Cuộc đời Tô An dừng lại ở năm mười tám tuổi khi cậu không nhìn thấy một tia hy vọng.
Sở Chi An gào lên liều lĩnh lao về phía trước muốn nhảy xuống theo, lại được cảnh sát nhào tới kịp thời ôm lại, đến cả một góc áo của cậu cũng không chạm được.
Anh trơ mắt nhìn Tô An rơi xuống cách anh ngày càng xa. Anh vô lực duỗi tay, trong tầm nhìn mơ hồ, khóe miệng Tô An hơi cong lên, sau đó biến thành một mảng đỏ tươi đẹp.
“Xin lỗi anh, Sở Chi An, em yêu anh, anh phải sống tiếp.”
Đây là câu nói cuối cùng Tô An để lại cho anh.
Dịu dàng đến tàn nhẫn.
Trong một khoảng thời gian rất dài sau này, Sở Chi An đều nghĩ đi nghĩ lại, thật ra có một khoảng thời gian dài Tô An không bình thường, luôn ỷ lại anh quá mức, tại sao, rốt cuộc tại sao anh không hỏi.
Lúc ấy anh bị cắt mất nguồn tài chính, giấu giếm Tô An ngày nào cũng đang làm phần mềm kiếm thêm thu nhập, bận đến mức biết rất ít về sự khác thường của cậu, thậm chí không nghĩ nhiều.
Hối hận và đau đớn không lúc nào không tra tấn Sở Chi An.
Tiếc là trên đời này không có thuốc hối hận.
Mẹ Tô sụp đổ tinh thần ngay tại chỗ và được đưa vào bệnh viện. Sở Chi An ngồi trên ghế bên ngoài phòng bệnh với sắc mặt tái nhợt, mở mắt hay nhắm mắt đều là cảnh cuối cùng trên sân thượng. Cảm xúc mạnh mẽ như Thái Sơn đè đầu đánh về phía anh, tay chân mất cảm giác, tim như nghẹt thở, hình như có một con dao sắc nhọn đang đâm thẳng vào lòng anh, ngũ tạng lục phủ đều tan vỡ.
Trong phòng bệnh, mẹ Tô bình tĩnh lại sau đó dùng hai tay luôn run rẩy che mắt. Một lúc lâu sau, mới chậm rãi bỏ ra, một giây đồng hồ như thể vượt qua cả bốn mùa xuân hạ thu đông.
Bà lên tiếng, giọng khàn đặc: “An An của chúng ta…” Nói còn chưa dứt lời, một hàng nước mắt đã tràn ra hốc mắt, không ngừng rơi xuống.
Ba Tô ngồi bên giường, sống lưng cố gắng ưỡn thẳng lập tức còng xuống, mắt ông đỏ hoe, hai tay siết chặt thành nắm đấm ở bên người, lại vô lực buông ra.
“Em là mẹ nó, lại không hề hay biết tình huống của nó đã nghiêm trọng đến vậy, lúc nó đập đầu trên mặt đất chảy đầy máu chúng ta nên phát hiện con không được bình thường… Luôn bỏ bữa, nói gì mà không thấy ngon miệng, trời mùa hè ở trong phòng bật máy điều hòa mặc áo dài tay, vì để che vết dao trên cánh tay… Nhưng lúc ấy chúng ta chỉ biết trách cứ con, mắng con, cảm thấy con đòi chết đòi sống vì một đứa con trai, nói con mất mặt… Em còn dùng cái chết đe dọa con…” Mẹ Tô sụp đổ khóc thành tiếng, “Từ nhỏ con đã sợ đau, mỗi lần bị đụng đều đòi mẹ thổi… Nhiều vết dao như vậy… Sao con xuống tay được đây… Lúc ngã xuống… Phải đau lắm…”
Nước mắt của ba Tô chợt rơi lên chăn đơn ở trước mặt, người cha nghiêm khắc hơn nửa đời người này, giờ đây cúi người thật sâu, im lặng khóc.
“…” Bàn tay nắm tay cầm cửa phòng bệnh của Sở Chi An mất lực, rủ xuống, anh cúi đầu, trên mặt không hề có màu máu.
Xoay người thì nhìn thấy ba mẹ mình đứng ở phía sau, hốc mắt ba đỏ lên, mẹ vẫn đang nức nở, hẳn cũng nghe được đối thoại trong phòng bệnh.
Sở Chi An im lặng đi lướt qua họ, lại chợt bị mẹ túm lấy cánh tay, đầu ngón tay bà run rẩy, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi: “Con muốn đi đâu?!”
“Ra ngoài một lát,” Anh biết mẹ đang sợ điều gì, trong nụ cười có phần đau khổ, “Con hứa với em ấy, phải sống tiếp.”
Mẹ Sở kinh ngạc nhìn anh, chậm rãi buông tay ra.
Cho đến khi đứng ở trên đường cái, trong lòng Sở Chi An đều tràn đầy cảm giác trống trải không chân thật. Anh duỗi tay theo bản năng, lại nắm được một nắm không khí, anh luôn cho rằng bên cạnh anh phải có người kia, thân mật nắm tay anh, qua đường với anh.
“Bíp bíp!” Trong lúc ngây người, tiếng còi nương theo tiếng phanh xe chói tai truyền đến. Dưới ánh đèn chói mắt, Sở Chi An nhìn chiếc xe con vội vàng lao đến kia, vậy mà không hề muốn lùi lại. Anh đứng ở đó, trong đầu không nghĩ gì cả, bình tĩnh đợi xe đâm vào.
“Cẩn thận!” Đột nhiên, một lực rất mạnh kéo cánh tay của anh, lôi anh đến ven đường, nguy hiểm sượt qua chiếc xe, là anh cảnh sát trên sân thượng.
“Cậu không muốn sống nữa?!” Hai mắt cảnh sát đỏ ngầu rống giận, “Trước khi làm chuyện gì phải nghĩ đến hậu quả! Mỗi năm khinh xuất đã …”
Bỗng nhiên, giọng anh ta đột nhiên im bặt, thiếu niên trước mặt chẳng biết lệ rơi đầy mặt từ khi nào, anh im lặng chảy nước mắt, không có tiếng khóc, thậm chí không có nhiều biểu cảm đau buồn, lại cho người ta cảm giác đè nén đau khổ đến tận tim.
“Anh ơi, lúc qua đường nhớ nhìn đèn xanh đèn nhỏ đấy.” Giọng Tô An bất chợt vang lên bên tai.
Sở Chi An gật đầu đồng ý: “Được.”
Cảnh sát nhìn anh lẩm bẩm, không khỏi phát ra một tiếng thở dài rất sâu: “Vừa rồi ba mẹ cậu không yên tâm về cậu, trùng hợp tôi vẫn đang ở bệnh viện xử lý sự việc, nên nhờ tôi đến trông cậu… Dù sao cậu cũng phải nghĩ cho ba mẹ cậu, còn có ba mẹ của cậu ấy…”
Thấy Sở Chi An không nói lời nào, cảnh sát lại nói: “Tôi tên là Trần Dương, cũng xem như đã cứu mạng hai người, sau này có chuyện gì hãy đến tìm tôi.” Trần Dương móc một tờ giấy viết một dãy số lên đó, nhét vào trong túi Sở Chi An.
Sở Chi An im lặng, cũng không biết có nghe lọt tai không, chết lặng giống một cái xác không hồn, quay người đi đến bệnh viện.
Thi thể Tô An được đưa đi hỏa táng, không ai muốn để cậu an táng với dáng vẻ thê thảm kia.
Ngày hỏa táng, Sở Chi An đến nhà họ Tô trực tiếp quỳ gối trước mặt ba Tô mẹ Tô, dập đầu ba cái thật mạnh, xin họ giao tro cốt của Tô An cho anh.
Ba Tô không nói gì, mẹ Tô ôm hũ tro cốt yên lặng rơi lệ. Áy náy tự trách với con, không có nghĩa là họ chấp nhận chuyện này, chấp nhận tình cảm của hai người họ.
“Tại sao? Cậu vì sự ích kỷ của bản thân mà không cho nó mồ yên mả đẹp?” Ba Tô lên tiếng, ánh mắt sắc bén, giọng điệu ép người.
Sở Chi An nhìn hũ tro cốt nói: “An An thích nơi sáng, em ấy không thích tối, chôn em ấy dưới đất, em ấy sẽ không vui.”
Nghe được câu này, mẹ Tô lập tức đau xót khóc thành tiếng, ba Tô im lặng. Ông vốn muốn hỏi, chẳng lẽ đưa cho cậu nó sẽ vui? Lại không biết nghĩ đến điều gì, cuối cùng không hỏi ra.
Ngày hôm đó, Sở Chi An đạt được ước muốn, ôm thiếu niên yêu dấu của anh trở về nhà.
Vào ngày tang lễ của Tô An, Sở Chi An không rơi một giọt nước mắt nào, ba Sở mẹ Sở lo lắng chú ý đến anh suốt quá trình – anh quá im lặng, không có gì khác thường, im lặng đến mức khiến lòng người hốt hoảng.
Giống như một cái máy móc vứt bỏ được tân trang lại, còn có vỏ ngoài hoàn chỉnh, nhưng bên trong đã nứt toác từ lâu.
Trong mộ chỉ chôn quần áo của Tô An, sau tiếng khóc lóc ồn ào, nơi này chỉ còn lại Sở Chi An.
Anh ngồi xuống dựa lưng vào bia mộ, cong một cái chân lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Em thích nhất là trời trong, nhìn mặt trời hôm nay đẹp biết bao…”
“Trước kia anh luôn nghe người ta bảo, khi con người đau khổ đến giới hạn sẽ không có nước mắt, khi đó anh cảm thấy không hợp lý, bây giờ cuối cùng cũng cảm nhận được… Rõ ràng đau không thở nổi, trong mắt lại khô không rơi được giọt nước mắt nào.”
Anh so sánh: “Đau hơn cả ba anh cầm gậy đánh anh… An An ơi, có phải em trách anh không ra ngoài tìm em sớm hơn đúng không, hay là trách anh trả lời tin nhắn kia của em…” Sở Chi An tự giải thích: “Đó không phải anh gửi, chắc chắn em có thể đoán được nhỉ, anh đã nói, anh sẽ không nhượng bộ trong chuyện này… Lúc ấy anh đang ngủ mà, cô Sở của em cầm điện thoại của anh rồi gửi đi…”
Khi đó Sở Chi An đón cốc thủy tinh ba Sở ném đến không mảy may tránh né, trán bị đập chảy máu, lại thêm từng vết thương sau lưng, phút chốc choáng đầu hoa mắt ngất đi. Đến khi anh tỉnh lại trong nhà đã đang chuẩn bị thủ tục ra nước ngoài.
“… Vậy thì trách anh đến muộn quá, nếu như lúc đó em đợi anh thêm nửa ngày, không, một tiếng, anh sẽ đến nhà dẫn em đi…” Nghĩ ngợi, Sở Chi An lại lắc đầu, “Không, trách anh, không nên chọn nhảy cửa sổ ở nhà vệ sinh sân bay, dù có nửa đường nhảy xuống xe, cũng có thể đuổi kịp trước khi em ra ngoài, đúng không…”
“Đau lắm phải không,” Sở Chi An nhìn về phía cánh tay mình, dưới vải vóc là vết dao nhìn thấy mà giật mình, “Hôm trước anh thử một chút… Em nói xem em sợ đau như thế, sao lại cắt được… Lúc đó, nhất định em rất sợ hãi. Anh lại không ở bên cạnh em, khi em sợ, phải chăng luôn nghĩ, tên Sở Chi An khốn nạn này tại sao không ở đây…”
“… Trước kia em từng hỏi anh thích gì ở em, lúc ấy anh không trả lời, bởi vì bản thân anh cũng không biết… Hình như anh sinh ra là để gặp em, gặp em là để yêu em. Trước khi yêu em, cuộc đời anh chưa bao giờ có chuyện quan quan trọng nhất định phải làm, sau khi yêu em, anh không tìm thấy chuyện gì quan trọng hơn yêu em…”
“Hồi nhỏ anh chơi với em không phải vì quan hệ hai gia đình tốt, mà vì anh cảm thấy dáng vẻ em mặt ngoài chào hỏi anh, xoay người thì làm mặt xấu rất dễ thương… Đồ ngốc, chắc chắn em không biết anh đã thấy hết rồi… Hồi lớp chín anh phát hiện mình thích em, rất sợ hãi. Con người anh ấy mà, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ sợ, nhưng lần đó anh sợ đến mức mấy ngày ngủ không ngon giấc… Anh sợ em cảm thấy ghê tởm, sợ mình không nhịn được trêu chọc em, sợ em biết sau đó rời xa anh…”
Hình như nghĩ đến gì đó, Sở Chi An nhếch miệng: “Kết quả em cũng đang trộm thích anh, chỉ là thông suốt muộn quá. Em nói xem em có ngốc không, từ nhỏ đến lớn anh từng đối xử tốt với ai như thế chưa, không thích em thì thích ai. Vả lại kỹ năng diễn xuất của em tệ thế kia, tâm tư gì cũng biết hết lên mặt… Cho nên anh đã chủ động ra tay, chúng ta có tình với nhau, vậy không tính là anh bắt nạt em…”
Anh nhớ đến nụ hôn anh vụng trộm in lên mặt Tô An khi cậu đang ngủ trong giờ học bù năm lớp chín, rất khẽ, gần như không có cảm giác. Nhưng trong nháy mắt đó, tim anh đập thình thịch, lần đầu tiên biết cảm giác dày vò người là gì.
Anh từng hối hận, tại sao phải tỏ tình, tại sao phải chọc thủng, tại sao phải ở bên nhau. Nếu như anh không kiên quyết kéo Tô An xuống, thì tất cả những chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Nhưng anh xót xa nhận ra, nếu như quay lại lần nữa, anh vẫn sẽ làm vậy, anh không nỡ từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để ở bên Tô An.
Anh luôn quá tự phụ, cho rằng mình có thể xử lý tốt mọi chuyện, cảm thấy chỉ cần Tô An ở đây, bao nhiêu khổ bao nhiêu khó khăn anh cũng có thể vượt qua. Nhưng anh lại quên mất, điều bất trắc và ngày mai, bạn không bao giờ biết cái nào đến trước.
Có lẽ ánh mặt trời chói quá, hốc mắt Sở Chi An hơi đỏ. Anh ngồi thẳng người nhìn thiếu niên mỉm cười trong tấm ảnh trên bia mộ, cong ngón tay búng trán cậu: “Còn cười, nhóc lừa đảo không có lương tâm…”
“Đến khi tám mươi tuổi chúng ta thành ông già họm hẹm cũng phải bám nhau mỗi ngày.” Lời nói của Tô An xuyên qua thời không vọng ở bên tai.
“Lừa đảo…” Sở Chi An đỏ mắt vuốt ve ảnh cậu, cắn răng nghẹn ngào từng chữ: “Em lại lừa anh…”
Trả lời anh chỉ có sự yên tĩnh, anh lại dựa lưng vào bia mộ, một bàn tay phủ lên mắt.
Anh im lặng một lúc, giọng nói khàn khàn, giống như khóc lại giống như cười: “Em nói muốn anh sống tiếp, nhưng vừa nghĩ đến mấy chục năm dài đằng đẵng sau này đều không có em…”
“Bây giờ mới là năm thứ nhất, anh đã sắp không chống đỡ tiếp được…”