“Ừm, anh ta làm phiền tao từ năm năm trước rồi. Không ngờ về đến đây cũng không cắt được cái đuôi này.” A Mẫn khi nhắc đến tên của Cáp Lai Nhĩ thì có chút khó chịu.
Tuyết Nhi thấy A Mẫn dường như không biết Long Ngạo Thiên từng ở đây rồi rời đi nên nói: “Lúc mày nói chuyện Long Ngạo Thiên có xuống đây, nhưng mày bảo khó ưa nên anh ấy lái xe đi luôn rồi.”
“Hả? Lúc nào? Vì sao tao không biết?” A Mẫn bất ngờ nhìn bạn mình hỏi. Đúng là chỉ có Long Ngạo Thiên mới khiến A Mẫn không cảnh giác mà thôi, vậy nên anh đứng bên cạnh cô cũng không hay biết.
“Thì khi mày nói chuyện, hay là mày gọi lại cho Thiên xem.” Minh An đưa ra đề nghị nhưng mà A Mẫn không làm theo, ngược lại còn nói: “Kệ đi, tự động tối cũng về thôi.”
Thấy A Mẫn dửng dưng như vậy khiến Minh An và Tuyết Nhi có chút lo lắng, như thế thì biết bao giờ mới có thể làm lành. Đúng lúc buổi trưa cũng chuẩn bị xong thì ba người lên bàn ăn, còn bọn nhóc cứ để cho chúng chơi thoải mái.
Minh An trước khi ngồi vào bàn ăn có nhắn tin cho ai đó sau đấy cất điện thoại vào túi. Hy vọng là lần này có thể khiến A Mẫn bớt dửng dưng một chút. Đến chiều thì Minh An và Tuyết Nhi cũng chào tạm biệt.
Minh Khang cầm bức tranh làm bằng cánh hoa oải hương trên tay mà chần chừ, A Mẫn thấy vậy liền hỏi: “Cháu muốn tặng cho ai sao?”
“Vâng ạ, nhưng cháu sợ bị mắng là kẻ ngốc.” Minh Khang cúi đầu e ngại, nghe vậy thì A Mẫn biết người Minh Khang muốn tặng tranh là ai rồi.
A Mẫn xoa đầu Minh Khang sau đó cười vui vẻ, “Cháu làm bức tranh đẹp thế này thì không ngốc đâu. Hơn nữa con gái của dì là vậy đấy, cháu chịu làm bạn với nó là dì vui rồi. Lần sau rảnh thì gia đình cháu đến chơi nữa nha.”
“Thật sao? Có thể đến chơi sao ạ?” Minh Khang vui mừng hỏi A Mẫn, ánh mắt thằng bé hình như rất mong chờ. A Mẫn chưa kịp trả lời thì Vương Thiên An đi lại gần giật lấy bức tranh rồi nhìn Minh Khang nói: “Không thích thì đừng đến! Tranh gì mà không đẹp gì cả.”
Tuyết Nhi và Minh An liền cười, cái tính này là giống A Mẫn nè. Thấy con trai mình có chút nhát gái nên hai người cũng để cho thằng bé làm quen mà không xen vào. Minh Khang im lặng hồi lâu rồi lại nhìn Thiên An cười, “Vậy cậu đưa lại mình bức tranh đó đi, lần sau đến mình làm bức tranh khác đẹp hơn tặng cậu được không?”
“Miễn bàn đi, tôi đã cầm thì là của tôi. Con trai gì mà nhát như thỏ, chả mạnh mẽ tí nào cả.” Vương Thiên An nhìn Minh Khang nói xong thì đi vào nhà mà không quên chào ba mẹ Minh Khang.
Khi con bé đi vào trong rồi thì Minh Khang mới hỏi A Mẫn, “Dì ơi, cậu ấy thích ăn gì ạ?”
“Không ăn cay được nha, đường ruột con bé không tốt. Còn lại hầu như đều không kén chọn, nhưng thích socola nhất.” A Mẫn cười xoa đầu Minh Khang rồi lại nhìn Minh An nói: “Xem ra phải xem thằng bé có chịu được hay không rồi.”
“A Mẫn, hai đứa nhóc nhà mày có kỵ món nào không? Lần tới tao làm bánh sẽ tránh đi để không bị dị ứng.” Tuyết Nhi đột nhiên lên tiếng hỏi, vì trong bữa ăn thấy cả hai đứa con A Mẫn né ra rất nhiều món.
A Mẫn cười, “Thiên An không ăn cay, còn Mẫn An không ăn được tôm vì dị ứng nặng. Hơn nữa đường ruột Mẫn An không tốt, ăn nhiều liền nôn mửa rồi nhập viện nên tao ít khi cho ăn nhiều đồ lắm.”
“A Mẫn, chắc là mày vất vả lắm. Nhưng vì sao hai đứa còn nhỏ mà lại bị như vậy? Tao nghĩ mày sẽ không bất cẩn như vậy đâu.” Tuyết Nhi nhìn A Mẫn hỏi, vì cô biết A Mẫn sẽ không để con mình bị tổn hại.
Nói đến chuyện này thì một phần cũng do từ A Mẫn mà ra. Vì nhiều lần trúng độc nên máu cô có chút biến đổi, hơn nữa lại còn mang song thai. Song thai thì mọi sinh hoạt đã rất khó khăn rồi, ăn uống cũng phải có chọn lựa. Hơn nữa cô lại sinh non trước một tháng cho nên khi hai đứa nhỏ ra đời phải ở trong lồng ấp.
Lúc đó A Mẫn biết sức khỏe của con mình sẽ có vấn đề, nhưng khi hai tuổi cô mới phát hiện và ghi chép vào từng chi tiết để tránh những thứ ảnh hưởng đến con mình. Cho nên cô rất muốn bù đắp cho hai đứa nhỏ, sinh ra đã có nhiều bất lợi như thế khiến cô cũng cảm thấy buồn.
A Mẫn nhìn hai người bạn mình cười buồn, “Không sao, miễn cả hai mạnh khỏe là được. Do máu của tao từng nhiễm độc, lại sinh non cho nên hai đứa trẻ mới phải như vậy.”
“Đừng buồn! Mày đã làm rất tốt rồi, cố lên nào. Sau này hãy chia sẻ gánh nặng với người khác đi, đừng làm một mình.” Minh An vỗ vai A Mẫn và nói ẩn ý chỉ mong A Mẫn hiểu được câu cậu nói là ý gì.
A Mẫn đủ thông minh để hiểu được ẩn ý trong câu nói của Minh An, nghe cậu nói vậy A Mẫn cũng chỉ cười trừ mà không nói gì. Cô đứng ở cổng nhìn xe của Minh An và Tuyết Nhi rời đi mới yên tâm đi vào nhà.
A Mẫn vào bếp thì thấy Đại Lan đang nấu cháo, cô lại gần nhìn sau đó hỏi: “Ai bệnh hả Đại Lan?”
“Cháo này nấu cho cô đó, quên rồi sao? Mà cô có cảm thấy đau bụng hay khó chịu chỗ nào nữa không?” Đại Lan nêm nếm xong sau đó tắt bếp nhìn A Mẫn.
A Mẫn lắc đầu, “Đỡ hơn nhiều rồi! Mà Thiên vẫn chưa về sao? Cô có biết Thiên đi đâu không?”
“Thiếu gia ra ngoài ít khi nói lắm, nhưng thường giờ này sẽ về. Lúc nãy Tiểu Lan có gọi nhưng không được.” Đại Lan nhìn A Mẫn nói mà có chút lo lắng, mọi thường nếu không về Long Ngạo Thiên cũng sẽ nói trước.
A Mẫn lấy điện thoại ra gọi, tuy là đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Cô gọi mãi thì một lúc sau có người nghe máy, là giọng một người phụ nữ.
“Ai mà gọi lắm thế, có biết là đang làm phiền người khác không hả?”
A Mẫn nghe vậy liền nhìn lại màn hình điện thoại, cô chắc chắn mình đã gọi đúng số điện thoại. Vì từ lúc về nước A Mẫn đã đổi sang số mới nên Long Ngạo Thiên không có số cô cũng phải, còn anh thì vẫn sử dụng lại số điện thoại cũ.
“Thiên đâu? Cô là ai?” A Mẫn lạnh giọng hỏi qua điện thoại, Đại Lan cũng ra hiệu cho Tiểu Lan lại gần xem có chuyện gì khiến A Mẫn tức giận như thế.
Bình thường A Mẫn khi giận hay khó chịu sẽ luôn nói chuyện rất lạnh lùng, ngữ khí khiến người khác cảm thấy có sát khí xung quanh. Đúng lúc này bên ngoài có hai người bước vào, là Lam Bắc Phong và Hoắc Gia Dĩnh.
A Mẫn nhìn họ một cái rồi không nói gì mà vẫn tập trung nghe điện thoại. Bên kia người phụ nữ vừa nghe A Mẫn hỏi vậy liền cười nói: “Tôi là ai sao? Tất nhiên tôi là người phụ nữ của Long Ngạo Thiên rồi. Anh ấy đang ở cùng tôi, cô đừng có làm phiền chúng tôi nữa.”
“Tôi muốn nói chuyện với Thiên.” A Mẫn kiên nhẫn đáp lại, nếu như vẫn còn ngông cuồng cô sẽ không khách khí mà nói chuyện lịch sự nữa đâu.
Người phụ nữ kia đưa điện thoại cho Long Ngạo Thiên nhưng anh lại không nghe, A Mẫn phía đầu dây nghe được sự từ chối. Người phụ nữ liền cười qua điện thoại nói: “Cô nghe rồi đấy, vậy nên biết thân biết phận một chút.”
A Mẫn nghe xong liền tắt máy, sát khí đã lan tỏa hết cả khu bếp. Hoắc Gia Dĩnh lại gần lên tiếng: “A Mẫn, có gì mà nhìn cô khó chịu vậy?”