Thấy A Mẫn không nói gì thì Gia Dĩnh lại tiếp tục: "Vợ lão đại bảo không phải thì chính là không phải. Lão Châu à! Ông trước khi muốn hại ai thì phải xem thế lực phía sau của người đó là gì đã."
Nghe vậy lão Châu liền ra hiệu cho hai người đi bên cạnh Ngạo Thiên nhưng A Mẫn đã nhanh tay đánh bọn chúng văng ra xa. Cánh tay cô lại đau vì đụng phải vết thương.
Ngạo Thiên nhìn lão Châu bằng ánh mắt lạnh lùng rồi quay sang nói với Tuấn Kỳ: "Diệt cỏ tận gốc, san bằng tất cả."
Lời Ngạo Thiên nói ra khiến lão Châu suy sụp vì ông biết Long Ngạo Thiên mà ra tay thì không chừa cho ai đường sống. Tuấn Kỳ, Bắc Phong hai người đánh phá hết tất cả mọi nơi trên đảo Phù Hoa. Bọn họ chỉ giết người của lão Châu, còn dân nơi này thì bỏ qua.
Sau một hồi thì đúng là đảo Phù Hoa chẳng còn lại gì mà chỉ nồng lên một mùi tanh của máu. Sắc mặt A Mẫn lúc này khá tệ, Phương Minh thấy vậy liền hỏi thăm: "Mẫn Nhi! Sao nhìn cô tệ vậy? Có phải vết thương lại đau không?"
A Mẫn biết vết thương như này không làm khó được cô, từ lúc cô đến đây đều ăn uống chung với bọn họ. Chỉ có lúc nãy khi vừa ngủ dậy cô đã ăn bánh ở quán này, chẳng lẽ nào trong bánh thật sự có vấn đề? Nếu như vậy thì lần này A Mẫn tiêu đời rồi.
"Bánh ngọt... có vấn đề." A Mẫn cảm thấy có chút khó thở nhưng vẫn chỉ mấy cái bánh còn ăn dở đặt trên bàn, tên chủ quán đã bỏ chạy từ lúc nào.
Phương Minh nhìn Ngạo Thiên nói: "Có lẽ trúng độc rồi, nơi này không đủ thiết bị. Đưa cô ấy đến chỗ mày, mới có thể chắc chắn."
Phương Minh thật ra muốn hỏi lại cho chắc, bởi vì cậu là bác sĩ riêng của Ngạo Thiên nhưng không thể thấy chết không cứu. Mà nếu đi bệnh viện thì sẽ rất rắc rối, vậy nên ở phòng bệnh riêng của Ngạo Thiên vẫn là tốt nhất.
"Cầm cự cho cô ấy chút đi!" Ngạo Thiên nhìn về hướng bầu trời mà nói, hình như có chút mất kiên nhẫn.
Phương Minh gật đầu sau đó kiểm tra máu cho A Mẫn, đúng thật là bị trúng độc. Phương Minh tiêm một mũi thuốc cho A Mẫn để giúp cô cầm cự một chút.
Một trong số những tên thuộc hạ ở đây định nói gì đó nhưng đã bị A Mẫn bắt gặp, cô lắc đầu ra hiệu đừng nói. Gia Dĩnh quan sát thấy điều đó nhưng không nói gì.
Trực thăng sau một lúc cũng đến, A Mẫn vừa đứng dậy liền thấy đầu choáng váng mà ngất đi. Nhưng trước khi mất dần ý thức cô vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng từ người Ngạo Thiên phát ra.
Ngạo Thiên nhìn Tuấn Kỳ ra lệnh: "Tìm được thì diệt tận gốc luôn đi, hỏi xem kẻ đứng sau là ai."
Ngạo Thiên bế A Mẫn lên trực thăng, đi theo anh là Phương Minh. Trực thăng rời khỏi mặt đất, chỉ còn lại ba người ở đảo Phù Hoa. Gia Dĩnh lúc này mới đi lại tên thuộc hạ lúc nãy hỏi: "Lúc nãy cậu muốn nói gì thì giờ nói đi."
"Chuyện này..." Tên thuộc hạ ấp úng không dám trả lời.
Tuấn Kỳ và Bắc Phong nhìn những tên còn lại thì bọn họ chỉ cúi đầu im lặng. Tuấn Kỳ giơ súng bắn lên trời một phát sau đó cảnh cáo: "Một là nói, hai là người nhà các người sẽ như tiếng súng lúc nãy."
"Lúc nãy Mẫn Nhi tiểu thư tỉnh dậy định đi đến chỗ mọi người thì ông chủ quán đưa một dĩa bánh. Ông ta bảo bánh này làm cho mọi người ăn, chúng tôi định thử thì... thì..."
Tên thuộc hạ nói đến đây thì lấp lửng, Gia Dĩnh ra hiệu thì cậu ta mới tiếp tục nói: "Mẫn Nhi tiểu thư nói rằng chúng tôi có nhiệm vụ bảo vệ mọi người, cho nên cô ấy đã ăn thử. Chúng tôi không hiểu vì sao chỉ ăn một nửa cô ấy liền không ăn tiếp. Sau đó Mẫn Nhi tiểu thư định đi tìm mọi người thì mọi người vừa về đến nơi. Sự việc về sau chắc mọi người cũng hiểu rồi."
Bọn họ nhiệm vụ chính là bảo vệ lão đại của họ Long Ngạo Thiên. Nhưng trước khi đi thì Long Ngạo Thiên lại bảo họ phải bảo vệ tốt A Mẫn. A Mẫn biết bản thân có thân phận thế nào, cô dùng chính mình thử bánh thì cũng coi như là trả ơn lại cho bọn họ mấy lần cứu cô đi.
Bắc Phong nhìn đám thuộc hạ lên tiếng: "Chuyện này không trách mọi người được, nhưng mà vẫn phải phạt. Sau khi về thì phải chịu huấn luyện một tuần, mọi người thấy sao?"
"Cảm ơn Lam đại thiếu gia!" Đám thuộc hạ cúi đầu đồng thanh, tuy là hình phạt nhưng đã nhẹ hơn so với Ngạo Thiên. Nếu là Ngạo Thiên thì đừng nói một tuần, một tháng cũng chưa chắc được ra khỏi trại huấn luyện.
Sau hơn hai tiếng thì trực thăng cũng hạ cánh ở biệt thự riêng của Long Ngạo Thiên. Suốt quãng thời gian ở trên trực thăng Phương Minh luôn lọc máu từng chút cho A Mẫn để làm giảm quá trình độc tố di chuyển đến tim.
A Mẫn được đưa đến phòng riêng của Ngạo Thiên. Sau khi đặt cô nằm trên giường thì Phương Minh đã rất tích cực giúp A Mẫn duy trì nhịp tim cũng như chỉ số trên cơ thể ở mức bình thường. Hơn một ngày sau cô cũng tỉnh lại, chỉ là cảm thấy cả cơ thể đều rất mệt mỏi.
"Tại sao ngay cả thở thôi cũng mệt thế này cơ chứ?" A Mẫn khó chịu, cảm thấy cơ thể đều rất đau.
"Do tôi mới vừa lọc máu cho cô, với lại chụp tổng quát toàn thân. Mà Mẫn Nhi à, vì sao trên lưng cô lại có một vết sẹo dài vậy?"
A Mẫn trầm mặc hồi lâu, từ lúc cô tỉnh dậy đã thấy Ngạo Thiên ngồi ở bàn kế bên làm việc. Vậy mà khi cô tỉnh dậy cũng chả thèm hỏi thăm một tiếng nào nên cô cũng mặc kệ luôn.
Cô nhìn Phương Minh: "Chuyện của quá khứ rồi tôi cũng không muốn nhắc đến. Chỉ là tôi đỡ cho người ta một vết dao, người ta lại dùng cả mạng để trả lại."
Lời A Mẫn nói tuy rất nhỏ nhưng đủ cả ba người nghe. Phương Minh nghe xong cũng cảm thấy có chút thắc mắc nên nhìn A Mẫn: "Vậy cô có thể nói cho tôi biết lý do người kia chết không? Nếu không nói cũng được, tôi chỉ tò mò một chút thôi."