Mãi Mãi Là Bao Xa

Chương 12



Chẳng mấy chốc đến lượt Lăng Lăng lên bảo vệ, nhận thấy từng nữ sinh sau khi đi ra đều nhất trí tấm tắc khen thầy giáo cực phẩm luôn ngồi yênlặng kia, cô cũng nhất trí cho rằng lúc nhìn thấy anh ta cảm giác hồihộp một chút cũng không có, chỉ có sém hoa mắt chóng mặt mà thôi.

Lúc Lăng Lăng đi vào, việc đầu tiên là tìm kiếm vị trí của Dương Lam Hàng,đảm bảo chuẩn bị sẵn sàng, ai ngờ một khi đã xác định được vị trí, ánhmắt của cô cứ vô thức thường xuyên theo hướng đèn chiếu mà chuyển đếntrên người anh ta.

Anh ta tuy ngồi ở dãy bàn cuối, nhưng so với cáccác thầy giáo lơ đễnh bên trên thì tỏ ra lắng nghe hết sức chăm chú, cơhồ là nhìn cô chằm chằm không rời mắt, ánh mắt mênh mông như khói kiacùng với dáng ngồi hơi nghiêng về trước hoàn toàn biểu lộ ra rằng… anhta tràn ngập hứng thú với “đề tài của cô”!

Trong cảm giác vừa đượctôn trọng vừa được thưởng thức, Lăng Lăng tìm được tự tin chưa hề cótrước nay, chẳng những trình bày rõ ràng chính xác, đến lúc trả lời các“câu hỏi đi kèm” đơn giản do giáo viên phản biện đặt ra cũng đối đáp rất trôi chảy.

Khi cô nghe thấy giáo viên phản biện nhỏ giọng thảoluận: “Tuy rằng đề tài này có hơi lệch chuyên ngành, nhưng đề tài đượcchọn có tính sáng tạo mới mẻ, đầu tư nghiên cứu rất nhiều…” Cô đangchuẩn bị cung kính nói lời cảm ơn, thuận lợi rút lui, thì có một tiếngnói chen vào. “Tôi có thể hỏi một câu không?”

Thực đúng giọng điệu thảo luận học thuật tiêu chuẩn, Lăng Lăng không cần nhìn cũng biết là giọng của ai.

Hiệu trưởng Châu nói: “Anh có vấn đề gì thì cứ việc hỏi.”

Tuy rằng biểu hiện trái ngược với vẻ yên lặng tuyệt đối ban nãy của anh takhiến Lăng Lăng có chút kinh ngạc, nhưng cô vẫn chân thành nhìn anh ta,chờ nghe xem anh ta hỏi vấn đề cao siêu gì.

Dương Lam Hàng hơi chỉnh lại thế ngồi, vô thức toát ra phong thái ưu nhã.

Nhưng nhìn qua anh ta cũng không phải hoàn toàn thong dong, khi cùng cô bốnmắt giao nhau, mười ngón tay anh ta đặt ở trên đùi đan vào nhau, siếtchặt, đầu ngón tay thon dài hơi tái đi, giọng nói cũng có chút cứngnhắc: “Em cho rằng em làm trang web này có giá trị gì?”

Đây là câu hỏi gì vậy!?

Quả nhiên là trở về từ đất nước tư bản chủ nghĩa, mở miệng một cái là “lý luận giá trị”.

Cô nghĩ nghĩ, nói: “Trang web của em cung cấp một nơi để sinh viên có thểtiến hành trao đổi học thuật, có kèm tính năng học tập trực tuyến hoặctải e-book, còn có tính năng tự tính toán rất nhiều công thức chuyênmôn, sinh viên có thể giảm bớt rất nhiều tính toán rườm rà, trực tiếplấy được số liệu cần thiết.”

Lăng Lăng không trực tiếp khẳng địnhthành quả của mình, chỉ dùng một ánh mắt thực ngây thơ, thực khiêm tốnhỏi anh ta: Thầy cho rằng như thế có giá trị hay không?

Anh tanghênh đón ánh mắt của cô, hắng hắng giọng, lại hỏi: “Tại sao em lạichọn cơ sở dữ liệu nền là ORACLE?” Bởi vì nó mạnh nha! Hậu đài dùngORACLE thể hiện đồ án tốt nghiệp của cô có chiều sâu hơn nhiều.

Cô đương nhiên không thể ăn ngay nói thật, kính cẩn trả lời: “Bởi vì nó có tính an toàn cao, có thể lưu trữ lượng dữ liệu lớn!”

“Em cho rằng lượng dữ liệu của mình rất lớn ư?”

“Trước mắt thì không lớn, nhưng về sau có thể cần chứa nhiều dữ liệu hơn.”

“Em muốn đem mọi dữ liệu tính toán bằng công thức chuyên môn chuyển đến lưu trữ ở cơ sở dữ liệu, ý tưởng này rất hay. Tuy nhiên, em cho rằng côngtác nhập dữ liệu vừa rườm rà vừa yêu cầu tuyệt đối chính xác như vậy, ai có thể làm?”

“…”

Cô lo lắng vuốt vuốt tóc, nhỏ giọng lí nhí: “Em có thể làm.”

“Em sinh thời có thể làm xong sao?”

“…” Cô sẵn lòng, làm gì được nhau!

Lăng Lăng liếc mắt nhìn Dương Lam Hàng khóe môi còn mang ý cười, xem anh tacười đến tao nhã như thế, cô quyết định không thèm so đo với anh ta, vấn đề này không đáng trả lời! “Trước khi làm trang web, em có phân tíchtính khả thi không?”

Cô gật đầu.

Cô đương nhiên có làm, chínhmình ở trong phòng ngủ đột nhiên bật ra linh cảm, cứ thế phân tích ra.“Vậy em có biết giá thành của cơ sở dữ liệu ORACLE không?”

“…” Cô cúi mặt xuống, lẳng lặng le lưỡi, cô có biết đâu!

Thời buổi này còn ai bỏ tiền ra nữa chứ, trên mạng cả đống đồ chùa. “Em cảmthấy em làm đề tài này có ý nghĩa sao? Nói cách khác, có người sẵn lòngmua ư?”

“…” Ý nói thứ cô làm không đáng một xu!!!

Nếu bên dướikhông phải còn có các giáo viên khác, cộng thêm phó hiệu trưởng rỗi rãikhông có việc gì làm chạy tới dự thính, cô sớm đã móc lại: “Em không bắt người ta dùng thử, em ủng hộ sự nghiệp công ích, em quyên góp côngtrình hy vọng(*), thầy làm gì được em?”

Lăng Lăng hít vào một hơi,lén trừng mắt với anh ta một cái, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi,lại bực bội mà không dám nói gì, chỉ có thể tự khuyên mình: Kiềm chế,kiềm chế! Lấy đại cục làm trọng!

Cô cung kính nói: “Trang web em làm là một kiểu thử nghiệm, tuy rằng nó không đủ thành công, nhưng nó cóthể mang lại cho người khác một suy nghĩ nào đó, tham khảo rút kinhnghiệm.” “Làm trang web như vậy em không sợ khiến người khác sai theosao?!”

Chủ tịch hội đồng bảo vệ rốt cuộc nhịn không được, quay đầu nhìn anh ta.

Nhìn ánh mắt khác thường của người khác, anh ta lập tức nhận ra mình lỡ lời, giải thích nói: “Just a joke…” Phát hiện mình vô tình nói tiếng Anh,anh ta lại bổ sung một câu: “Tôi chỉ đùa một chút thôi.”

Lăng Lăngtức muốn hộc máu, hài hước kiểu Mỹ cái gì chứ, anh ta tưởng đây là nướcMỹ à! Giáo viên khoa Điện mặt hơi biến sắc, hiệu trưởng Châu thức thờiđi ra ngoài dàn xếp một chút, nói với anh ta: “Là thế này, quan điểm của các khoa đối với đồ án tốt nghiệp của sinh viên đại học có chút bấtđồng, giáo viên khoa Vật liệu chúng tôi thông thường sắp xếp đưa chosinh viên các đề tài thực tiễn để làm, nhưng cũng có khoa cho rằng đồ án tốt nghiệp của sinh viên đã đáp ứng được lượng công việc yêu cầu, sinhviên trải qua quá trình học tập cùng rèn luyện như vậy là được rồi.”

Thấy Dương Lam Hàng gật đầu hiểu ý, cô mới nhẹ nhàng thở ra, anh ta bỗngnhiên lại hỏi: “Em dùng ngôn ngữ ASP để thuyên chuyển cơ sở dữ liệuORACLE như thế nào?”

Hỏi câu này làm Lăng Lăng á khẩu luôn, khôngphải vì cô không thể trả lời. Mà là… vừa nãy ở ngoài cửa khi cô cùngUông Đào nói chuyện, anh ta tám chín phần đã nghe thấy.

Anh ta cố ýđặt câu hỏi này, rõ ràng là muốn làm khó cô. Điều đầu tiên trong yêu cầu về đồ án tốt nghiệp của sinh viên đại học chính là “độc lập hoànthành”, câu hỏi này của anh ta có thể khiến cô không được tốt nghiệp,anh ta có biết hay không vậy?!

Thấy Lăng Lăng không nói tiếng nào,giáo viên chuyên ngành khoa Điện bổ sung: “Cứ trình bày quy trình của em một cách đơn giản thôi.”

“Em…” Bằng những thứ cô hiểu đem đi lừagiáo viên khoa Điện còn được, nhưng có thể giấu diếm được Dương Lam Hàng hay không thì cô không dám chắc. Lăng Lăng mờ mịt thất thố nhìn anh ta, trong mắt dâng lên chua xót, loại cảm giác mất mát nghẹn ngào này,giống như chứng kiến một món đồ thật tốt đẹp bị nghiền vụn trước mắt,khiến cô nhìn rõ sự tàn khốc của hiện thực…

Cô chỉ nghĩ anh ta làmột gã đàn ông không giống người thường, nhưng cô không thể nào ngờ rẳng chỉ vì một câu nói đùa: “Dung mạo anh ta không có cảm giác an toàn, sẽkhông có phụ nữ nào muốn cưới anh ta.”, mà anh ta lại để bụng không chocô tốt nghiệp thuận lợi.

Có lẽ nhận ra sự nhẫn nhịn uất ức của cô,anh ta nhíu mày có chút áy náy, muốn nói gì đó lại thôi. Cuối cùng, thản nhiên nói: “Tôi không còn câu hỏi nào nữa.”

Cô cúi chào anh ta thật thấp, cắn môi dưới nói một câu: “Cảm ơn ạ!”



Uông Đào nãy giờ vẫn đứng bên cửa thấy Lăng Lăng đi ra, ân cần ôm lấy hai vai run run của cô, an ủi nói: “Không sao cả đâu!”

Cô lắc đầu. Trong lòng trào dâng cảm giác thất bại cùng mất mát đặc biệtmãnh liệt, tưởng như chính mình chỉ là một cọng cỏ nhỏ bé hết sức tầmthường, mặc người ta dẫm đạp lên. Dương Lam Hàng đi ra cửa, vừa mới thấy Uông Đào tự nhiên như không ôm cô dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi, anh ta nhanhchóng xoay người đi về hướng khác.

Cô hung hăng trừng mắt nhìn theobóng dáng anh ta, cố ý nói bằng một giọng để anh ta có thể nghe thấy:“Tâm lý người này tuyệt đối biến thái! Ở Mỹ về thì có gì hơn ngườichứ…”

Bước chân Dương Lam Hàng khựng lại một chút, hiệu trưởng Châuđi bên cạnh khuyên giải nói: “Hàng à, ở đây là Trung Quốc, đôi khi không cần tích cực quá.”

“Bảo vệ tốt nghiệp ở các trường đại học trongnước đều như vậy sao?” Dương Lam Hàng than nhẹ: “Tôi rốt cuộc đã biếtđại học nước ta khác với đại học Mỹ ở chỗ nào rồi: MIT có thể đem gỗ mục điêu khắc thành tác phẩm nghệ thuật, còn đại học T thì đem kim cươngmài đi góc cạnh của nó… Cứ cái kiểu “vào khó ra dễ” mù quáng(**) như vậy thì chất lượng chung của sinh viên Trung Quốc sẽ không thể nâng caođược.”

Trước nay cô chưa từng oán hận một ai như thế, thậm chí hậnđến nỗi nước mắt không thể kìm nén. Cô đẩy Uông Đào ra rồi chạy về phíaphòng ngủ ký túc xá, đem nước mắt trút xuống ở một góc không ai trôngthấy. Cho nên, Dương Lam Hàng còn nói một câu mà cô không nghe được:“Tôi hy vọng nhìn thấy một sinh viên ưu tú tự tin nhanh nhạy biểu đạtquan điểm, ý tưởng của cô ấy. Nhưng cái tôi vừa chứng kiến lại là cảnhcô ấy ẩn nhẫn một cách hèn mọn đến dường nào, tức giận mà không dám nói… Cô ấy là một sinh viên rất ưu tú, nếu có thể, tôi hy vọng cô ấy có thểtrở thành sinh viên đầu tiên của mình…”

“Về nguyên tắc mà nói, em ấy phải thông qua kỳ thi nghiên cứu sinh, tự mình chọn cậu làm giáo viênhướng dẫn, nếu không cậu không có đặc quyền trực tiếp nhận em ấy.”

“Tôi hiểu rồi!” Dương Lam Hàng hiểu rằng, trong lòng Bạch Lăng Lăng từ lâuđã không có chỗ dành cho anh, hoặc có thể nói từ đầu chí cuối đều khôngcó chỗ nào cả.

Anh toan tính điều gì? Mở chức năng Search Friends của QQ ra, có ngàn vạn người giống như anh. Nói không chừng trong danh sách bạn bè QQ của cô cũng có hàng trăm hàng ngàn bạn online như anh.

Nhưng cô là friend duy nhất trong danh sách bạn bè QQ của anh, là người bạnkhi anh rơi xuống vực thẳm cuộc đời đã cổ vũ anh đứng lên, cũng là người con gái đầu tiên khiến trái tim anh rung động. Vô tình vô cớ, Dương Lam Hàng vẫn muốn giúp cô thực hiện ước mơ của mình – trở thành một giảngviên đại học.

******

Phụ nữ trong những lúc yếu đuối thường luôn khao khát có một người để mình có thể ỷ lại dựa dẫm, chỉ cần được nghemột câu an ủi, một lời thăm hỏi ân cần từ người ấy, cô đã có thể kiêncường đứng lên. Lăng Lăng quay về phòng ngủ, trời đất như tối sầm trướcmắt, cô không bao giờ còn tìm thấy dù chỉ một tia nắng nhỏ thuộc vềmình.

Uông Đào gọi điện cho cô, bảo cô không cần lo lắng, nói rằng bảo vệ tốt nghiệp chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi.

Cô phát hiện giọng nói trong điện thoại trở nên thật xa lạ, có lẽ từ trước đến nay vẫn luôn xa lạ như thế. Lăng Lăng tự nhủ phải bình tĩnh mộtlát, hờ hững ngắt điện thoại. Ngày trước cô đồng ý tiếp nhận Uông Đàobởi vì cô lầm tưởng mình thích tiến đến với người trên mạng kia, trầmổn, tinh tế và ân cần…

Cô những tưởng mình cũng sẽ yêu thương UôngĐào, người có được những ưu điểm ấy, nếu không đến mức nồng nàn cháybỏng thì ít nhất cũng có thể lâu ngày sinh tình. Nhưng cô đã sai, dãy số hư ảo kia có thể mang đến cho cô niềm vui, bất luận người nào cũngkhông thể thay thế! Cô cùng Uông Đào bên nhau hơn nửa năm, không haygiận dỗi, cũng không trải qua chuyện gì thực sự buồn bã, tựa như chiếcrăng sứ trong miệng cô, không đau cũng chẳng có vị!

Lăng Lăng mở QQ, tra tìm dãy số của anh, mất đi lý trí mà gửi đi gửi lại yêu cầu kếtbạn, mạng liên tục hiện lên thông báo: Đối phương từ chối mọi yêu cầukết bạn mới. Cô gục xuống trước máy tính, cảm giác bất lực không thể kìm nén được nữa theo nước mắt tùy ý tuôn rơi, phá vỡ lớp ngụy trang củacô…

Cô nhớ anh, cô cần anh. Không biết đã khóc bao lâu, QQ của côvang lên hai tiếng, cô vẫn tiếp tục khóc. Tiếng tin nhắn kêu liên tục,cô chớp chớp mắt, nhấp chuột mở ra thông báo hệ thống đang nhấp nháy.

“Vĩnh viễn có xa không” yêu cầu bạn xác nhận thân phận, tin nhắn đính kèm:“Chỗ anh trời đang mưa, anh dường như thấy em đang khóc…”

Ngón taycô chợt run lên, thông báo tiếp theo được mở ra: “Vĩnh viễn có xa không” yêu cầu bạn xác nhận thân phận, tin nhắn đính kèm: “Thực ra anh khôngnhớ em chút nào hết,”

“Ba trăm bốn mươi lăm ngày qua, anh không hề nhớ đến em…”

———————

(*) Ý là “công trình từ thiện”.

(**) “严进宽出” (nghiêm tiến khoan xuất) nghĩa là thi vào đại học thì khó mà tốt nghiệp thì dễ. Đây cũng là điểm yếu chung của giáo dục ĐH ở Trung Quốcgiống như VN vậy ^^

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv