Long Thiên Điện
Vẫn như mọi hôm, lệ thiết triều vẫn diễn ra và lần này đã có sự thay đổi. Một cái ghế được làm bằng bạc nguyên khối được đem ra, đặc ở kế dưới long ỷ và trên các đại thần.
Các đại thần khi đi vào nhìn thấy cũng đã đủ biết, ngày tháng địa ngục của họ đã trở lại rồi. Vừa hay lúc này Thiên đế đi ra, việc này quá bình thường rồi, nhưng! Phía sau ông chính là Long Ninh Tuyết, xưng danh ác nữ đương thời.
Thiên đế như bình thường ngồi vào long ỷ, Long Ninh Tuyết bước sang bên trái theo hướng của nàng vài bước rồi ngồi xuống. Triều thần lực này mới quỳ xuống giơ hốt, hô to:
"Chúng thần tham kiến bệ hạ! Trưởng công chúa điện hạ! Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
"Bình thân."
"Tạ bệ hạ!" Triều thần đồng thanh rồi đứng lên, Long Ninh Tuyết ngồi trên ngai bạc bắt chéo, cánh tay đặt trên gối, chống cằm nhìn họ, ý cười tà ác lắm triều thần sợ hãi không dám nhìn lên.
Thiên đế vẫn như cũ, ông nhìn xuống triều thần, hỏi:
"Các khanh có việc gì cần tấu không?"
Lúc này một người bước ra, hắn tâu:
"Bẩm bệ hạ, lần trước sau khi giải quyết hết đám tham ô kia triều đình đã bỏ trống rất nhiều chức quan, mong bệ hạ suy xét."
Nghe vậy Thiên đế có vẻ hơi lo lắng, nếu đồng ý thì chẳng khác nào tấn thêm một tần lớp mới lên mà không đồng ý thì không đủ người để đảm nhiệm. Ông chưa kịp nói thì Long Ninh Tuyết đã cất tiếng:
"Nạn tham ô vừa mới dẹp, công việc vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa. Trần đại nhân có phải đề cập hơi sớm không?"
Trần Thừa Trung chức tả đô ngự sử nhíu mày, ông nói:
"Điện hạ như vậy có ý gì? Nếu hiện giờ không giải quyết thì triều đình làm sao đủ người để phụ trách!"
"Đương nhiên là cần! Nhưng không phải lúc này."
"Công..." Trần Thừa Trung tức giận, định nói nhưng lại bị Long Ninh Tuyết chặn lại.
"Tả đô ngự sử!".
Long Ninh Tuyết nói rồi đứng lên, nói:
"Ông có biết nạn tham ô tại sao lại diễn ra không?"
"Chuyện này..."
"Một hai người thì không nói nhưng tận cả mấy chục người lớn nhỏ đều có. Có biết vì sao không?! Đơn giản là vì họ không đủ kinh phí thôi sao?"
Long Ninh Tuyết chậm rãi bước qua bước lại, nàng nói:
"Không! Đó chỉ là lí do đơn giản nhất thôi. Họ thiếu ngân lượng không phải vì họ ăn chơi mà là bị kiềm hãm. Người tài bị ghen ghét, bị đặt không đúng chỗ dẫn đến không phát triển, dẫn đến buộc phải phụ thuộc vào người khác để nuôi sống gia đình. Các ngươi hiểu được không?"
Long Ninh Tuyết bỗng dừng lại, nàng nhìn xuống dưới đám triều thần chỉ biết cuối mặt xuống đất đó, nói:
"Tất cả thông tin của những người liên quan tới lần tham ô vừa ngồi bổn cung đã nắm hết, quên quán, gia đình và cả chức vụ hỗ đang giữ, người đệ bạt là ai. Nếu hiện giờ mà moi ra từng người các ngươi ở đây chưa chắc là vô tội đâu."
"Giờ triều cục chưa ổn, tham quan mới dẹp thì chiến tranh lại nổ ra, nếu nhanh chóng thu nhận người mới vào chẳng khác nào nói cho các nước lân bang biết chúng ta đang gặp khó khăn sao. Bổn cung muốn từ bây giờ cho đến đầu xuân năm sau triều cương phải ổn, loạn ngoài phải giải quyết cho xong. Như vậy mới có thể tiến hành."
Trần Thừa Trung từ trước giờ liêm chính cũng là người luôn luôn chống đối lại nàng, hôm nay khi thấy được sự thay đổi của nàng cũng kinh ngạc, ông chỉ biết cuối đầu nói:
"Điện hạ suy nghĩ sâu xa, lão thần kính phục."
Long Ninh Tuyết cười khẩy, nàng nhìn Trần Thừa Trung, nói:
"Vậy tả ngự sử nợ bổn cung một lời tạ lỗi rồi."
Lời nói của nàng làm cho cả điện chấn động, người cũ người mới đều biết Long Ninh Tuyết nàng bản cao ngạo lại thù dai thì làm sao có thể tha cho ai dám làm trái ý của mình được, cho dù người đó là Thừa Tướng đi chăng nữa.
Trần Thừa Trung đương nhiên cũng biết điều đó, dù có bất mãn hay không cũng phải làm, vì ông là người luôn lấy đạo ra để chỉ trích cách làm của Long Ninh Tuyết.
Trần Thừa Trung định quỳ gối xuống thì Long Ninh Tuyết cất tiếng, nàng nói:
"Tả ngự sử đâu cần phải vậy, bổn cung đâu buộc ngài phải quỳ tạ lỗi."
Trần Thừa Trung ngue vậy kinh ngạc nhìn chằm Long Ninh Tuyết. Long Ninh Tuyết không quan tâm việc đó, nàng quay người nhìn lên Thiên đế, thi lễ nói:
"Phụ hoàng, Trần đại nhân làm việc trong triều gần ba mươi năm nhưng vẫn hoài ở chức ngự sử thì thật bất công cho ông ấy. Triều đình từ trước giờ không phải lập thừa tướng mà là không có ai xứng đáng đảm nhận. Tả ngự sử là người công chính liêm khiết, nhi thần thấy ông ấy rất phù hợp để đảm nhận chức tả thừa tướng."
Lời nói khiến triều thần một lần nữa chấn động. Ngay cả Thiên đế cũng kinh ngạc về nhi nữ của mình. Trần Thừa Trung càng kinh ngạc không thôi. Thiên đế lúc này cũng lên tiếng để xua tan không khí tràn đầy nghi hoặc này.
"Khụ! Nếu như Thần Dương đã đề nghị, tả ngự sử, ngài cũng không thể làm nhi nữ trẫm mất mặt được."
Trần Thừa Trung thi lễ, ông nói:
"Được điện hạ tiến cử là phúc phần của nhi thần, nguyện nghe theo bệ hạ sắp xếp." Trần Thừa Trung quỳ xuống, nói:
"Được, cứ như vậy đi."
Sau khi Trần Thừa Trung đứng lên, Long Ninh Tuyết tiếp tục nói:
"Phụ hoàng, con nghĩ vẫn còn rất nhiều chức quan mà đang được đảm nhiệm vẫn chưa phù hợp với năng lực của họ. Nếu vậy xin hãy cho nhi thần khảo hạch qua một lần. Như vậy, khi được dùng đúng tài năng của mình họ sẽ phát huy năng lực cũng dễ bề sử dụng, còn những kẻ không có năng lực sẽ bị bãi chức."
"Con nghĩ sao thì làm đó đi."
"Tạ phụ hoàng."
Bên dưới xôn xao bàn tán về Long Ninh Tuyết, mỗi người một ý nhưng đều có điểm chung là sự thay đổi kì lạ của nàng. Nếu là ba năm trước chắc chắn nàng sẽ kiêu căng cáu gắt hoặc là đại nộ, nói chung là hỉ nộ vô thường. Còn giờ đây, Long Ninh Tuyết nàng đã trở lại với một con người mới, một sự thay đổi không hề lớn khiến tất cả hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Tuy nhiên, Nam Vương hôm nay lại trầm ổn đến là thượng, từ đầu buổi đến cuối buổi ông không lên tiếng phản bác gì hết mà chỉ đứng đó cho đến khi buổi thiết triều kết thúc. Dù là vậy nhưng làm sao Long Ninh Tuyết bỏ qua được, nàng trong hay ngoài cũng đã không còn chấp nhất đám văn võ bá quan trong triều rồi, nhưng chắc chắn không có Nam Vương, ít nói nhưng một khi nói rằng đều luôn tỏ ra châm chọc Nam Vương.
Về đám đại thần đó, sau hôm nay cũng có suy ngủ khác về nàng, Thần Dương trưởng công chúa đã không còn như trước nữa, khí chất của nàng vẫn còn nhưng đã không còn áp bức như lúc trước khiến họ dễ thở. Từ đây họ cũng đã có cái nhìn khác hơn về nàng.
...----------------...
Nam Vương phủ
Nam Vương sau khi trở về thì tức giận không thôi, đập phá hết đồ đạc trong thư phòng khiến hạ nhân trong phủ sợ hãi.
Mấy ngày trước, ông ta bị Sở Thiên Vũ lật tròng dẹp hết người của mình trong triều khiến dường như mất hết thân tín trên triề, đã vậy mất cả một một doanh mình dày công chuẩn bị, thuộc hạ thân tín cũng bị điều đi, hôm nay còn bị Long Ninh Tuyết khiêu khích nữa.
Nam Vương tức sôi máu, ông hận ngay lúc này không thể đem Sở Thiên Vũ và Long Ninh Tuyết băm thành trong mảnh.
Nhắc tới Sở Thiên Vũ, Nam Vương đột nhiên nhớ rằng Lôi Dịch là phó tướng mà, ông ta nở nụ cười nguy hiểm, nói:
"Thường Tứ!"
"Có thuộc hạ." Một người đi vào, trên khuôn mặt hắn có một vết sẹo dài, quỳ xuống sau cung kính.
"Ngươi mau nhanh chóng gửi tin đến Lôi Dịch, bảo hắn sử lí Sở Thiên Vũ đi."
"Thuộc hạ tuân mệnh." nói rồi hắn nhanh chóng rời đi.
...----------------...
Hôm nay Long Ninh Tuyết rảnh rỗi liền đi ra ngoài chơi.
Nàng không ngồi xe ngựa được một quãng rồi lại bước xuống đi bộ. Vừa đi nàng cũng vừa nhớ lần đầu gặp mặt của mình cùng Sở Thiên Vũ và ngày lễ thất tịch hôm đó.
Đi được một lúc lại đi ngang trước cổng một ngôi chùa, Hàn Bạc phía sau nàng, nói:
"Tiểu thư, nô tỳ nghe nói ngôi chùa này linh lắm. Người không vào xem quẻ thử sao?"
"Không cần." Long Ninh Tuyết trước giờ không tin thần phật nên cũng phớt lời, nhưng khi bước được vài bước thì lại quay người đi vào, Hàn Bạc dù có chút khó hiểu nhưng cô cũng không nói gì.
Long Ninh Tuyết bước vào, nàng quỳ xuống chấp tay cầu khẩn, rồi lắc lắc lọ gỗ đựng xăm,
Một thanh xăm rơi ra, Long Ninh Tuyết cuối xuống nhặt, sau đó nàng theo số mà đi đến lấy xăm.
"Thiên ý đã định, lưỡng kết uyên ương, uyên ương đồng tâm, ắt phải sinh tử, đến tân nhị thập ngủ."
Long Ninh Tuyết đọc mấy dòng chữ ghi trong tờ giấy nhỏ này mà khó hiểu, nàng học giỏi văn từ nhỏ nhưng về vấn đề này nàng vẫn không giải ra. Vừa hay lúc này sư trù trì đi đến, thấy ông, Long Ninh Tuyết đi đến chào hỏi:
"Sư trụ trì."
Sư trù trì sắc mặt không đổi, theo khuông phép chào hỏi:
"A di đà phật. Vinh hạnh khi được thí chủ ghé đến."
"Sư trù trì đừng nói vậy, chỉ là Ninh Tuyết cảm thấy có chút bất an trong lòng nên muốn vào để cầu phúc giúp một người. Lúc nãy vừa lấy xăm nhưng lại không giải được, muốn nhờ trụ trì giải đáp."
Nghe Long Ninh Tuyết nói tên của mình ra khiến sư trụ trì kinh ngạc, ông nói:
"Ninh Tuyết, Long Ninh Tuyết. Người... người là Thần Dương công chúa. Bận đạo thất lễ rồi."
Sư trụ trì vội quỳ xuống hành lễ nhưng lại bị Long Ninh Tuyết cản lại, nói:
"Sư trụ trì không cần như vậy, ở nơi đây Ninh Tuyết không phải Thần Dương, ông không cần làm vậy."
"Tạ điện hạ."
"Như đã nói lúc nãy Ninh Tuyết vừa mới xin xăm, nhưng khi đọc lại không giải ra. Muốn làm phiền sư trù trì giải ra giúp ta."
"Vậy phiền người đưa bần đạo xem."
"Đây."