Nàng đã bình tĩnh lại chưa? - Khi tiếng khóc trở nên yếu dần đi, Mai Lang Vương mới cất tiếng.
Thủy Cơ không đáp lời chàng, chỉ có tiếng sụt sịt ngân vang.
Mai Lang Vương e ngại buông tiếng thở, tiếp tục tra hỏi - Vậy nàng kể cho ta nghe toàn bộ cuộc hợp tác được rồi chứ?
Thủy Cơ trừng mắt dữ tợn, nhớ đến Thị Hoa là nàng lại không kìm được nghiến răng nghiến lợi. Dẫu vậy nàng biết bây giờ không phải lúc căm hận. Nàng phải cung cấp lời khai cho Mai Lang Vương trước.
- Thị Hoa đến tìm ta cách đây hơn một tuần, bảo với ta rằng anh rể chính là người đã ra tay giết chị dâu. - Nàng cố bình tĩnh kể lại, giọng vừa nhọn vừa sắc, tựa như những chiếc đinh ghim trên bàn chông.
- Vậy à? - Mai Lang Vương hơi dừng tay quạt. Vậy ra đó là động cơ…
Nghi vấn đầu tiên mà chàng đặt ra đã được giải đáp.
- Nhưng ta tưởng một người thông minh như nàng sẽ không dễ bị dắt mũi? - Chàng hơi ngạc nhiên.
- Vì ả đưa cho ta tấm khăn dính máu của chị, trên đó có bút tích của chị. - Thủy Cơ lạnh lẽo đáp.
Hôm đó, quả thực Thủy Cơ không dễ dàng tin tưởng Thị Hoa. Mặc dù nàng ta là thị nữ thân cận của chị nàng nhưng nàng chưa từng tin tưởng nàng ta quá nhiều. Thậm chí khi nghe nàng ta nói đến việc anh rể để ý nàng thì nàng cũng chỉ cười nhạt trong lòng mà thôi.
Thái độ của nàng đối với Thị Hoa chỉ thay đổi khi nàng thực sự nhìn thấy chứng cứ, đó là tấm khăn của chị nàng. Thủy Cơ không nghi ngờ nguồn gốc của nó vì chữ trên đó quả thật là chữ của chị, máu trên đó nàng cũng đã giám nghiệm qua, nó đồng nhất với máu của chị nàng. Hơn nữa tấm khăn đó là tấm khăn thêu do nàng tặng chị… Ở góc khăn có thêu hoa cúc, loài hoa mà chị rất thích.
Chính bởi chứng cứ đó mà nàng mới tin Thị Hoa không hề do dự.
- Giờ thì… Có vẻ vụ của phu nhân cũng được làm sáng tỏ rồi nhỉ? - Mai Lang Vương u ám đỡ trán.
Thủy Cơ nghẹn giọng.
Mai Lang Vương ra hiệu cho Sử Quân đi lục soát nhà của Thị Hoa. Chàng ta nhận lệnh và lập tức lên đường.
- Mọi chuyện đang trên đà kết thúc. - Mai Lang Vương nhắn với Thủy Cơ rồi chuẩn bị rời đi.
Thủy Cơ nghe tiếng guốc va chạm trên sàn nhà thì đoán là chàng sắp đi khỏi, nàng ta lập tức thốt - Cho dù ngươi đã lao tâm khổ tứ để giải quyết chuyện này thì tội ác của ngươi cũng không được xóa bỏ đâu!
Mai Lang Vương nghe nàng nói đến tội ác, chàng lập tức sững sờ, dừng bước.
Tội ác ư?
Chàng mù tịt, đôi mắt nâu hơi phủ sương mờ, chàng rốt cuộc đã gây ra tội ác gì nhỉ?
Mai Lang Vương hiếu kì, ngồi lại sập, gật đầu nói - Ta xin được rửa tai lắng nghe.
Thủy Cơ há miệng, nói tới tấp vào mặt chàng - Năm đó Vĩnh Nghiêm đáng lý chỉ chịu một trăm năm hình phạt, ấy vậy mà ngươi lại cố ý gia tăng lên ba trăm năm! Vĩnh Nghiêm đáng lẽ đã được về nhà sớm hơn nhưng vì bị ngươi chơi lén, phải tiếp tục sống cảnh đọa đày nơi đất khách quê người! Ngươi nhân cơ hội Vĩnh Nghiêm phải chịu tội, mặc sức bình định hết vùng đất này đến vùng đất khác mà không có đối thủ! Sau bao năm tính toán mưu chước và hãm hại bè bạn ngươi cuối cùng cũng leo lên được ngôi Vương! Ngươi không xứng đáng là bậc quân tử!
Mai Lang Vương xòe quạt, âm trầm nhìn sang bức bình phong - Tại sao nàng lại biết chuyện này?
Thủy Cơ cười nửa miệng, khinh bỉ ra mặt - Ngươi tưởng việc xấu của mình có thể qua mặt tất cả mọi người sao? Năm đó ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ngươi và anh rể!
- À… - Mai Thần thấu tỏ đầu đuôi, giờ thì chàng nhớ rồi.
Đúng là lúc lên kế hoạch, chàng có vô tình nhìn thấy một bóng áo mong manh lướt qua…
Chuyện xảy ra vào ba trăm năm trước, khi chàng vẫn còn là phụ việc của Phù Đổng Thiên Vương. Năm đó Vương phải xuống phía Nam làm việc, để lại phủ cho chàng coi sóc. Nào ngờ ngài đi chẳng được mấy ngày thì phía Cổ Loa đột ngột có tin báo rằng thuộc hạ của Năm Chèo ở ven Vàm Thuật bỗng dưng thoát khỏi phong ấn và gây loạn, Mai Lang gửi thư hỏi ý Phù Đổng Thiên Vương, ngài hồi âm lại, bảo rằng sẽ trình với vua để chàng đảm đương nhiệm vụ này thay ngài vì ngài đang rất bận.
Hai ngày sau, vua Hùng truyền chàng đến Cổ Loa nhận nhiệm vụ, đó cũng là lần đầu tiên chàng được diện kiến ngài và được trực tiếp nhận nhiệm vụ từ ngài. Mai Lang trước đây cũng nhiều lần đến Cổ Loa, tuy nhiên chàng đến với tư cách là tiểu đồng hoặc phụ việc cho các vị thần, chàng lưu lại Cổ Loa một cách lặng lẽ và mờ nhạt, đến đi âm thầm, còn lần này chàng đến đây lại với một vai trò khác, một tâm thế khác, đó là sự kiện đánh dấu bước ngoặc đầu tiên trên con đường công danh của chàng.
Vua Hùng giao việc chế phục thuộc hạ Năm Chèo cho Mai Lang, chàng đến sông Vàm Thuật và chiến đấu với con quái thú hung hãn ấy. Mặc dù nó chỉ là thuộc hạ của thần sấu năm chân nhưng nó vẫn rất to lớn và hung bạo, một cái vẫy đuôi của nó có thể khiến mặt đất rung chuyển.
Mai Lang năm ấy chưa có bảo kiếm bằng đồng, chàng cũng chưa được nhận thần chức Hoa Thần. Vũ khí mà chàng sử dụng là loại binh khí hạng trung, trên người cũng không có chiến giáp, chỉ đơn thuần là bộ áo dài bằng vải lụa bình thường. Dẫu thế, kiếm thuật siêu đẳng của chàng thì lại thuộc hàng nhất nhì thần giới. Con quái thú đã từng bị chế phục trong mười chiêu kiếm của thần sông trước kia lại bị chàng xử lí chỉ trong vòng năm chiêu mà thôi.
Phong thái của Mai Lang lúc đó vô cùng oai vệ hùng tráng.
Sau khi giam giữ con quái vật vào lòng sông sâu, Mai Lang cứ nghĩ là nhiệm vụ đã kết thúc, chàng cất kiếm chuẩn bị quay về giải quyết tàn cuộc thì bỗng dưng bị một bóng đen đánh lén. Hắn từ bờ sông bất ngờ bay vút lên, táp kiếm tới tấp vào chàng, Mai Lang vội vàng gọi kiếm ra chống đỡ, trong thâm tâm vô cùng khó hiểu vì chẳng biết tại sao mình lại bị tấn công.
poke taitro
Sau vài lời đối đáp qua lại thì chàng mới biết hắn chính là em trai của thần sông Vàm Thuật. Chuyện rắc rối ở đây cũng là do hắn gây ra.
Đó là lần gặp gỡ đầu tiên giữa chàng và Vĩnh Nghiêm. Sau đó, chàng là người xử lí chuyện xảy ra ở đây và hắn thì lại là người gây ra chuyện cho nên chàng đã bắt hắn phải đi tù. Phóng thích bọn quái thú bị phong ấn là tội cực kì nặng nề, Mai Lang vốn nổi tiếng hành sự nghiêm minh từ trước đến giờ, chàng chẳng nể nang ai cả, Vĩnh Nghiêm kia có là em trai của Quan Lang thì cũng vậy thôi.
Vì thế, Vĩnh Nghiêm phải đi đày ba trăm năm, chàng là người cầm bút duyệt hình phạt.
Nhưng cho dù là vậy, cho dù là chàng đã tăng thêm hai trăm năm hình phạt cho hắn đi nữa thì lời của Thủy Cơ vẫn khiến chàng nghe không lọt tai.
Mai Lang Vương phủ cánh quạt đương mở rộng lên vạt áo, trầm tư nhìn lớp giấy điệp màu liễu trên nan quạt, chậm chạp nói - Nàng thật thô lỗ.
- Cái gì?! - Thủy Cơ khựng lại, há hốc, không nghĩ Mai Lang Vương lại thở ra câu đó.
Chàng đặt tay lên cánh quạt, cảm thấy chẳng muốn nói gì nữa, chỉ muốn trở về nhà gặp Sao - Nàng khiến người khác tổn thương đấy.
Thủy Cơ không nghĩ những gì mình nói lại khiến Mai Lang Vương trở nên như vậy. Nàng cho rằng mình chẳng nói gì sai cả, cho nên nhất thời không thích ứng kịp với thái độ của chàng.
Mai Lang Vương đã chán ngán cuộc trò chuyện này đến cực điểm rồi, chàng không biết tại sao mình lại phải ở đây để cho nàng miệt thị và xúc phạm. Dẫu vậy chàng vẫn cố gắng nói rõ với nàng, dù sao đây là điều mà chàng cần phải nói, để nàng hiểu nàng đã phiến diện như thế nào.
- Thủy Cơ, ta biết nàng ưu ái Vĩnh Nghiêm, luôn đặt hắn lên trên hết, một lòng một dạ hướng về hắn. Tuy nhiên, nàng đừng vì cảm xúc chủ quan của mình mà xem thường người khác như vậy. Cho dù ta có tăng thêm hai trăm năm hình phạt cho Vĩnh Nghiêm thì điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến con đường thăng tiến của ta cả. Ta đã làm việc chăm chỉ và chuyên cần, phải đổ mồ hôi công sức và vắt kiệt trí óc thì mới được địa vị như hiện tại. Nàng không thể vì tình cảm của mình mà phủ định công sức của ta.
Thủy Cơ câm nín.
- Giả như hắn không bị đày thêm hai trăm năm thì ta cũng sẽ làm Vương thôi, chuyện ta bắt hắn đi đày và chuyện ta được phong Vương không liên quan gì đến nhau cả, bởi sau rốt, thứ quyết định thành công chính là năng lực tự thân của mỗi người.
Đến lúc này thì Thủy Cơ không còn gì để nói nữa, nàng cảm thấy bản thân như bị tạt một gáo nước lạnh.
Dù nàng rất ấm ức nhưng không thể phản bác được lời nào.
- Được rồi, ta đã nói hết những gì cần nói còn nàng chấp nhận hay không thì đó là chuyện của nàng. - Mai Lang Vương dời gót, trở ra ngoài.
Thủy Cơ ngồi sau bức bình phong, dáng vẻ ngơ ngẩn thất thần, cho đến khi tiếng guốc thanh nhã kia dứt hẳn ngoài hiên nhà, nàng vẫn không hề động đậy.