Edit: Mina
Tàu xe mỏi mệt, sau khi về đến Bắc Kinh, bọn họ nghỉ ngơi ở nhà nửa ngày.
Hôm sau, Kỷ Tiện Bắc phải dậy sớm đi công ty, hỏi Hạ Mộc có đi cùng không.
Hạ Mộc lắc đầu: “Đến nhiều không tốt, lại còn làm anh trễ nải công việc.”
Kỷ Tiện Bắc thấy bình thường: “Không phải em đang chuẩn bị cho bài thi phiên dịch sao? Văn phòng của anh có rất nhiều tạp chí báo ảnh về phương diện này, báo chí kinh tế tài chính mấy tháng gần đây cũng để trên tủ sách, có lẽ sẽ giúp ích được cho em đó.”
“Vậy em đi cùng anh xem sao.”
Tới văn phòng, cả hai đều bận rộn, không làm phiền lẫn nhau.
Hạ Mộc xem tư liệu, Kỷ Tiện Bắc kiểm tra từng bưu kiện chất đống mấy ngày nay.
Xử lý công việc gần như đã xong, Kỷ Tiện Bắc chuẩn bị gọi điện thoại cho Thẩm Lăng, tặng Thẩm Lăng chút đặc sản mang từ quê Hạ Mộc về, anh liếc nhìn phía Hạ Mộc, cô đang nhỏ giọng phiên dịch.
Kỷ Tiện Bắc cầm di đọng đi ra ngoài văn phòng.
Điện thoại vang lên mấy chục giây Thẩm Lăng mới nghe máy, bên kia rất yên tĩnh, “Cậu vui đến quên cả trời đất rồi chứ?”
Kỷ Tiện Bắc: “Trở về rồi.”
Thẩm Lăng ngó nhìn Nhậm Ngạn Đông ngồi bên cạnh, cười nói: “Còn tưởng phải đợi cậu ăn tết xong mới về, thế nào, bố mẹ vợ hài lòng về cậu chứ?”
Kỷ Tiện Bắc châm điếu thuốc, “Anh nói xem?”
Thẩm Lăng ha ha cười: “Hài lòng là được.” Không dấu vết liếc nhìn Nhậm Ngạn Đông, Nhậm Ngạn Đông nghiêm túc chăm chú xem văn kiện, không biết có xem vào hay không.
Trong điện thoại giọng của Kỷ Tiện Bắc truyền đến: “Anh đang ở đâu?”
Thẩm Lăng hỏi anh: “Có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì quan trọng, mang về cho anh chút đặc sản, đang ở đâu, tôi qua đưa cho anh.”
“Ở New York.”
“… Thẩm Lăng, anh không muốn lấy quà đúng không?”
“Không lừa cậu, đang ở New York thật, đi cùng Nhậm Ngạn Đông qua tìm anh họ tôi vì chuyện IPO của công ty bất động sản.”
“Khi nào trở về?”
“Chắc tối ngày kia về đến Bắc Kinh.”
“Được, chờ anh về lại nói.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Lăng ném điện thoại lên bàn trà, nhìn về phía Nhậm Ngạn Đông, Nhậm Ngạn Đông cảm nhận được ánh mắt chế nhạo nhưng anh vẫn không ngẩng đầu.
Thẩm Lăng như có suy tư vài giây, giả bộ thờ ơ hỏi: “Kỷ Tiện Bắc vừa gọi đến, cậu ấy trở về Bắc Kinh rồi, hình như lần này về quê của Hạ Mộc không tệ lắm, bố mẹ Hạ Mộc đều chấp nhận cậu ấy rồi.”
Nhậm Ngạn Đông không lên tiếng.
Thẩm Lăng dựa vào sofa, duỗi duỗi người: “Đoán chừng sắp được ăn kẹo cưới của bọn họ rồi.”
Nhậm Ngạn Đông ngước mắt: “Anh thiếu kẹo để ăn à?”
Thẩm Lăng: “……”
Nhậm Ngạn Đông uống nửa ly nước, bình tĩnh lại, yên lặng tiếp tục xem văn kiện.
Thẩm Lăng nhìn đồng hồ đeo tay, đã rất muộn, anh chuẩn bị về phòng của mình, “Cậu thấy vẫn còn sớm à?” Anh hỏi Nhậm Ngạn Đông.
“Ừm.”
Tập đoàn Viễn Đông và tập đoàn Tiêu Hoa cạnh tranh đã tới thời khắc quan trọng nhất.
Thẩm Lăng nói: “Viễn Đông các cậu nắm giữ cổ phần của công ty khoa học kỹ thuật đã nâng lên hai mức, cổ phiếu của công ty khoa học kỹ thuật cũng tăng vọt, cậu còn định tiếp tục?”
“Tiếp tục.”
Thẩm Lăng hơi gật đầu, không hỏi nhiều, nhắc nhở anh một câu: “Sáng sớm ngày mai lên máy bay.”
Nhậm Ngạn Đông: “Ừ, 5 giờ rưỡi tôi đợi anh ở dưới đại sảnh khách sạn.”
Thẩm Lăng đứng dậy rời đi.
Bắc Kinh.
Thấm thoát đến giờ ăn trưa.
Hạ Mộc hỏi Kỷ Tiện Bắc: “Muốn ăn gì, hôm nay em mời.”
Kỷ Tiện Bắc: “Em mời?”
Hạ Mộc gật đầu: “Vâng, lần trước em nói em được phát tiền lương thực tập đó, cho anh tùy chọn trong mức giá hai trăm tệ.” Nhưng sau đó cô ăn ớt cay uống rượu phải nằm viện, rồi lại về nhà, việc này bị trì hoãn mãi.
Kỷ Tiện Bắc cố ý trêu cô: “Lần trước em nói cho anh tùy chọn trong vòng hai ngàn mà? Sao bây giờ lại chỉ cho anh tiêu mỗi hai trăm thôi?”
Hạ Mộc nghĩ nghĩ: “Lần trước lỡ miệng, nói nhầm.”
Kỷ Tiện Bắc: “…..”
Hạ Mộc cười.
“Chúng ta đến nhà hàng luôn đi, lát nữa thể nào cũng đông.” Kỷ Tiện Bắc cầm lấy di động, nắm tay cô xuống lầu.
Vào thang máy, Hạ Mộc chợt nhớ: “Anh mang đặc sản về cho Thẩm Lăng, lúc nào thì đưa cho anh ấy?”
“Mấy ngày nay Thẩm Lăng không ở Bắc Kinh, qua New York với Nhậm Ngạn Đông, phải đến ngày kia mới về.”
Hạ Mộc gật đầu, chuyện giữa mấy người đàn ông bọn họ, cô không xen vào nhiều.
Ô tô rời đi tòa cao ốc Trung Thần, Hạ Mộc suy nghĩ, nói với Kỷ Tiện Bắc: “Hôm nay mời anh ăn món đắt một chút, trong vòng ba trăm tệ, tùy anh chọn món.”
“Sao lại tăng thêm một trăm rồi?”
“Đột nhiên thấy anh đẹp trai hơn.”
“……”
Tài xế ngồi phía trước, Kỷ Tiện Bắc không tiện xử lý cô.
Kỷ Tiện Bắc chọn nhà hàng món ăn thanh đạm, buổi trưa người đến đây ăn không nhiều lắm, bọn họ tìm chỗ ngồi yên tĩnh vắng vẻ.
Hạ Mộc quen ngồi song song Kỷ Tiện Bắc, lúc chờ đồ ăn, cô dựa vào sofa, gác hai chân lên đùi Kỷ Tiện Bắc, “Ông xã.”
“Làm sao?” Kỷ Tiện Bắc biết mỗi lần cô gọi anh là ông xã thì cơ bản không phải chuyện tốt đẹp.
“Chân em đau.”
“Chúng ta đúng là vợ chồng, vừa vặn tay anh đau.” Có nghĩa, anh không thể mát – xa cho cô.
Hạ Mộc: “……” Bất mãn trừng anh.
Kỷ Tiện Bắc nghiêng người, cúi đầu hôn lên môi cô.
Ở đây nhiều người, lối đi nhỏ bên cạnh thỉnh thoảng có người qua lại, bọn họ hôn như chuồn chuồn đậu trên mặt nước rồi tách ra.
Kỷ Tiện Bắc vỗ vỗ cô: “Ngồi hẳn hoi.”
Hạ Mộc hạ chân xuống, kéo tay anh bắt đầu xoa xoa, Kỷ Tiện Bắc đang định cảm động một chút, kết quả cô mở miệng: “Tay anh không đau nữa thì phải đấm chân cho em đó.”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Hai người không tiếp tục đấu võ mồm, anh lẳng lặng nhìn cô toàn tâm chăm chú xoa bóp tay cho anh.
Hạ Mộc nghiêng mặt, như có suy tư nhìn anh, nghĩ đến vừa rồi đi qua phòng khách, cô lại nhìn thấy mấy bức tranh sơn dầu lấy chủ đề bốn mùa kia.
Lúc cô với anh còn chưa ở bên nhau, anh hẹn cô đi xem triển lãm tranh, đó là lần đầu tiên cô tới buổi triển lãm tranh, lại còn cao cấp như vậy.
Cũng là lần đầu tiên nghiêm túc thưởng thức những bức tranh sơn dầu mà cô xem không hiểu lắm, anh cực kỳ có kiên nhẫn, mỗi một bức tranh, anh đều nói ra cái nhìn của mình cho cô nghe.
Sau lại, nhìn thấy một bức vẽ, (mùa) Thu.
Bức tranh nghệ thuật đẹp đến nỗi không thể hình dung, lay động lòng người.
Lúc ấy cô vô ý nói câu, nói không biết nếu họa sĩ này lấy chủ đề (mùa) hạ vẽ thì sẽ biểu đạt như thế nào, chắc cũng không giống cách biểu đạt của người bình thường.
Cô chỉ thuận miệng nói.
Sau đó hôm nay được nhìn thấy.
“Có suy nghĩ gì?” Kỷ Tiện Bắc hỏi cô.
Hạ Mộc nói: “Em nhìn thấy bức họa trong phòng tiếp khách, cái lần Tiêu Tiêu ở văn phòng của anh, em đã nhìn thấy rồi, đẹp hơn cả bức ‘Thu’.”
Kỷ Tiện Bắc sửng sốt, ngay sau đó nói: “Ừ, thế nên mới treo trong phòng tiếp khách.” Anh ở công ty ngoại trừ thời gian ở trong văn phòng thì chính là trong phòng tiếp khách.
Mấy bức họa kia anh đã hẹn anh bạn họa sĩ từ lâu, người bạn đó nói vẽ tranh cũng cần phải có linh cảm.
Thế là kéo dài tới dạo gần đây mới hoàn thiện bốn mùa.
Còn nói bức ‘Hạ’ kia anh ta phải mất hơn nửa năm mới xong.
Hai ngày trước anh mới treo trong phòng tiếp khách, muốn cho cô một bất ngờ, kết quả tự cô thấy trước.
Hạ Mộc nói: “Thời gian vẽ tranh là ngày chúng ta xác định quan hệ, đây là trùng hợp sao?” Cô nghiêng đầu, nhìn biểu cảm trên mặt anh.
Sắc mặt Kỷ Tiện Bắc như thường: “Cho phép em tự luyến nhiều hơn một chút!”
Hạ Mộc cười, sát lại gần hôn anh một cái: “Cảm ơn tiểu cẩu lương của em.”
“Nhậm Sơ, cậu muốn ăn món gì?” Hứa Mạn hỏi Nhậm Sơ.
Nhậm Sơ ngẩn người nhìn chằm chằm tách trà trước mặt, Hứa Mạn nói gì đó, cậu lại không nghe lọt một chữ nào, toàn bộ đầu óc đều rối loạn.
Hứa Mạn thở dài thật sâu, cô bất giác liếc đuôi mắt nhìn cái bàn trong góc, ánh đèn nhà hàng mờ mờ, nhưng vẫn nhận ra được người ngồi ở đằng kia là ai.
Vừa rồi lúc cô và Nhậm Sơ tiến vào liền nhìn thấy một màn hôn môi của hai người họ.
Không nghĩ tới Hạ Mộc với Kỷ Tiện Bắc lại ở bên nhau, bọn họ thân mật không khác những cặp đôi bình thường.
Nhân viên phục vụ đi qua, hỏi bọn họ muốn gọi món gì.
Nhậm Sơ hoàn hồn, đột nhiên bật dậy nói một tiếng xin lỗi với nhân viên phục vụ, lại nói với Hứa Mạn: “Chúng ta đi thôi.” Nói xong, quay đầu rời đi.
“Nhậm Sơ.” Hứa Mạn nhỏ giọng gọi, cậu cũng không quay đầu lại, cô vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Nhậm Sơ đi quá nhanh, Hứa Mạn đuổi ra tới bên ngoài nhà hàng, thở hồng hộc, “Nhậm Sơ, cậu chờ tôi một chút!”
Mãi mới đuổi kịp, cô túm chặt cậu: “Cậu bình tĩnh đã.”
“Tôi không mất bình tĩnh.” Trong lòng Nhậm Sơ nhói đau, cậu nghĩ tới buổi tối hôm thổ lộ với Hạ Mộc, Hạ Mộc nói cô khi tìm bạn trai điều đầu tiên là phải xem anh ta có phải người có quyền có thế hay không, còn lại những thứ khác không là vấn đề.
Cho nên cô tìm Kỷ Tiện Bắc?
Nhưng Kỷ gia… Sao cô gả vào được chứ?
“Nhậm Sơ, nếu cậu nói cậu bình tĩnh, thế tại sao không thử đối mặt?” Hứa Mạn thở hắt, “Như hiện giờ đến cả bữa cơm cậu cũng không dám ngồi xuống ăn.”
Nhậm Sơ nói: “Không phải tôi không dám, nếu Hạ Mộc không muốn công khai cô ấy yêu đương, vậy chúng ta không cần tăng thêm phiền phức cho cô ấy, làm cô ấy gặp khó xử.”
Hứa Mạn: “……”
Trong ngực buồn bực nói không nên lời.
Bất kể mọi lúc, cậu luôn để ý đến tâm tình của Hạ Mộc trước tiên, cậu mãi mãi đặt bản thân ở vị trí thứ hai.
Nhậm Sơ vẫn đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, trán đổ mồ hôi, cậu hòa hoãn cảm xúc, nói xin lỗi Hứa Mạn, bảo cô tìm một quán ăn cơm.
“Cậu thì sao?” Hứa Mạn hỏi cậu.
Thời tiết oi nóng, cô bật ô, che cho Nhậm Sơ một chút.
Nhậm Sơ đẩy ô lại: “Da tôi dày, không sợ phơi nắng.”
Cậu nói: “Tôi về nhà đây, tự cậu tìm quán ăn cơm đi.”
Hứa Mạn sợ cảm xúc của cậu không ổn định, lái xe không an toàn, muốn đưa cậu về.
Nhậm Sơ lắc đầu: “Không sao, tôi biết bản thân đang làm gì, mấy ngày tới còn phải đi công tác, lần này đến nước Anh có khả năng vài tháng cũng chưa về được, tiện thể buổi chiều rảnh đi qua thăm ông nội.”
Hứa Mạn khựng lại: “Chẳng phải cậu nói về rồi không cần sang đó nữa sao?”
Nhậm Sơ: “Chú Ba nói công việc bên đó khá nhiều, có lẽ vẫn phải qua đó tiếp, ngày kia chú Ba trở về, gặp mặt chú ấy mới xác định có phải đi hay không.”
Nghĩ đến ngày kia, cậu sẽ được đến quán bar uống rượu.
Được uống đến say mèm.
Nhậm Sơ thu hồi suy nghĩ, nhìn Hứa Mạn: “Tôi về đây, cậu tìm quán nào đó ăn đi, bây giờ tôi cũng không thấy đói.”
Hứa Mạn thật sự không khuyên được, biết tính cách cậu bướng bỉnh, dặn dò cậu đi đường cẩn thận.
Nhậm Sơ đi đến bãi đỗ xe ngoài trời, mới vài chục phút xe ô – tô đã bị phơi nắng nóng ran, bật điều hòa, ngồi vào trong cảm nhận gió lạnh rét căm căm.
Một màn thân mật giữa Hạ Mộc và Kỷ Tiện Bắc vẫn luôn hiển hiện rõ ràng trong đầu.
Cậu hy vọng cô hạnh phúc.
Nhưng gia đình của Kỷ Tiện Bắc như vậy, đến cùng cô với Kỷ Tiện Bắc có thể đi xa được tới đâu?
Cậu thở dài thườn thượt.
Tình yêu tuổi hai mươi, trong cái ngày hè này, bị phơi cháy, thương tích đầy mình.
Và rồi khắc cốt ghi tâm.