được điều mình vừa nghe: "Em có điểm gì không bằng người đó chứ? Chị nói đi!"

A Mẫn cười, không phải là không bằng, mà là ngay từ đầu cô đã dành trọn trái tim cho người đó rồi. A Mẫn đặt tay lên vai Tiểu Minh: "Em phấn đấu cả đời cũng không bằng người đó được đâu. Vậy nên cố gắng chăm chỉ lo cho chị mình thay vì nghĩ tới chuyện này đi."

"A Phấn! Em đi đây, chúc hai người luôn bình an sống hết quãng đời này. Nhớ thường xuyên liên lạc với em đấy." Cô lại ôm lấy A Phấn lần cuối sau đó nói lời từ biệt.

A Phấn cười buồn: "Tạm biệt em!"

A Mẫn gật đầu sau đó quay đi, Tuấn Kỳ cũng căn dặn thuộc hạ làm theo những gì mà lúc nãy A Mẫn nói. Ngồi trong xe cô mới nhìn sang Tuấn Kỳ: "Anh mà nhiều chuyện thì coi chừng đấy."



"Thằng nhóc kia coi bộ rất thích cô, còn đòi cưới nữa cơ đấy." Tuấn Kỳ nói với giọng trêu đùa khiến A Mẫn nhíu mày: "Tính tôi không có phong lưu như anh, ngày nào cũng một cô khác nhau."

Tuấn Kỳ cũng chỉ là ôm ấp vậy thôi chứ có làm gì đâu, hơn nữa một phần cũng vì nhiệm vụ. Cậu nhìn A Mẫn tò mò: "Người trong lòng cô là ai vậy? Nói nghe xem!"

"Nhiều chuyện! Anh càng tò mò tôi càng không nói." A Mẫn cười đểu, để coi cậu làm gì được cô.

Tuấn Kỳ nghe A Mẫn nói vậy thì cảm thấy mất hứng, nhưng tính tò mò vẫn không bỏ nên cậu đành hỏi tiếp: "Người trong lòng cô có phải là người có quyền lực, thế lực không?"

"Phải thì sao? Mà không thì sao? Tôi biết anh đang nghĩ đến ai luôn đấy." A Mẫn quay sang nhìn Tuấn Kỳ thách thức khiến cậu nhíu mày: "Nói thử!"

"Long Ngạo Thiên! Anh dám bảo không phải đi." A Mẫn thách thức.

"Thì phải! Bộ ngoài Thiên ra còn ai nữa hả?" Tuấn Kỳ lại giở thói tò mò chuyện riêng của người ta nữa rồi.

Đúng thật là Tuấn Kỳ đang nghĩ đến người trong lòng của A Mẫn là Long Ngạo Thiên. Nhưng cậu không chắc có đúng hay không mới hỏi A Mẫn thử. Nào ngờ cô cứ trả lời như không trả lời.

A Mẫn ngồi dựa lưng vào ghế: "Ai biết đâu!"

Tuấn Kỳ nhìn A Mẫn nghiêm túc hỏi: "Không đùa nữa! Cô động lòng với Thiên rồi phải không? Lúc ở đảo Phù Hoa cô có quyền chọn không thử bánh, nhưng cô cố tình ăn là vì cô muốn để vệ sĩ lại bảo vệ Ngạo Thiên."

"Anh nghĩ sao cũng được, chỉ là tôi đói nên ăn thôi. Nếu anh tò mò thì tôi nói luôn, là người cứu tôi khỏi hỏa hoạn đấy." A Mẫn khép mi lại chợp mắt một chút.



Tuấn Kỳ nghe câu đó thì cười hí hửng trong lòng. Cậu lái xe về đến biệt thự thì A Mẫn cũng mở mắt dậy mở cửa xe ra. Cô vào nhà thì hành lý đã dọn sẵn rồi.

"Cô với Tuấn Kỳ về đúng lúc thật, vừa đúng lúc luôn." Gia Dĩnh nhìn hai người nói.

Mọi người đều lên chuyên cơ riêng, Ngạo Thiên đi sau cùng với Tuấn Kỳ. Tuấn Kỳ đi ngang thì nói nhỏ: "Mày đấy!"

"Tao làm sao?" Ngạo Thiên nhíu mày khó hiểu thì Tuần Kỳ nhìn quanh, thấy A Mẫn đi xa rồi mới khẽ nói: "Người trong lòng Mẫn Nhi là người cứu cô ấy trong hỏa hoạn. Hiểu chưa thằng ngốc kia?"

"Nhiều chuyện thì coi chừng đấy!" Ngạo Thiên quăng một câu cảnh cáo sau đó lên chuyên cơ nhưng khóe môi lại cong lên vui vẻ.

Tuấn Kỳ nhăn mặt, có lòng hảo tâm hỏi giúp không biết ơn thì thôi lại còn tỏ thái độ cảnh cáo nữa chứ. Cậu đúng là lo chuyện bao đồng thật mà.

Chuyên cơ sau đó bay đến nước B, trong thời gian đó bọn họ đều chợp mắt một chút vì cũng tối rồi. Mà hành trình từ nước Z đến nước B khá xa. Ban đầu bọn họ định đặt vé máy bay để đi, nhưng vì nước B hiện có nhiều thế lực không rõ thực lực nên đi chuyên cơ riêng vẫn an toàn hơn.

Sáu tiếng sau.

Máy bay đáp ở ngoại thành sau đó rời đi. Mọi người đều đem hành lý đi vào nhà riêng, Tuấn Kỳ cùng Gia Dĩnh cũng kéo thêm hành lý của A Mẫn và Ngạo Thiên vào trong nhà.

Ngạo Thiên bế A Mẫn trong lòng sau đó đi lên lầu, vì thấy cô ngủ say nên cũng không gọi cô dậy. Vì tính chất công việc cũng như một số chuyện nên Ngạo Thiên luôn mua sẵn nhà, xe và một số thứ.

Đến trưa thì A Mẫn bị đánh thức bởi tiếng ồn phát ra từ hồ bơi. Cô ngồi dậy kéo rèm cửa nhìn xuống, phòng cô ở cũng là phòng hướng cửa ra hồ bơi. Tuấn Kỳ ngước lên nhìn thấy A Mẫn đang đứng bên cửa sổ thì nói: "Tỉnh rồi sao? Có muốn bơi một chút không?"

Gia Dĩnh đánh vào vai Tuấn Kỳ một cái mắng nhỏ: "Dám rủ vợ lão đại bơi cùng, mày muốn chết à!?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv