Mãi Mãi Là Bao Xa

Chương 17



Không lâu sau đó, vận mệnh lại cùng cô chơi một trò đùa càng hài hước hơn!

Vào một đêm trước khi nộp đơn thi thạc sĩ, chính là lúc mọi người liên hệvới giáo viên hướng dẫn và chọn chuyên ngành nghiên cứu, Lăng Lăng bấtan hỏi “Vĩnh viễn có xa không”: “Em nên chọn ai làm giáo viên hướng dẫnđây?”

“Bạn bè của anh ở đại học T nói tổ đề tài của hiệu trưởng Châu của bọn em cũng tốt.”

“Em biết, nhưng giáo viên tổ đó đều rất khủng, không người nào đồng ý nhận em đâu.”

Anh vỗn dĩ đã dứt dạc đồng ý sẽ giúp Lăng Lăng tìm một giáo viên hướng dẫntốt, bỗng nhiên lại nói với cô: “Để em theo Dương Lam Hàng, em đồng ýkhông?”

Cô thiếu chút nữa phun máu mà chết, vội vàng khẳng định lập trường: “Em có chết cũng không chịu!”

“Không cần quyết liệt vậy chứ, cũng đâu phải bắt em cưới anh ta đâu?”

Nhớ tới bản mặt xấu còn hơn Trương Kỳ kia, cô tức muốn ngứa răng: “Em chỉliếc mắt nhìn hắn thôi đã thấy thực có lỗi với chính mình!!!”

“…”

“Hắn xem thường em như vậy, không có khả năng chịu nhận em đâu.”

“Em sai rồi! Anh ta đồng ý!”

“Không thể nào?!” Hắn ta nghĩ cái gì vậy, tại sao lại đồng ý dạy một sinh viên bị hắn bỡn cợt là không đáng một xu?

A! Một tia sáng lóe lên trong đầu cô: “Liệu có phải tất cả sinh viên đềukhông chịu nổi tính biến thái của hắn ta nên không có người chịu học với hắn không?

“…”

Thấy anh nãy giờ không nói gì, cô độtnhiên ý thức được mình không nên chỉ nghĩ đến cảm nhận bản thân mà quênmất sự khó xử của anh. Dù sao, cô cũng không phải sinh viên chuyên ngành Vật liệu, thành tích đại học cũng không tốt, lại bị hoãn tốt nghiệp một năm, phàm là giáo viên có mắt đều không đồng ý nhận cô.

“Ngoài hắn ra không giáo viên nào khác muốn nhận em sao?” Cô thất vọng hỏi.

“Nếu anh nói đúng vậy thì em có cho rằng anh quá vô dụng, cái gì cũng không giúp được em không?”

“Không đâu, em biết anh đã cố hết sức.” Cô rầu rĩ vuốt vuốt tóc, bây giờ không thể đổi chuyên ngành, bởi vì khoa Vật liệu thi đề cấp một, Tin học vàĐiện đều thi đề cấp hai0, khác biệt rất lớn. Hơn nữa, lớp phụ đạo Toáncô cũng học xong rồi, cô không có cách nào chỉ trong ba tháng còn lại tự học lý thuyết xác xuất!

Từ nhỏ đến lớn, cô vì nỗ lực mà trả giákhông thua kém bất kỳ ai, nhưng số mệnh cố tình thích bắt nạt cô liêntiếp, khiến cho mọi cố gắng của cô cuối cùng đều trở nên vô nghĩa. Vì để có thể thi nghiên cứu sinh, suốt bốn tháng, mỗi ngày từ sáu giờ sáng cô đã đến thư viện chiếm chỗ, học đến khi đóng cửa mới về phòng ngủ, chịuđựng áp lực không ai tưởng tượng nổi, sống một cuộc sống ngày ngày chỉbiết ăn-học-ngủ cô đơn vắng vẻ, để rồi cuối cùng phải đi theo cái loạicấp trên không có nhân tính như Dương Lam Hàng này.

Nghĩ đến đó, Lăng Lăng không nhịn được oán thán một câu: “Vận mệnh này của em… cũng bắt nạt người quá đáng đi!!!”

Trong lúc cô đang phiền muộn, trên màn hình xuất hiện một dòng hội thoại “ấmáp”: “Nếu em thật sự không có cách nào chịu được anh ta, anh sẽ giúp emliên hệ với giáo viên hướng dẫn khác… Em yên tâm, chỉ cần có anh ở đây,vận mệnh không có cơ hội bắt nạt em đâu…”

Cô cảm động thiếu chút nữa ôm màn hình khóc hu hu. Từ khi ba bỏ đi,Lăng Lăng chưa bao giờ hy vọng lại có người đàn ông nào có thể đứng phía trước cô, vì cô che mưa chắn gió. Có được câu nói này, tâm ý này củaanh cũng đủ để cô cảm thấy mãn nguyện.

“Không cần đâu!” Cô khôngmuốn lại mang thêm phiền phức cho anh, khiến anh khó xử nên hiên nganglẫm liệt khẳng khái hy sinh: “Em quyết định theo học tên biến thái kia!”

“Thật chứ?!”

“Vâng! Em muốn cho hắn ta chống mắt lên coi thế nào là nhân tài!”

“Tại sao em lại đáng yêu thế chứ?!”

“Nghe gớm quá!” Lúc cô gõ những lời này, khóe miệng đã cong lên tới mức cựcđại, đôi mắt trong veo cơ hồ híp lại thành một đường chỉ… Con gái nghĩmột đằng nói một nẻo, cô vừa thể hiện điều đó vô cùng nhuần nhuyễn!

“À! Đúng rồi!” Cô nhớ ra một chuyện quan trọng. “Có phải anh đã nói chuyệnđâu vào đó với Dương Lam Hàng rồi đúng không? Em có cần đi gặp hắn, tặng hắn chút quà hay mời hắn ăn bữa cơm không?”

“Tặng quà thì miễn, nhưng đề nghị ăn cơm này tốt đó.”

“Quên đi! Ngồi trước mặt hắn em nuốt không trôi!”

Nhắc tới ăn cơm cô mới phát hiện mình cũng đói bụng, thu hết tốc lực bay đến ngăn tủ lấy bịch khoai tây chiên chạy về, vừa mở ra liền cho ngay mộtmiếng vào miệng.

Trên máy tính xuất hiện một hàng chữ: “Đến giờăn cơm tối rồi, không cần ăn đồ ăn vặt, đến căn-tin ăn chút gì đó códinh dưỡng đi…”

“Em biết rồi!” Cô ngoan ngoãn bỏ khoai tây chiên trong tay xuống, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào đến say lòng người.

Có một loại tình yêu, không phải cháy bỏng oanh oanh liệt liệt như lửa.

Có một loại tình yêu, không có thề thốt bên nhau đến sông cạn đá mòn.

Có một loại tình yêu, giống như phiến lá dập dờn trên khe suối, không bậntâm phương hướng, chỉ nguyện thả mình trôi theo dòng nước.

Lábiết rõ bất cứ lúc nào cũng có thể bị mắc vào một phiến đá giữa dòng,nhưng vẫn hưởng thụ niềm vui chìm chìm nổi nổi trong làn nước trong.

…..

Ngày trước hôm nộp đơn thi nghiên cứu sinh, Lăng Lăng ở trên mạng hỏi “Vĩnhviễn có xa không”: Dương Lam Hàng phụ trách chuyên ngành gì trong khoaVật liệu.

Anh đề nghị cô đi gặp giáo viên hướng dẫn, nói chuyệncụ thể về phương hướng nghiên cứu. Nhưng Lăng Lăng nhớ lại thái độ caocao tại thượng của kẻ nào đó, cảm giác bị mang ra chà đạp dưới chân, nên làm cách nào cũng không thu được dũng khí đối mặt với hắn.

LăngLăng một mình đến thư viện nghiên cứu thể thệ tuyển sinh của đại học Tmất nguyên buổi sáng, cuối cùng, cô hoàn toàn bị hoa mắt bởi danh sáchphân chia chuyên ngành rối rắm như thiên văn của đại học T. Cùng đường,cô đành gọi điện cho Trịnh Minh Hạo, bảo anh ta đến trợ giúp. Cô gọiliên tục ba lần, điện thoại mới được thông.

“Alô!” Trong điện thoại rất ồn, giọng Trịnh Minh Hạo cũng có chút bất ổn, lẫn cả tiếng thở dốc hổn hển.

“Anh có thời gian không? Em xem không hiểu thể lệ tuyển sinh nên không biết điền đơn đăng ký thế nào cả…”

“Em ở thư viện à?”

“Vâng! Chừng nào thì anh rảnh, qua giúp em…”

Cô còn chưa nói xong, anh ta đã trả lời dứt khoát: “Giờ anh qua đây.”

“Cảm ơn anh!”

Ngắt điện thoại, Lăng Lăng ngồi trên bậc cầu thang, trong lòng cảm thấy một luồng ấm áp xâm nhập.

Từ lúc cô và Uông Đào chia tay, cô chưa từng chủ động liên lạc với TrịnhMinh Hạo, thứ nhất là để tránh làm tổn thương Uông Đào, thứ hai là doTrịnh Minh Hạo rất bận rộn, anh ta không chỉ làm thêm ở công ty mạng màcòn định mở công ty của riêng mình.

Trong những ngày cô vô cùng mệt mỏi và áp lực ấy, bạn bè trên lớp đều quay lưng, Liên Liên thì yêu đương, yêu như keo như sơn, không thể tách rời. Vì thế, mỗi lần Lăng Lăng cô đơn lạc lõng đều luôn ngồi một mìnhtrên cầu thang, bị cảm giác bất lực khiến người ta khó thở vây bủa, nhất là những khi cô nhớ đến người yêu mà mình không thể với tới, không khíhít vào đều mang hương vị cô đơn tịch mịch. Cho đến một ngày, Trịnh Minh Hạo vừa lúc đi ngang qua, thấy cô ngồi ngây người ở đầu cầu thang, anhnhìn cô thật lâu rồi yên lặng ngồi xuống bậc thang…

Từ đó về sau, anh thường xuyên đến tìm cô, có đôi khi đem đề thi mẫu cho cô, có khimang cho cô một ít sô-cô-la hay đồ ăn nhẹ, có khi tìm cô tâm sự, truyềncho cô một ít kỷ xảo dự thi sao cho đỡ tốn sức mà hiệu quả, tỉ như cầnhọc thuộc đề Chính trị nào, đề Toán nào chắc chắn ra, điểm chuẩn môntiếng Anh là bao nhiêu, điều mấu chốt nhất là: môn chuyên ngành khôngcần coi một chữ, chỉ lãng phí thời gian! Anh ta còn nói với cô: Thi thạc sĩ không phải để kiểm tra chỉ số thông minh, cái được thi là xem aichịu được tịch mịch, chống chọi được áp lực, quyết không từ bỏ… Ai cóthể kiên trì đến cuối cùng thì người đó sẽ thành công!

Bốn thánggian nan vất vả, là Trịnh Minh Hạo cùng cô trải qua. Cô vô cùng quýtrọng phần tình cảm nhẹ nhàng như nước của họ, có lẽ tình yêu sẽ biếnchất, nhưng tình bạn của cô và Trịnh Minh Hạo sẽ không thay đổi, chí ítcô sẽ đem những việc anh đã làm từng cái từng cái khắc sâu trong tâmkhảm.

******

Lăng Lăng vừa về lại chỗ ngồi, Trịnh Minh Hạo liền xuất hiện, ngồi lên ghế trống bên cạnh, không hề khách khí cầm lynước của cô lên, tu một hơi cạn sạch. Anh ta ăn mặc y như trước giờ,trên người mặc chiếc áo thể thao ướt đẫm mồ hôi, bên dưới là quần thểdục màu xanh hơi bạc màu. Trên tóc anh ta không biết là mồ hôi nay nướckhoáng, từng giọt chảy xuống theo hai bên má đường nét góc cạnh, từngchút từng chút trong veo lấp lánh.

Lăng Lăng vội vàng lấy khăngiấy từ trong túi, đưa cho anh ta. Trịnh Minh Hạo cười nhận lấy, lau mồhôi, mở miệng ra là nói một câu không dọa người sợ chết thì không camtâm: “Nhớ anh thì cứ nói, không cần phải tìm cớ.”

Lăng Lăng len lén nhìn các sinh viên đang thì thầm khe khẽ chung quanh, nhỏ giọng nói: “Nhỏ thôi! Nhỏ thôi!”

“Ừ!” Anh ta kéo kéo ghế sát vào một chút, khẽ khàng kề vào bên tai cô nói: “Thế này đủ nhỏ chưa?”

Đủ nhỏ, nhỏ đến mức giống như “gian tình”!

Lăng Lăng buồn bực che mặt, đang định giả vờ như không quen biết anh ta thìnghe thấy phía sau có tiếng nữ sinh nhỏ giọng bàn tán: “Bạn gái TrịnhMinh Hạo hả?”

“Hình như thế, bạn gái anh ấy xinh thật!”

“Không xinh đến mức đó…”

“…”

Xì-căng-đan đều được bịa đặt như vậy sao?!

Trịnh Minh Hạo kéo bàn tay đang che mặt của cô xuống, an ủi cô: “Đừng xấu hổ! Nhớ anh cũng không phải lỗi của em, đều do anh đối với em quá tốt khiến em nhớ mãi không quên…”

Cô hung hăng liếc anh ta một cái, đemthể lệ tuyển sinh đặt trước mặt anh ta: “Mau giúp em tìm một chuyênngành tốt coi, phải tranh thủ thời gian! Em thật không chịu nổi anh mà!”

“Chẳng phải em liên hệ với giáo viên hướng dẫn sao?” Trịnh Minh Hạo tùy taylật lật tờ thông báo tuyển sinh, hỏi: “Giáo viên hướng dẫn của em khôngnói cho em phương hướng nghiên cứu của người ta à?”

“Em không đitìm hắn.” Cô nhìn vẻ mặt không hiểu tình hình của Trịnh Minh Hạo, nhỏgiọng thông báo: “Bởi vì bạn em giúp em liên hệ giáo viên hướng dẫn làDương Lam Hàng.”

“Cái gì?!” Mức độ kinh ngạc của Trịnh Minh Hạokhông khác mấy so với dự đoán của cô, mặt xanh mét sợ hãi, kinh ngạc nói to đến nỗi thu hút sự chú ý của cả chú bảo vệ thư viện.

“Em cũng không ngờ. Các giáo viên khác trong khoa Vật liệu không muốn nhận em,chỉ có Dương Lam Hàng không tìm được sinh viên nên mới nhận.”

“Theo anh được biết, sinh viên muốn theo học anh ta có thể xếp thànhhàng dài từ khoa Vật liệu đến cổng đại học T, nhất là nữ sinh… Bạn củaem mặt mũi cũng lớn đó.”

“Thật không?” Không hiểu nổi mấy sinh viên kia nghĩ gì nữa!

“Anh giúp em liên hệ lại giáo viên khác, em đừng theo anh ta.”

“Tại sao?”

Trịnh Minh Hạo thu hồi ngữ điệu bất cần đời của mình, lời nói ra lại càngkhông ăn nhập gì: “Em kiên trì chia tay với Uông Đào, hạ quyết tâm thinghiên cứu sinh khoa Vật liệu không phải là vì Dương Lam Hàng đấy chứ?”

“Tất nhiên không phải, hắn hại em không được tốt nghiệp, em với hắn thù sâunhư biển…” Cô hạ giọng nói: “Em quyết định nhẫn nhục vì nghiệp lớn ẩnnấp bên người hắn, tìm cơ hội báo thù rửa hận!”

“Nhẫn nhục? Vìnghiệp lớn?” Câu nói vốn bình thường, từ miệng anh ta nói ra càng nghecàng có nghĩa khác. “Đừng xài mỹ nhân kế, trong lòng Dương Lam Hàng đãcó người mình thích rồi.”

Có người mình thích? Cô hơi tò mò không biết loại đàn ông như Dương Lam Hàng sẽ thích kiểu phụ nữ như thế nào,hẳn là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trí tuệ hơn người, thôngminh uyên bác độc nhất vô nhị… Hơ? Không đúng, nhất định không xinh đẹp, vừa dốt vừa đần, trời sinh một cặp với anh ta…

Cô lắc lắc đầu, lạc đề rồi. “Đừng lộn xộn, em với anh bàn chính sự đi.”

Trịnh Minh Hạo hít vào một hơi, muốn nói lại thôi. Anh ta cầm thể lệ tuyểnsinh nhìn trái nhìn phải hơn nửa giờ, mới nói: “Theo lẽ thường mà nói,trước khi em chọn chuyên ngành phải nói chuyện với giáo viên hướng dẫn.”

“Em không đi! Anh ta trông xấu òm!” Cô nghiêng người kề sát vách tường, liều mạng lắc đầu.

“Mặt mũi anh ta tuy hơi xấu, nhưng mà con người rất tốt, cũng có phong độ.”Không hiểu tại sao, Trịnh Minh Hạo đem chữ “xấu” nhấn thật mạnh.

“Làm sao anh biết?”

“Bọn anh…” Trịnh Minh Hạo đột nhiên im miệng, chuyển đề tài: “Đi thôi, anhvới em đến khoa Vật liệu.” Nói đoạn anh ta kéo cánh tay Lăng Lăng đem cô từ trên ghế đứng dậy, kéo cô thẳng đến khu nhà khoa Vật liệu, còn giúpcô đến quầy tiếp tân tra số phòng làm việc của Dương Lam Hàng.

“Nhất định phải gặp hắn ư?” Cô đặc biệt căng thẳng, tim treo lơ lửng không biết dựa vào đâu.

Trịnh Minh Hạo đẩy đẩy cô. “Mau đi lên đi, nhân tiện hỏi hỏi anh ta xem môn chuyên ngành có trọng điểm gì không.”

“Vậy còn anh?”

“Anh chờ em ngoài cửa!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv