Trời càng ngày càng tối. Không có sao, cũng chẳng có trăng, Chu Khang ngơ ngác nhìn phương hướng Mông Khác rời đi, lòng càng ngày càng khó chịu. Đi ra ngoài phơi muối 4 tháng, cho dù hung danh của Mông Khác có lan xa, thì rời nhà lâu, cũng không thể đảm bảo được rằng lãnh địa sẽ không thay đổi chủ. Vì thế Mông tướng quân là muốn về nhà quét dọn hết tất cả nguy hiểm rồi đón cậu sao?
Trong lòng Chu Khang ê ẩm. Đống lửa dưới tàng cây sắp tắt rồi, Chu Khang muốn xuống cho thêm củi vào, lại phát hiện hai chân tê rần căn bản không thể động đậy. Trước đây cùng với Mông Khác, buổi tối nào cậu cũng ngủ rất sâu, ấy vậy mà đống lửa luôn có thể đốt tới sáng, thậm chí còn có thể hầm một nồi canh xương cho cậu bồi bổ thân thể. Mông Khác, quả thực chăm sóc cậu quá kỹ rồi.
Chu Khang cẩn thận xoa nắn hai chân. Phải trông nom đống lửa, ít nhất cậu phải lưu hướng trở về cho Mông Khác. Trừ khi chết tại nơi đó, cậu dám cá, cho dù Mông tướng quân có thương tàn cỡ nào, cũng nhất định sẽ trở về đón cậu.
Một lần nữa khiến đống lửa cháy to lên, Chu Khang dựa vào gốc cây ngồi. Giương mắt quan sát chung quanh chút, tường dây leo được trồng lên sít sao chi chít, khe hở lớn nhất chỉ cỡ quả bóng tennis thôi, trên đỉnh dưới sự yêu cầu của Mông Khác đã được đóng kín lại, cuốn chặt lấy cái cây mà cậu vừa ngồi trên đó. Xuyên thấu qua khe hở tường dây, có thể rõ ràng nhìn thấy từng đôi mắt màu xanh bên ngoài, Chu Khang biết, đó là động vật hoang dã đi kiếm ăn vào ban đêm. Đa số đều ở rất xa, cũng có con sẽ tới gần chút, nhưng rất nhanh tránh thoát.
Không biết qua bao lâu, một tiếng sư tử đực rống đầy mạnh mẽ truyền tới, ngay sau đó, chính là tiếng huýt dài của Mông Khác.
Lập tức Chu Khang khẩn trương lên. Chiếm lãnh địa của Mông Khác, là bầy sư tử sao? Cũng đúng, lãnh địa của Mông Khác đi về phía nam một chút, là lãnh địa của bầy sư tử. Hơn nữa lãnh địa nhỏ bán kính 5km này của Mông Khác vốn là giành được từ trong lãnh địa của bầy sư tử, bây giờ Mông Khác rời nhà đi lâu như vậy, bầy sư tử một lần nữa chiếm mảnh đất đó cũng rất bình thường.
Bầy sư tử kia riêng sư tử đực đã có ba con rồi, mười mấy con sư tử cái, một đàn sư tử lớn như thế, lại đang là buổi tối nữa, sợ rằng Mông Khác sẽ rất vất vả đi? Cũng khó trách Tướng quân muốn để cậu lại tự mình đi qua thăm dò, anh zai Chu à, thực sự là một tên kéo chân không phải bàn cãi a!
Chu Khang thất vọng cào cào vỏ cây. Thân là một cái chân sau làm được lâu năm, tuy đã quen động một cái là bị người giấu đi, thế nhưng, rất muốn khóc làm sao bây giờ?
Sau tiếng sư tử rống và tiếng huýt dài liên tiếp vang lên, chính là im lặng hoàn toàn.
Không còn chút âm thanh nào, Chu Khang càng thêm đứng ngồi không yên, mãi đến tận khi có tiếng huýt dài cách đây không xa vang lên, tiếng bước chân quen thuộc cũng dần dần rõ ràng.
Dưới ánh lửa, Chu Khang cẩn thận kiểm tra toàn thân Mông Khác. May mắn, không bị thương nặng, phần lớn là do cào thương, không có dấu vết bị cắn, máu trên người cũng không nhiều. Rửa sạch người, chữa trị những vết thương to to nhỏ nhỏ, lúc này Chu Khang mới mạnh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mông Khác từ đầu đến cuối không nhúc nhích mặc người loay hoay, một đôi mắt đen láy gắt gao nhìn chằm chằm Chu Khang.
Chu Khang vươn tay lấy đi thanh kiếm chuẩn bị giúp rửa lau, cầm đến tay, da mặt xụ xuống, thật nặng, anh đây không cầm lên được!
Mông Khác cầm lấy rút kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm sáng lấp lóa, sạch sẽ không dính một giọt máu nào.
"Không dùng kiếm." Mông Khác nói.
Chu Khang ngẩn ngơ. Không dùng kiếm, không có dùng tới kiếm, cho nên Tướng quân ngài là tay không đánh bại đàn sư tử khổng lồ gồm ba con sư tử đực cùng mười mấy con sư tử cái sao? Tướng quân, rốt cuộc ngài có bao nhiêu hung tàn a?
Hoặc nói cách khác, anh zai Chu, anh rốt cuộc có bao nhiêu vô dụng kéo chân sau a!
Quỷ thần xui khiến, Chu Khang sờ sờ cái mông. Đậu má, cảm giác nguy hiểm kiểu ăn bữa nay lo bữa mai không nên quá mãnh liệt như thế chứ!
Mông Khác lần nữa cho thêm củi vào đống lửa, lại một hơi uống cạn hai bình nước, sau đó nằm xuống nệm, nhìn về phía Chu Khang: "Ngủ!"
Chu Nhanh mau chóng đi qua nằm xuống. Gối lên vai Mông tướng quân, cảm giác an toàn lập tức trở lại, sau đó con sâu ngủ cũng ngoi lên, rất nhanh ngủ như chết.
Mông Khác vươn tay sờ khuôn mặt Chu Khang, ôm người chặt hơn nữa.
Lúc Chu Khang tỉnh lại trời sáng bảnh mắt rồi, Mông Khác đã dậy từ sớm, thậm chí bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong.
Canh xương hầm cả tối uống rất ngon, bí đao tan vào trong canh. Chu Khang uống hai bát liền, còn kẽo kẹt kẽo kẹt nhai hết xương của miếng sườn non nữa, lại ăn hai củ khoai tây nướng, vỗ vỗ cái bụng, no.
Bị Mông Khác cõng lên lưng, nhìn hoàn cảnh càng ngày càng quen thuộc, Chu Khang có chút không thể chờ đợi được nữa, muốn về nhà, cũng có chút lo lắng cho cái mông sắp sửa phải gánh chịu. Ai, Tướng quân hung tàn như vậy, cậu nào dám lạc quan a!
Tới gần trưa Chu Khang được đưa vào trong hang.
Đi hơn 4 tháng, trong hang bám một lớp tro bụi dày đặc. May mà núi đá cao chót vót khá dựng đứng nên không có loài động vật nào làm ổ.
Mông Khác thả Chu Khang xuống liền ra ngoài săn thú, thuận tiện dò xét dấu vết lưu lại của bầy sư tử đã đánh mất lãnh địa.
Chu Khang vội vàng lau chùi phơi nắng, mãi đến lúc Mông Khác kéo trở về một con mồi to đùng không biết là con gì mới thoáng thu thập xong.
Mông Khác ở dưới chân núi đá xử lý con mồi, lúc Chu khang vội xuống giúp một tay thì thấy được một tấm da thú hoàn hảo đẹp đẽ, lông ngắn màu nâu đỏ, sờ có cảm giác gần giống da hươu. Chu Khang rất thích tấm da này, vì thế cẩn thận từng li từng tí chà xát đi thịt nát còn sót lại, rửa sạch sẽ, chỉ còn chờ lấy tro đốt đơn giản khử qua.
Đang suy nghĩ làm thế nào lấy da làm giày, vừa quay đầu đã thấy Mông tướng quân thu thập xong con mồi rồi, khóc. Tướng quân, không phải nói tôi không ăn thận sao, tại sao còn cố ý để riêng ra? Thận để lại thì để đi, anh đây coi như không nhìn thấy, thế nhưng cái pín kia, là pín đúng không?
(Pín – trong pín bò: dương vật con bò)