Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 114: Nếu em không phản kháng



Vương Mẫn An lúc nãy có nghe cuộc nói chuyện rồi nhưng con bé không hề lên tiếng, cho nên việc này con bé là giúp Triệu Tuấn Kỳ thật chứ không phải là đói đâu.

Vương Thiên An đánh vào tay Triệu Tuấn Kỳ sau đó kéo Mẫn An lại gần mình rồi nhìn Triệu Tuấn Kỳ: “Lợi dụng em cháu hả? Có tin cháu méc mẹ không hả?”

“Chị, em đói rồi. Còn không ăn nữa thì em xỉu luôn đó.” Vương Mẫn An lay lay tay chị mình sau đó nói.

Vương Thiên An dẫn em mình lại bàn ngồi ăn, đối diện là Triệu Tuấn Kỳ cùng Tiểu Lan và Đại Lan. Đang ăn thì Triệu Tuấn Kỳ lên tiếng nhìn Mẫn An: “Cháu có thích ăn gì không, lát nữa chú đi mua.”

“Ăn kem vani, ăn kẹo socola, tất cả các loại bánh luôn.” Vương Mẫn An vừa ăn vừa nói, vừa nói xong liền bị Thiên An cốc đầu sau đó nhắc nhở: “Muốn ăn đòn đúng không?”

“Cho chị và nhiều người nữa mà, có phải mình em đâu.” Vương Mẫn An xụ mặt, chị mình đúng là quá khó tính rồi. Vương Thiên An tuy khó tính nhưng cũng là vì quan tâm đến sức khỏe của em mình. Thấy Mẫn An có vẻ buồn thì Thiên An mới nhắc nhở: “Em mới khỏe lại, ăn nhiều quá rồi bệnh thì đừng mong mẹ dẫn chị em mình đi chơi.”

“Vậy thì em ăn ít lại một chút là được chứ gì.” Mẫn An nói xong thì ăn cơm mà không đòi hỏi gì nữa. Triệu Tuấn Kỳ thấy vậy thì cười cười nhìn Thiên An nói: “Cháu khó như ai kia vậy đấy. Chú sẽ mua bánh vặt cho hai đứa, nhưng là loại tốt cho sức khỏe. Cháu đừng mắng em mình nữa.”

“Đồ ông chú già, cháu khó kệ cháu. Thấy cháu khó thì đừng có nói chuyện với cháu.” Vương Thiên An đột nhiên nhăn mặt nhìn Triệu Tuấn Kỳ nói khiến cậu thấy có chút mắc cười. Chị em nhà này tính tình đúng là nắng mưa thất thường. Cậu xoa đầu cả hai sau đó nói: “Chị em yêu thương nhau như vậy là tốt. Nếu có muốn nhờ chú mua gì thì cứ nói với chú, đừng ngại.”

“Chú sẽ hối hận vì câu đó cho xem.” Vương Mẫn An nói xong thì nhìn chị mình, còn Vương Thiên An nghe vậy thì cười thầm trong bụng trong khi Triệu Tuấn Kỳ không hiểu lắm.

Trong khi mọi người đang ăn cơm chiều thì Long Ngạo Thiên lên phòng mình mở cửa ra. Anh vào trong phòng đóng cửa lại, cũng không nghe nhà tắm có tiếng nước nên có chút nhíu mày.



“Mẫn Nhi, xong chưa vậy?” Long Ngạo Thiên lại gần nhà tắm gõ cửa hỏi nhưng bên trong không ai trả lời. Anh gõ thêm vài cái cũng không có động tĩnh thì mở cửa, cửa lại không hề khóa.

Long Ngạo Thiên bước vào nhà tắm thì thấy A Mẫn đang ngâm mình trong bồn, lại còn khép mi như đang ngủ. Anh lại gần chạm nhẹ mặt cô, “Mẫn Nhi! Em thật sự ngủ trong bồn tắm sao?”

A Mẫn nghe ai đó đang nói bên tai thì khẽ mở mắt, cô thực sự không nghĩ là bản thân lại ngủ quên trong nhà tắm. A Mẫn đứng lên bước khỏi nhà tắm lấy khăn quấn lại mà không hay biết rằng Long Ngạo Thiên đang đứng bên cạnh. Hành động này của cô chính là đang khiêu khích sự nhẫn nại của anh.

Long Ngạo Thiên lập tức lại gần bế A Mẫn rời khỏi nhà tắm sau đó đặt cô lên giường. Anh lại khóa chốt cửa phòng sau đó lại giường nhìn A Mẫn, lúc này cô mới hay là hình như chọc phải lửa rồi.

“Anh… Sao anh lại vào nhà tắm mà không hỏi ý kiến tôi hả?” A Mẫn vờ tức giận hỏi khiến Long Ngạo Thiên nhíu mày sau đó kề sát mặt cô trả lời: “Không nghĩ em lại ngủ ở nhà tắm đấy, hay là em thật sự muốn quyến rũ tôi vậy.”

A Mẫn nghe vậy liền quay đi, lúc nãy cô định ra khỏi phòng rồi nhưng đột nhiên thấy buồn ngủ. Không nghĩ bản thân lại ngủ quên luôn, nếu không phải Long Ngạo Thiên đánh thức thì cô cũng không dậy đâu.

Thấy A Mẫn im lặng như vậy anh liền cúi người hôn cô, nhẹ nhàng chiếm lấy vị ngọt của đôi môi ấy khiến A Mẫn bất ngờ. Có điều A Mẫn không phản kháng lại, cũng không hòa theo. Đầu óc cô giờ lại nghĩ linh tinh không biết có nên đẩy ra hay không.

Long Ngạo Thiên không để tâm đến A Mẫn đang nghĩ gì, chỉ là nếu cô không đẩy anh ra thì anh sẽ tiếp tục đến khi nào cô muốn dừng lại. A Mẫn bị cuốn vào đến mức không muốn nghĩ nữa mà ôm cổ Long Ngạo Thiên. Cô không ghét anh mà thực sự rất nhớ anh, rất muốn ôm anh nhưng không có cách nào để làm vậy.

Long Ngạo Thiên khá bất ngờ với hành động này của A Mẫn, anh buông tha cho đôi môi của A Mẫn sau đó hôn nhẹ cổ cô một cái và để lại một dấu vết. Anh nhìn A Mẫn cười, nụ cười mất rất lâu rồi cô mới có thể thấy.

“Nếu em không phản kháng, thì tôi sẽ không dừng lại.” Long Ngạo Thiên nhìn vào mắt A Mẫn nói, anh không muốn như trước mà ép buộc cô nữa.

A Mẫn đầu óc cứ lâng lâng như ở trên mây nên cũng không nói gì mà chỉ nhìn Long Ngạo Thiên, tay không tự chủ đưa lên chạm mặt anh. Long Ngạo Thiên cũng không kìm nén nữa, bản tính đàn ông của anh liền bộc phát.



Vì A Mẫn mới tắm xong, trên người chỉ có mỗi chiếc khăn tắm quấn tạm. Long Ngạo Thiên không chần chừ kéo ra khiến A Mẫn chợt bừng tỉnh che người lại thì anh bật cười: “Lúc nãy tôi đã thấy hết rồi, hơn nữa lúc trước cũng thấy rồi. Em che lại có ích gì đâu, chẳng lẽ em lại ngại.”

“Anh là cầm thú!” A Mẫn quay đi, cô là con gái đương nhiên ngại rồi. Hơn nữa năm năm không gặp thì tất nhiên càng ngại nhiều hơn rồi.

Long Ngạo Thiên nhìn cơ thể của A Mẫn thì có nhiều sẹo hơn trước khi cô và anh gặp nhau. Đều là sẹo mờ nhìn kỹ mới thấy nhưng anh đều thấy rất rõ, anh không tự chủ mà cúi người hôn hết tất cả vết sẹo trên người A Mẫn khiến cô nhíu mày.

Không nghĩ Long Ngạo Thiên lại để ý như vậy, cô biết được anh rất quan tâm đến cô. Long Ngạo Thiên hôn lại vết thương dưới ngực A Mẫn, đó là vì anh mà có. A Mẫn nghĩ chắc là anh đang thấy có lỗi lắm mới làm vậy nhưng sai rồi, là cô ngây thơ mới nghĩ vậy thôi.

Chợt anh đưa tay xoa nắn vùng đồi núi của cô một cách bất ngờ khiến cô không kịp trở tay. A Mẫn rất nhạy cảm, cho nên vừa bị Long Ngạo Thiên đụng chạm liền run nhẹ người.

Bàn tay anh lướt khắp cơ thể A Mẫn khiến đầu óc cô cứ lâng lâng, đến hạ thân A Mẫn liền nhẹ nhàng tách hai chân cô rộng ra một chút mà khám phá. Ngón tay anh nhẹ nhàng ra vào khiến A Mẫn chỉ biết chịu đựng. Cuối cùng khi vờn đủ rồi anh liền không nhanh không chậm mà cùng A Mẫn làm việc chính.

A Mẫn ôm cổ Long Ngạo Thiên không phản kháng, sau đó cũng hòa theo cơn hoan lạc ấy. Cả hai cứ như thế đến khuya thì dừng lại. Long Ngạo Thiên ôm A Mẫn ngủ, anh sẽ không để cô chạy thoát anh lần nào nữa.

Sáng hôm sau A Mẫn chợt giật mình thức dậy, cả người không có bộ đồ nào lại còn nằm cạnh Long Ngạo Thiên. Nhìn gần thế này cô mới thấy dù đã 31 tuổi nhưng Long Ngạo Thiên thật sự vẫn rất đẹp trai, da mặt lại còn mịn màng nữa.

A Mẫn đưa tay sờ mặt anh sau đó lại nhìn thấy dấu răng ở ngực của anh. Đó là dấu mà lúc trước cô để lại, bất chợt một bàn tay nắm lấy tay cô sau đó nói: “Mới sáng em lại muốn vận động nữa rồi sao?”

“Vô sỉ! Nói mà không biết ngại sao?” A Mẫn nhíu mày rút tay lại nhìn Long Ngạo Thiên, còn giật lấy luôn tấm chăn để che người lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv