'Mai Lang Vương không đáp, mãi thật lâu sau, em mới nghe chàng chậm rãi cất tiếng - Giờ ta chỉ muốn phá song cửa để vào trong thôi.
- Dạ?! - Sao ngẩng phắt đầu, sửng sốt.
Mai Lang Vương cười khổ sở, nhìn thẳng vào mắt em thông qua song cửa sắt, giọng thật trầm - Ta cảm thấy rất hối hận bởi vì đã lắp song cửa sổ cho các phòng ở Mai Viện.'
-o-
Suốt một tháng liên tiếp, Mai Lang Vương và Sao đều đặn gặp nhau. Cuộc hẹn của họ hoàn toàn nằm trong vòng bí mật và Đào Hoa không hề phát giác ra, nàng ấy còn lâu mới bắt kịp thân thủ của Mai Lang Vương.
Cứ đến giờ hẹn là tiếng gõ quen thuộc lại cất lên, Sao mở cửa và trò chuyện cùng chàng, mỗi lần đến, chàng lại mang theo một món quà mới. Khi thì là bánh kẹo của vùng Vàm Thuật mà thuở nhỏ em rất thích, khi thì là những chú gấu bông bé xíu cỡ bàn tay mà Thần Tình mang từ hồng trần về. Khi là sổ vẽ, khi là sách. Dường như Mai Lang Vương đã dồn hết tình yêu và nỗi nhớ vào những món quà ấy để gửi gắm đến em, lặp đi lặp lại một cách vô thanh rằng chàng vẫn luôn nhớ em rất nhiều.
Sao trân trọng từng món quà mà chàng tặng, em cất chúng trong hộp gỗ, giấu ở khu vực bí mật trong tủ quần áo. Dẫu vậy, em vẫn thường bảo chàng là đừng tặng gì cho em nữa, chỉ cần chàng đến là em đã thấy vui rồi. Thế nhưng Mai Lang Vương vẫn cứ mang quà đến. Có lần chàng thú nhận với em rằng, bởi vì cứ nghĩ đến em là chàng lại muốn làm gì đó. Đến khi chàng sực tỉnh thì chàng đã thấy món quà định tặng nằm trên bàn làm việc rồi. Thôi em cứ nhận cho chàng vui, dù gì chàng cũng đã tìm nó về.
Việc mà Mai Lang Vương mong muốn ở Sao nhất, em lại không thể làm cho chàng. Lần gặp đầu tiên, chàng bảo rằng em nhợt nhạt, không muốn thấy em như vậy nữa. Thế nhưng lần gặp thứ hai, thứ ba, rồi cả lần gặp gần đây nhất, sắc mặt em vẫn tệ hại như vậy. Chàng xót xa và rồi thoáng giận, cố truy hỏi để xem em sinh hoạt thế nào, vậy mà em chỉ cười lấp liếm bảo rằng chẳng qua là do em thiếu ngủ thôi.
Sao làm gì dám nói cho chàng nghe việc Đào Hoa hành hạ em và luôn bắt em quỳ vào mỗi tối? Cứ đến chiều, nàng lại bắt em ra nhà sau và quỳ gối ở đó hai canh giờ. Khẩu phần ăn mà em được dùng cũng không còn đầy đủ như xưa nữa. Đào Hoa muốn bắt nạt em nhưng em quá cẩn thận mà nàng không làm được gì, vì thế chỉ có thể bắt em quỳ và cắt xén dinh dưỡng của em. Nàng muốn em lảo đảo mà phạm lỗi để có cớ vút roi tre vào đùi em thôi.
Bởi vì không được ăn no đủ lại còn làm việc vất vả nên thần sắc em hiển nhiên phải nhợt nhạt. Sao không thể cho chàng biết nguyên nhân thực sự nên chỉ có thể cười gượng mỗi khi chàng hỏi đến. Mai Lang Vương uẩn ức và xin em cho chàng được kề cận em như ngày xưa. Chàng không an tâm khi để em một mình, chàng muốn em đến nhà chàng và ở trong sự bảo vệ của chàng như lúc trước.
Hiển nhiên, Sao từ chối. Mai Lang Vương bất lực, chàng không hiểu tại sao em lại rời xa chàng nhưng vì đã nói là sẽ không thắc mắc, không làm em khó xử cho nên chàng đành lặng im. Thế rồi chàng mang đến cho em những thực phẩm đặc biệt. Đó là những viên kẹo được pha trộn thần lực của chàng. Trông nó giống hổ phách nhưng thay vì chứa đựng những chú côn trùng nhỏ bé bên trong thì nó lại chứa đựng một vài cánh mai. Khi nếm, nó lan tỏa ở đầu lưỡi vị ngọt thanh và hương mai nhè nhẹ. Sao thưởng thức số kẹo ấy rất chậm rãi và nâng niu, nhờ có chúng mà sức khỏe em được cải thiện hẳn. Trong lần gặp tiếp sau đó, em không còn tái mét nữa mà đã trở nên hồng hào đằm thắm, Mai Lang Vương rất vui mừng, chàng cứ vân vê đôi má hây hây của em suốt.
Một ngày, Nhã Lang gửi đến cho em thư kèm theo một túi gấm nhỏ. Sao thắc mắc về túi gấm ấy, em không biết chàng ta chứa gì trong đó. Khi mở ra, em thấy bên trong là một viên ngọc trai to bằng đầu ngón tay. Nó tròn trịa và ánh vàng, trông vô cùng hoàn mĩ.
Sao biết về thứ này, nó là tiền tệ ở Thần giới. Ngọc trai này không phải là ngọc trai thông thường, nó là ngọc của những con trai thần, sau khi thu hoạch được ngọc người ta đem chúng đến giếng Ngọc ở Cổ Loa để tắm qua. Vì vậy ngọc không những bóng loáng đẹp đẽ mà còn tỏa hào quang hoàng kim bắt mắt.
Ở Thần giới có hai loại tiền tệ chính là tiền đồng và ngọc trai. Một viên ngọc trai bằng một trăm quan tiền. Một trăm quan tiền có thể mua được rất nhiều thứ, như vậy thì giá trị của một viên ngọc trai tương đối lớn.
Vì có giá trị lớn nên ngọc trai chỉ được sử dụng trong những cuộc giao dịch đặc biệt. Đối với những mặt hàng có giá trị người ta mới định giá bằng ngọc trai. Những mặt hàng khác, giá trị thông thường thì người ta định giá bằng tiền đồng. Ngọc trai có thể được giao dịch tự do hoặc thông qua trai quán. Thường thì chỉ người giàu mới có ngọc mà gửi vào trai quán thôi.
Sao ngắm viên ngọc chán chê sau đó mới mở thư ra xem. Trong thư, Nhã Lang bảo rằng viên ngọc ấy chính là tiền công của em. Sao giật sững, em vội vàng gửi trả lại ngọc và bảo Nhã Lang rằng em không cần trả công, em tìm tư liệu là để giúp đỡ chàng, chàng không cần suy nghĩ quá nhiều như vậy. Nhưng, Nhã Lang gửi lại ngọc cho em một lần nữa và bảo rằng em cứ nhận. Chàng ta muốn cùng em hợp tác lâu dài vì vậy cần phải rạch ròi ngay từ đầu. Hơn nữa những gì em gửi cho chàng ta vô cùng chi tiết, mới mẻ và quý giá. Chàng ta cảm thấy không đúng đắn nếu cứ nhận không tài liệu này.
'Sao, em nên tập quen với điều này.' - Nhã Lang ý tứ viết trong thư - 'Sau này ta sẽ hợp tác với em lâu dài và giúp em có thêm thu nhập. Đừng chối từ quá vội vì chẳng ai biết trước được điều gì. Giữ cho mình ít tài sản, nhỡ sau này có chuyện gì cần đến thì có mà dùng.'
Thế là Sao đành phải nhận ngọc. Tuy vậy, cũng như Nhã Lang, em cũng cảm thấy thật không đúng đắn nếu em cứ nhận lấy nó một mình. Sao chia tiền lương đầu đời của em thành ba phần, một phần em cất làm kỉ niệm, một phần thì chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn để mời mọi người và cảm ơn họ vì đã tận tình cung cấp tư liệu cho em. Riêng phần tiền cuối cùng, em đi tìm tiểu đồng chịu trách nhiệm nhập nguyên liệu vào viện, nhờ nó mua hộ em một số thứ. Tiểu đồng nhận danh sách thứ cần mua từ tay em, nó ngẩn người khó hiểu bảo rằng mấy thứ này chẳng phải trong viện đều có sao? Thế nhưng em chỉ cười khe khẽ, nói với tiểu đồng là cứ mua về hộ em.
Khi tiểu đồng mang nguyên liệu về, Sao hì hục chế biến chúng. Đào Hoa lượn lờ về nhà, thấy em ở trong bếp, nàng cố ý dạo qua một vòng để xem em đang làm gì. Trên bàn dài sau kệ bếp có hai rổ nhỏ đựng hoa nhài và lá dứa. Kế bên chúng, là một bát nước cốt dừa đã hòa với đường. Trên cà ràng thì có chảo nóng vừa được bắt lên, trong chảo có bột năng, bên dưới cà ràng còn có thêm một phần bột nữa, có lẽ em đã chia số bột thành hai phần. Khi nàng đi vào, Sao đang rang phần bột trên chảo cùng với hoa nhài.
- Làm bánh à? - Nàng hỏi.
- Vâng ạ. - Sao điềm nhiên đáp.
- Bánh phục linh? - Trông nguyên liệu thì nàng đoán là vậy.
- Vâng. - Sao không nói thêm gì, em tập trung vào công việc của mình.
Đào Hoa suy nghĩ, con bé này thỉnh thoảng cũng hay vào bếp nấu món này món kia, vì vậy nàng tạm thời không nhìn thấy gì bất thường ở nó cả. Bánh phục linh thì lại là thứ thường được chuẩn bị để đặt trên khay trà, có vẻ các vị trưởng bối vừa nhờ nó làm hộ một mẻ.
Dạo gần đây nàng không tìm thấy cớ gì để hành em nữa nên khá là bức bối. Đã vậy, dù nàng bớt đi khẩu phần ăn của em, đôi khi còn cho em nhịn đói, nhưng thần sắc em thì vẫn tươi tắn như vậy, thậm chí nàng còn có cảm giác em hồng hào và xinh xắn hơn xưa.
Những vết thương mà nàng tạo ra ở những nơi nhất định trên người em cũng lành đi nhanh chóng, thật khiến nàng suy nghĩ.
Tuy vậy, nàng không tìm thấy điều gì khả nghi, em rất cẩn thận và thông minh. Đào Hoa cau mày, ánh mắt tràn đầy giông gió, hằn học rời bước.
Tối đó, Mai Lang Vương lại đến, hai người vẫn như thường lệ trò chuyện với nhau rất say sưa. Đến khi giờ hẹn sắp kết thúc, Sao bỗng trao cho chàng một chiếc hộp sứ. Mai Lang Vương nghi hoặc nhận lấy nó, em thì nhìn chàng say đắm, cười bẽn lẽn.
- Gì vậy? - Mai Lang Vương nghe lòng đập rạo rực khi trông thấy nụ cười và ánh mắt ấy, dẫu vậy chàng vẫn hỏi một cách thật bình tĩnh, vừa hỏi vừa mở nắp hộp ra xem.
Bên trong là một ít bánh phục linh. Chiếc hộp không lớn lắm nên số này có lẽ tầm hai mươi cái. Những chiếc bánh xếp lên nhau một cách cẩn thận và tỉ mỉ, mười chiếc xanh nhạt sắc cốm, mười chiếc trắng tinh khôi. Nắp hộp vừa mở ra thì hương lá dứa và hương nhài cùng chút hương béo bùi của nước cốt dừa đã thoảng lên mũi. Mai Lang Vương dừng mắt ở đó thật lâu, chàng không hiểu vì sao em lại đưa cho chàng số bánh này.
Sao ngượng ngùng cúi mặt, má em thoáng ửng hồng - Người ta tự tay làm đó, dù còn khá vụng về nhưng ngài nhận cho em vui. Sau khi em gửi tài liệu cho anh Nhã Lang thì anh ấy cũng trả cho em một khoản bảo là thù lao. Đó là tiền công đầu đời của em, em không biết nên tặng ngài thứ gì nữa, đành làm ít bánh cho ngài vậy.
Đáy mắt chàng dập dờn, chàng nhẹ hỏi - Thế à?
- Vâng… - Sao bối rối che mặt lại, ngại ngùng nói - Em muốn chia sẻ điều ấy cùng với ngài.
- Ừm. - Mai Lang Vương đóng nắp hộp lại và giữ nó kĩ trong tay, chàng vốn định rời đi nhưng giờ thì chẳng muốn di chuyển nữa, chỉ muốn đứng lại đây mãi thôi.
Sao hé tay ra nhìn chàng, thấy chàng chỉ lặng yên đứng đó và nhìn em chăm chú, khóe môi dâng tràn nụ cười êm ái. Lòng em lặng lại một chút, không còn cuộn xoáy thác trào nữa mà dập dìu vờn trôi. Em hướng tay ra song cửa, muốn nắm tay chàng, Mai Lang Vương đan tay vào những ngón tay em.
- Dù ngài không thích đồ ngọt nhưng hãy dùng nó nhé, em làm không ngọt đâu, sẽ vừa miệng ngài thôi. Khi chán ăn, không muốn dùng bữa thì cứ lấy nó ra mà uống trà lót dạ. Đừng bỏ bữa nhé. - Em căn dặn chàng.
- Ừm. - Chàng gật đầu.
Nghĩ một chút, em lại nói - Nếu ngài ăn hết và muốn ăn thêm thì cứ nói, em sẽ làm cho ngài. Nếu ngài muốn ăn loại bánh khác cũng được, ngài muốn ăn gì em cũng làm cho ngài hết. Chỉ cần ngài chịu ngoan ngoãn dùng bữa và giữ gìn sức khỏe là em vui rồi.
- Sao. - Chàng chợt thổn thức, bao nhiêu mong ngóng và yêu thương đè nén trong lòng phút chốc bùng lên. Chàng một lần nữa xin em - Hãy đến nhà ta như thuở xưa được không? Tại sao chúng ta phải xa nhau như thế này? Em muốn chăm sóc cho ta thì hãy trở về bên ta. Chẳng phải như thế tốt hơn ư?
- Mai Lang… - Nhưng Sao một lần nữa lại cúi đầu, ngập ngừng và im bặt.
Mai Lang Vương cảm thấy ngực như bị tắc nghẹn. Chàng nắm chặt tay em hơn, dù đã bao lần muốn hỏi em cho rõ về nguyên nhân xa cách nhưng đều bị em lảng tránh. Chàng bất lực quá, chàng không hiểu tại sao em lại rời xa chàng. Cho dù Đào Hoa có đến thì cũng có liên quan gì đến cuộc sống bình yên giữa chàng và em đâu? Cho dù nàng ấy có đến thì chàng cũng đâu có làm gì sai để bị em xa cách thế này?
Vậy mà Sao vẫn một mực rời xa chàng, trước đây em dứt khoát với chàng thế nào? Suốt tháng mấy trời không cho chàng gặp. Giờ thì chàng đã xin được em một lịch gặp, tuy vậy, gặp nhau thế này có bao giờ là đủ? Chàng vẫn muốn được ở bên em như lúc xưa. Cái thuở mà chàng đi làm về, em chạy ra đón, cái thuở mà em và chàng quấn quýt như bóng với hình, chàng đi đâu, em theo đó, bình yên bên nhau.
Chàng muốn quay về thời gian đó biết bao.
Mặc cho chàng có nói gì thì em vẫn cứ im lặng. Mai Lang Vương truy vấn một hồi không có kết quả, chàng chỉ đành như bao lần khác, bỏ cuộc.
- Ngài quay về nghỉ đi ạ. - Em lặng lẽ nói, tìm cách xua chàng về. Em không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của chàng bởi vì nó khiến tim em nhói buốt.
Mai Lang Vương không đáp, mãi thật lâu sau, em mới nghe chàng chậm rãi cất tiếng - Giờ ta chỉ muốn phá song cửa để vào trong thôi.
- Dạ?! - Sao ngẩng phắt đầu, sửng sốt.
Mai Lang Vương cười khổ sở, nhìn thẳng vào mắt em thông qua song cửa sắt, giọng thật trầm - Ta cảm thấy rất hối hận bởi vì đã lắp song cửa sổ cho các phòng ở Mai Viện.
- Mai Lang. - Sao nghe vậy, em đột nhiên cảm thấy rất quan ngại, trông chàng thật nghiêm túc. Em lại nhớ về mấy cái ổ khóa ở khu biệt giam của phủ Thần sông, lập tức rối rít xua chàng - Ngài về đi ạ! Nếu ngài không về thì lần sau em sẽ không gặp ngài nữa đâu!
Mai Lang Vương u uẩn, chàng rơi mắt lên em, đáy mắt bi sầu. Thế rồi chàng chỉ đành quay bước, nói với em câu chúc ngủ ngon và đợi em đóng cửa. Sao khép cửa lại nhưng vẫn nhìn chàng lo lắng, Mai Lang Vương khoanh tay nép một bên, ánh mắt chàng cũng không rời khỏi em.
Đến khi cánh cửa ấy đóng hẳn lại, chàng mới dời mắt xuống hộp sứ trên tay. Mai Lang Vương ôm nó vào lòng, đôi mắt nâu lóe qua tia sáng sắc sảo.
Chàng quay về nhà mình và đã dứt khoát ra quyết định.
Chàng không thể để tình hình này tiếp diễn nữa.