Mãi Yêu Anh

Chương 1: Thất hứa



Tại phòng bệnh........ Trong phòng có một người con trai và một người con gái. Người con trai đang nắm tay người con gái ( Phạm Nghĩa và Ngọc Mai). Ngọc Mai với vẻ mặt trắng bệch, xanh xao không còn máu, giọng yếu ớt nói: - Em có một tâm nguyện cuối cùng muốn anh thực hiện? - Tâm nguyện gì? Anh hứa sẽ thực hiện.

- Kiếp sau, xin anh hãy ở bên em mãi mãi. Anh mau hứa đi?

- Anh hứa sẽ mãi mãi ở bên em. - Vậy em có thể ra đi thanh thản rồi. Giọng Mai nhỏ dần, đôi mắt nhắm lại, đôi tay lạnh dần và không còn cử động. Những giọt nước mắt của Nghĩa rơi xuống, anh nắm chặt lấy tay của cô, lần đầu tiên trong đời anh khóc trước một người con gái và người đó chính là Mai - Cô đã hi sinh cả tính mạng để cứu anh thoát khỏi cái chết trong gang tấc, cô đã đỡ cho anh một nhát dao trí mạng, vì cô rất yêu anh nhưng anh đã sai vì khoông chấp nhận cô sớm hơn, để rồi giờ đây anh đã phải hối hận.Tại nghĩa địa........................Ngày hôm nay là ngày đưa tiễn Mai, tuyết rơi rất nhiều, rơi nhiều đến nỗi phủ trắng cả một nơi âm u ( nghĩa địa). Từng dòng người rất đông đi viếng cô, họ là những người được cô giúp đỡ nhưng chưa đền đáp lại cho cô, họ cảm thấy sót xa vì chỉ vì gặp một chuyện ngoài ý muốn mà một người hội tụ cả tài lẫn đức đã ra đi, rất nhiều bông hoa hồng trắng được mọi người mang đến để ở trước mộ của cô. Nghĩa và gia đình của cô đã khóc rất nhiều, khóc nhiều đến nỗi mà mắt sưng lên và đỏ hoe. Chưa ai nhìn thấy Nghĩa đau khổ đến nỗi nào, anh chịu tang cả một tuần và trong tuần đó không ăn một thứ gì mà chỉ uống nước, nhìn vẻ mặt anh xanh xao không còn một chút máu khiến gia đình của Mai rất lo lắng và khuyên anh không nên buồn như vậy nữa.Nghĩa luôn muốn gặp lại Mai một lần để cảm ơn cô và chấp nhận tình cảm mà cô trao tặng. Một năm sau, tại thế giới bên kia dành cho những người đã chết........ Mai là một người luôn tin tưởng vào NGhĩa hơn nữa cô là người thủy chung, tuy rất cô đơn nhưng cô không bao giờ tìm một người để chia sẻ vì trong trái tim cô chỉ tồn tại một mình bóng của Nghĩa. Mai thủy chung như vậy nhưng Nghĩa thì sao, anh ta tìm thấy một người phụ nữ có ngoại hình và khuôn mặt rất giống Mai, cô ta tên là Hồng. Tại phòng của Nghĩa lúc 10h đêm.... Trong phòng có Nghĩa và Hồng, anh đang ôm cô ta trong vòng tay vô cùng ấm áp của mình. Anh bỗng thì thầm vào tai cô ta rằng:

- Em đồng ý cưới anh chứ? Anh bỏ cô ta ra rồi quỳ xuống sàn, lấy chiếc nhẫn trong hộp ra đưa trước mặt cô ta. - Em đồng ý. Anh cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út cho cô ta, xong anh nói:

- Anh có một điều kiện?

- Điều kiện gì vậy anh?

- Em sẽ phải chuyển vào đây sống cùng anh. Cô ta đứng dậy bước ra khỏi phòng thì bị một cánh ta kéo lại

: - Em định đi đâu?

- Em đi chuyển đồ đạc.

- Em biết mấy giờ rồi không? -

10h. Môi cô chũ lên với vẻ mặt rất đáng yêu làm cho anh cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.

- Muộn rồi. Em ngủ ở đây với anh nhé? - Nhưng chỉ có một giường thì em ngủ ở đâu?

- Ôi! Cô bé ngốc này. Tháng sau chúng ta tổ chức lễ cưới nên đừng ngại.

- Em biết rồi. Anh hôn lên trán của cô rồi ôm cô lên giường ngủ.Bóng đèn điện trong phòng tắt đi, hai người họ ngủ ngon lành đến tận sáng.

Sáng hôm sau.... Nghĩa là người dậy sớm hơn. Anh đang nấu bữa sáng gồm bánh mì, trứng, sữa,.... Tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, Hồng VSCN xong liền chạy xuống ăn sáng thì bị anh phang hẳn một câu khiến cô cảm thấy có lỗi:

- Cô bé này sao dậy muộn thế! Vào ngồi ăn đi rồi chúng ta đi mua sắm. - Mua sắm?

- Em biết rằng anh là giám đốc lớn nên phải chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo nếu không mất mặt lắm!

- Em biết rồi ạ. Cô ta và anh ăn rất nhanh. Trong lúc Nghĩa đang hạnh phúc thì Mai không còn nhớ gì nữa, cô cần một thời gian để nhớ lại. Cô được một gia đình giàu có nhận làm người giúp việc nhưng cô không biết rằng cô chủ của cô chính là người đầu tư cho công ty của Nghĩa. Họ đặt tên cho cô là: Mai, thật không ngờ rằng họ đặt y hệt tên thật của cô. Một lúc sau, Nghĩa đưa Hồng đi chuẩn bị những đồ dùng cần thiết, Mai lúc đó vô tình thấy bọn họ, cô cảm thấy chàng trai rất quen thuộc và cố gắng nhớ ra. Hằng ngày, cô đều gặp bọn họ nên cô nhớ lại chỉ trong một thời gian ngắn và nhớ ra cả lời hứa khi xưa. Lễ cưới của họ được tổ chức tại nhà hàng 5 sao của NGhĩa. Về nhà, cô chủ của Mai nói với cô rằng:

- Tháng sau, sẽ có lễ cưới của một người bạn của tôi. Tôi sẽ cho cô đi theo vì rất lo lắng khi cô ở lại ngôi nhà này một mình. Còn bây giờ tôi đưa cô đi mua sắm. -

- Nhưng tôi không có tiền.

- Không sao. Tôi sẽ mua cho cô.

- Cô thật là tốt bụng. Mai được cô chủ mua cho rất nhiều đồ dùng cần thiết từ trang phục, điện thoại đến đồ trang điểm đều là hàng hiệu 100%.

Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng cái đã 1 tháng sau.... Tại nhà hàng 5 sao nơi tổ chức lễ cưới....... Mai mặc một cái váy màu xanh nước biển nhạt, dây chuyền và khuyên tai đều có kim cương đính vào, mái tóc tỏa xuống đến ngang vai cùng với trang điểm đẹp khiến cô nổi bật nhất đám đông. Người chủ hôn nói:

- Cô muốn lấy chú rể làm chồng và sống với nhau đến đầu bạc giang long hay không? - Tôi đồng ý. - Vậy còn chú rể? Bỗng Mai đứng dậy đi thẳng đến phía Nghĩa với khuôn mặt tức giận và nói:

- Anh.... anh đã quên lời hứa với em rồi sao?

- Mai.... là em? Nghĩa nắm lấy bàn tay cô nhưng cô miễn cưỡng không cho nắm và quát lên:

- Đúng là tôi. Tôi thật là ngu ngốc khi yêu anh và hi sinh cả tính mạng để cứu anh vậy mà anh trả ơn tôi vậy sao?

- Anh xin lỗi. Anh sai rồi.

- Tôi mới là người xin lỗi vì đã phá vỡ lễ cưới còn bây giờ tôi nên đi.

- Em đừng đi. Nghĩa níu kéo cô ở lại nhưng cô vẫn lạnh lùng ra đi không nói một lời gì. Anh đuổi theo nhưng bị gia đình giữ lại, không cho đi. Lễ cưới vẫn được tổ chức bình thường. " Người đau khổ vẫn đau khổ......

-----------------------------

Lần đầu tiên mình up lên web mong mọi người ủng hộ. Lịch post: Mỗi tuần 2 chương. Ngày tháng cụ thể mình sẽ thông báo lên FB. Nick FB: https://www.facebook.com/lienminh.nguyen.90.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv