Mãi Mãi Cưng Chiều Em

Chương 107: Say rượu và một mặt khác



Lạc gia

Lạc Giao Giao nghe tiếng người gõ cửa thì mơ màng thức dậy, nhìn xung quanh thì phát hiện bản thân đã ngủ quên trên sô pha. Cô nhìn đồng hồ, đã gần một giờ sáng, anh Vĩ Đình vẫn chưa về sao?

Chuông cửa lại kêu thêm một lần nữa, Lạc Giao Giao vội chạy ra mở cửa. 

Cửa vừa mở thì đã thấy Lạc Vĩ Đình đang được trợ lí của anh dìu đứng trước nhà. Trợ lí nhìn cô, bối rối nói: "Lạc tiểu thư, tổng giám đốc đi dự một bữa tiệc ngoại giao, anh ấy uống rượu nhiều quá nên hiện tại mới thành ra thế này."

Hai mắt Lạc Vĩ Đình khép hờ, trọng lượng toàn thân đều dựa lên người trợ lý. Gương mặt anh cũng không đỏ, nếu không phải trợ lý nói cô còn tưởng anh chỉ đang ngủ chứ không phải say rượu. 

Lạc Giao Giao ngẩn ra rồi vội nhích người vào trong, nhường đường cho trợ lí. 

"Thật xin lỗi, nhờ anh mang anh ấy lên phòng được không, tôi sợ tôi dìu không nổi."

Nghe giọng nói của cô dịu dàng như vậy, vẻ mặt trợ lí ngượng ngùng. "Không sao, không sao, để mình cô đưa tổng giám đốc lên lầu đúng là không nên. Yên tâm, tôi sẽ giúp cô."

Lạc Giao Giao cảm kích nhìn anh rồi đến bên tay còn lại của Lạc Vĩ Đình, khoác tay anh vòng qua vai mình cùng trợ lí đưa anh lên phòng. 

Dù có trợ lí đỡ giúp một bên nhưng sau khi thả Lạc Vĩ Đình xuống giường thì Lạc Giao Giao vẫn mệt muốn đứt hơi. 

Cô thở gấp vài tiếng rồi cúi đầu cám ơn người trợ lí kia. "Cám ơn anh đã đưa anh Vĩ Đình về, còn giúp tôi đỡ anh ấy lên phòng."

Gương mặt trợ lí đỏ lên, xấu hổ nói: "Không có gì, đây là việc tôi nên làm. Lạc tiểu thư, nếu không có việc gì thì tôi về trước đây."

"Được, đã làm phiền anh rồi."

Sau khi tiễn trợ lí ra về thì Lạc Giao Giao vào phòng bếp rót một ly nước ấm rồi mới quay về phòng Lạc Vĩ Đình. 

Khi cô bước về phòng thì đã thấy Lạc Vĩ Đình ngồi dậy từ lúc nào, còn cúi đầu ngồi bên giường không nói lời nào, cô vào phòng anh cũng không ngẩng đầu lên. 

Lạc Giao Giao không hề giật mình, cô biết khi Lạc Vĩ Đình uống say thì như biến thành một người khác, lạnh lùng, trầm mặc, thậm chí còn có chút......điên cuồng. 

Chuyện này bốn năm trước khi anh chưa đi du học thì cô đã biết, năm ấy còn xảy ra một chuyện.......Lạc Giao Giao mím môi, cô không muốn nhớ đến chuyện đó nữa. Đó vừa là ký ức ngọt ngào cũng vừa là ký ức đau khổ nhất của cô. Lần đó cũng là lần đầu tiên cô biết được thì ra anh Vĩ Đình cũng có một mặt như vậy. 

Nghĩ đến chuyện trong quá khứ bỗng nhiên Lạc Giao Giao có chút do dự không dám đến gần anh. Cô bối rối đứng ở cửa, nhưng cuối cùng vẫn thở dài một hơi rồi bước vào. 

Cô đưa ly nước cho anh, "Anh Vĩ Đình, đây là nước ấm, anh uống một chút đi, sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Bây giờ đã trễ lắm rồi, em không thể nấu canh giải rượu được."

Lạc Vĩ Đình không nhận lấy, không mở miệng, thậm chí cũng không nhìn cô. 

Lạc Giao Giao bất đắc dĩ đặt ly nước bên cạnh anh sau đó đi vào phòng tắm. Một lúc sau cô đi ra còn cầm theo một cái khăn ấm. 

Cô ngồi xổm xuống trước mặt cởi giày cho anh, sau đó từ từ dùng khăn ấm lau mặt cho anh. Lúc cô ngước đầu lên tình cờ thấy ánh mắt của Lạc Vĩ Đình, ánh mắt ấy bình thường luôn ôn hoà, ẩn chứa ý cười nhưng hiện tại lại vô thần, một mảnh lạnh nhạt đến đáng sợ. 

Động tác trên tay Lạc Giao Giao hơi dừng, sau đó làm như không có gì tiếp tục lau mặt. 

Lau xong cô mới phát hiện anh vẫn còn đang mặc áo vest, như vậy khi ngủ sẽ rất khó chịu. 

Lạc Giao Giao chần chờ trong chốc lát rồi cuối cùng quyết định giúp anh cởi áo vest ra. Lạc Vĩ Đình vậy mà rất ngoan ngoãn, mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Cô giúp anh cởi áo xong thì định giúp anh cởi nốt cà vạt luôn. Nhưng khi tay cô vừa kéo cà vạt được một nửa thì bị Lạc Vĩ Đình nắm lại. 

Trái tim Lạc Giao Giao run lên, sau đó là một trận hoa mắt chóng mặt, khi cô lấy lại tinh thần thì đã bị Lạc Vĩ Đình đè trên giường. 

Lúc này khí chất của Lạc Vĩ Đình hoàn toàn thay đổi, anh nắm chặt hai tay cô để cô không thể giãy giụa. Đôi mắt nhếch lên đầy tà khí, "Tại sao muốn cởi quần áo của tôi?"

Lạc Giao Giao nhìn anh không hiểu sao có chút run sợ, cô lại nhớ tới chuyện của mấy năm trước, không lẽ lại giống như lần đó? Sắc mặt Lạc Giao Giao trắng bệch, lắp bắp nói: "Em.....em không phải muốn cởi quần áo của anh, chỉ là.....muốn giúp anh cởi áo vest ra để ngủ thoải mái hơn thôi."

Khoé môi Lạc Vĩ Đình cong lên, vô cùng mị hoặc. "Thoải mái? Là muốn như thế này sao?"

Anh vừa dứt lời liền cúi đầu xuống, đôi môi lạnh như băng áp vào đôi môi nhỏ nhắn ướt át của cô. 

Lạc Giao Giao trợn mắt kinh hãi, không nghĩ tới anh sẽ làm thế. Lúc cô hồi phục tinh thần thì lập tức giãy giụa đẩy anh ra. 

Nhưng Lạc Vĩ Đình đã giam cầm hai tay của Lạc Giao Giao chặt chẽ, cô muốn giãy cũng giãy không được. Còn anh thì chỉ lo gặm cắn môi của cô, động tác càng lúc càng cuồng bạo. 

Lạc Giao Giao không còn cách nào khác, chỉ đành cắn mạnh vào môi của anh cho tới khi vị máu lan vào trong miệng hai người. Lạc Vĩ Đình vì đau nên ngẩng đầu lên, nhưng cũng không có tức giận, ngược lại nở nụ cười như ác ma. 

"Cắn rách môi tôi, em phải chịu trách nhiệm đấy!"

Anh lại tiếp tục cúi xuống, nhưng lần này không tiếp tục dày vò môi cô nữa mà lại chuyển hướng sang cổ cô, nhẹ nhàng liếm láp. 

Lạc Giao Giao sợ tới mức muốn khóc, run run nói: "Anh Vĩ Đình, em là Giao Giao, anh mau buông em ra!"

Lạc Vĩ Đình như không nghe thấy, tiếp tục công việc của mình. Nụ hôn dần đi xuống phía dưới, nhận thấy sự cản trở, anh bực bội ngồi dậy. "Roẹt" một cái xé nát áo của cô, cả nội y bên trong anh cũng không buông tha. 

Lạc Giao Giao chỉ còn biết gào khóc, "Đừng mà.....anh Vĩ Đình....."

Cô thích Lạc Vĩ Đình, đáng lẽ lúc này cô nên vui sướng nhưng hiện tại chỉ thấy sợ hãi, bởi vì đây không phải là anh Vĩ Đình của cô. 

Sự việc hiện tại giống hệt bốn năm trước, khi đó anh uống say, cô không biết gì cả, cứ như vậy vào phòng chăm sóc anh. Sau đó cô bị anh kéo vào ngực mà hôn, lúc ấy cô ngơ ngác, đối với một cô bé vị thành niên mà nói, cô vẫn chưa biết hành động đó đại biểu cho cái gì. Nhưng cô biết, mối quan hệ anh em mười mấy năm của bọn họ đã có sự thay đổi, còn là sự thay đổi rất lớn. 

Sau khi hôn xong Lạc Vĩ Đình cũng ném cô xuống giường như thế này, nhưng năm đó anh còn mạnh bạo hơn bây giờ. Có điều khi anh vừa chạm vào áo của cô, cô đã sợ hãi đến nỗi cầm đồng hồ báo thức ở đầu giường đập vào anh. Vậy mà lại có tác dụng, anh tỉnh lại, ôm đầu ngẩn ngơ nhìn cô, sau đó là ánh mắt sợ hãi và áy náy. Mãi sau này cô mới biết, đó là căn bệnh của anh, khi vào uống rượu say thì sẽ biến thành một người khác. Không bao lâu sau đó thì anh xuất ngoại đi du học, anh em bọn họ đã không thể nào giống như trước nữa rồi. 

Bốn năm trước cô có thể dùng đồng hồ đập anh để làm anh tỉnh lại, nhưng bây giờ thì không như vậy, tay chân cô bị anh đè chặt, không thể nào thoát ra được. Đừng nói là lấy đồ đập anh, ngay cả cầm gối cũng không được. 

Trong lúc Lạc Giao Giao suy nghĩ, bàn tay Lạc Vĩ Đình đã dần đi xuống, nhận thấy anh muốn cởi váy của cô. Lạc Giao Giao khóc lớn, "Lạc Vĩ Đình, em rất sợ, anh đừng làm vậy!"

Bỗng nhiên Lạc Vĩ Đình dừng động tác, thần sắc vô hồn lạnh lẽo trong mắt dần tan biến, trở về với sự ôn hoà của ngày thường. Anh khiếp sợ nhìn Lạc Giao Giao đang nằm khóc dưới thân, "Giao Giao, sao em......"

Anh như nhận ra điều gì đó, lập tức nhảy xuống giường, bối rối nói: "Giao Giao, anh.....không phải anh cố ý, thật xin lỗi!"

Lạc Giao Giao không trả lời mà cứ khóc mãi, Lạc Vĩ Đình nhìn đến tâm cũng đau, định giơ tay lau nước mắt cho cô. Nhưng tay anh còn chưa kịp chạm đến cô thì cô đã rụt người, sau đó nhặt quần áo rơi lả tả trên giường miễn cưỡng che đậy thân thể rồi lập tức chạy về phòng. 

Lạc Vĩ Đình đứng ngẩn ở đó, một hồi sau ôm đầu cười khổ. Tại sao anh lại có thể lặp lại sai lầm của bốn năm trước chứ, lần đó anh đã làm cô sợ hãi lắm rồi. Lạc Vĩ Đình suy sụp ngồi ở mép giường, lúc nhỏ anh rất thương yêu cô, hoàn toàn xem cô là em gái ruột mà đối đãi. Nhưng sau sự kiện năm đó thì tất cả đều thay đổi, lúc ấy khi anh mở mắt ra chứng kiến vẻ mặt kinh hoàng cùng bối rối của Giao Giao thì anh đã hiểu rõ tất cả. Anh sợ cô chán ghét anh, lại không biết đối mặt sao với cô nên anh liền lựa chọn cách thức đơn giản nhất nhưng lại hèn nhát nhất là trốn tránh. Vì thế nên anh mới chọn ra nước ngoài du học suốt bốn năm. 

Lạc Vĩ Đình ngả người xuống giường nhìn lên trần nhà, rõ ràng đã uống rất nhiều rượu, nhưng kết quả vẫn không thể nào ngủ được. 

Đêm nay Lạc Vĩ Đình mất ngủ, Lạc Giao Giao cũng vậy. 

Vì không ngủ được nên buổi sáng Lạc Vĩ Đình thức dậy sớm nhưng tinh thần không được tốt lắm, dưới mắt còn có quần thâm. 

Lúc Lạc Vĩ Đình đi xuống lầu, bất chợt thấy một bóng dáng bận rộn trong phòng bếp. 

Anh chần chờ hai giây cuối cùng vẫn bước đến, đúng lúc Lạc Giao Giao xoay người lại, hai người chạm mắt nhau. 

Lạc Giao Giao vẫn như trước, làm như không có gì chào hỏi anh. "Anh thức sớm vậy sao? Thế thì tốt, đồ ăn sáng em cũng làm sắp xong rồi."

Lạc Vĩ Đình nhìn gương mặt cô, lại không thể nhìn ra bất cứ tâm tình gì. Anh chậm chạp nói: "Giao Giao, tối qua anh....."

Lạc Giao Giao cúi đầu, cắt đứt lời anh, "Anh không cần giải thích, em biết, đó chỉ là một căn bệnh của anh mà thôi. Thật ra nếu anh có làm thật thì cũng không có gì, em vốn thích anh, em cũng không có chịu thiệt. Chỉ là tối qua em hơi bất ngờ thôi." Lúc Lạc Giao Giao ngẩng đầu lên thì đã nở một nụ cười tươi tắn, giống như không hề để ý chuyện hôm qua. 

Lạc Vĩ Đình bỗng nhiên có chút bực bội, anh cũng không biết là tại sao. Nếu cô trách anh thì anh cũng khó chịu, cô tỏ vẻ thản nhiên không để ý tới, cũng không trách anh thì anh càng khó chịu hơn. Đúng là gặp quỷ! 

Lạc Vĩ Đình vò tóc, không nói lời nào, Lạc Giao Giao thì tiếp tục dọn bữa sáng lên bàn ăn. 

Bỗng nhiên Lạc Vĩ Đình chú ý thấy vết bầm tím trên cổ tay cô. Hôm nay cô mặc áo tay dài nên anh không chú ý tới, khi nãy vì bưng thức ăn nên mới lộ ra. 

Lạc Vĩ Đình bước nhanh tới, cầm hai tay cô lên. "Sao lại bầm tím thế này, là ai ăn hiếp em sao?"

Lạc Giao Giao trầm mặc không nói một lời, lẳng lặng nhìn anh. 

Lạc Vĩ Đình hiểu ra, có lẽ là do tối qua anh làm hại cô, người ăn hiếp cô cũng chính là anh. 

Thấy Lạc Vĩ Đình nhìn vết thương trên tay cô chằm chằm, vẻ mặt còn rất đáng sợ, cô liền muốn rụt tay lại. Nhưng mà Lạc Vĩ Đình không cho phép, một mạch nắm tay cô ra phòng khách, đặt cô ngồi trên sô pha. 

"Em ngồi yên ở đây, chờ anh một chút."

Lạc Vĩ Đình đứng dậy đi vào trong, một lát sau đi ra thì trên tay đã cầm theo một chai thuốc. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đổ thuốc lên tay rồi cẩn thận xoa đều vết bầm tím trên tay cô. 

Lạc Giao Giao ngây ngốc nhìn sườn mặt của anh, rất nhiều lúc cô muốn từ bỏ anh nhưng đều vì anh ôn nhu thế này nên cô mới không nỡ. 

Thoa thuốc xong, Lạc Vĩ Đình đứng lên định rời đi thì Lạc Giao Giao bất chợt kéo góc áo anh. "Anh rõ ràng quan tâm em như vậy, tại sao vẫn không thể yêu em?"

Thân hình Lạc Vĩ Đình cứng đờ, trầm mặc một lúc lâu. "Giao Giao, tình yêu và tình thân khác nhau. Từ nhỏ đến lớn, tình cảm của anh đối với em chỉ là tình thương giữa anh trai và em gái thôi."

Bàn tay Lạc Giao Giao từ từ trượt xuống, nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng. 

"Xảy ra chuyện đó anh thật sự vẫn xem em là em gái sao?"

Sóng mắt Lạc Vĩ Đình dao động, cắn răng nói: "Thật xin lỗi!"

Anh nói xong thì đặt hộp thuốc trên bàn, sau đó cầm áo khoác và chìa khoá đi ra ngoài. 

Lạc Giao Giao nhìn bóng lưng của anh, yếu ớt nói: "Thời hạn cá cược của chúng ta vẫn còn nửa tháng, em sẽ không bỏ cuộc đâu."

Bước chân Lạc Vĩ Đình chợt dừng, nhưng vẫn không quay đầu mà đi tiếp. 

Khi đi ra khỏi nhà thì anh bực bội vò tóc, hết chuyện rắc rối này tới chuyện rắc rối khác tìm tới, thật khó chịu. 

Lạc Vĩ Đình nhớ tới chuyện ở bữa tiệc ngoại giao tối qua thì tâm không khỏi chùng xuống, xem ra anh phải cảnh báo Mẫn Nguyệt một chút. 

Lạc Vĩ Đình lấy điện thoại ra, ấn gọi cho Nam Cung Mẫn Nguyệt. Tiếng chuông reo hai tiếng thì dừng lại. 

"Mẫn Nguyệt, anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta gặp nhau đi."

Ở bên kia Mẫn Nguyệt sau khi cúp điện thoại thì không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc anh Vĩ Đình là muốn nói gì với cô? Nhưng mà bây giờ còn một vấn đề quan trọng hơn, cô phải làm sao để đi gặp anh Vĩ Đình đây? 

Nếu để Âu Thần biết thì chắc chắn cô sẽ bị bắt ở nhà cho xem, hơn nữa hôm nay còn là ngày anh xuất viện. Mẫn Nguyệt thở dài, xem ra phải đưa anh về nhà trước thì mới có cơ hội trốn đi được. 

Kết quả cho thấy, kế hoạch trốn đi của cô rất thành công. Tuy Âu Thần hơi nghi ngờ nhưng cũng không cản cô. 

Mẫn Nguyệt tự mình lái xe tới nhà hàng mà Lạc Vĩ Đình nói, dưới sự hướng dẫn của nhân viên đi vào phòng ăn riêng anh đã đặt trước. 

Lúc bước vào thì cô đã thấy Lạc Vĩ Đình thất thần ngồi đó, dường như hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm. 

"Anh Vĩ Đình!"

Tiếng kêu của cô lập tức cắt đứt những suy nghĩ miên man của Lạc Vĩ Đình, anh mỉm cười đứng dậy, đi qua kéo ghế giúp cô. 

"Em đến rồi à, mau ngồi đi!"

"Cám ơn anh!"

Lạc Vĩ Đình thân sĩ kéo ghế giúp cô xong thì lập tức quay về chỗ của mình. 

"Xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt của anh nhìn rất kém đó!" Quầng thâm mắt đen như vậy, muốn cô không chú ý cũng khó. 

Thần sắc Lạc Vĩ Đình hơi mất tự nhiên, cười gượng: "Chỉ là tối qua anh ngủ không ngon thôi."

Mẫn Nguyệt lạnh nhạt "À" một tiếng, cô biết Lạc Vĩ Đình có chuyện không muốn nói với cô nhưng cô cũng không để ý. 

"Anh gọi em ra đây là có chuyện gì?"

Lạc Vĩ Đình ngồi nghiêm chỉnh, giọng điệu cũng trở nên trầm trọng hơn. "Tối qua anh đi tham dự một bữa tiệc xã giao, em biết anh đã gặp ai ở đó không?"

"Ai?"

"Là Lãnh Mặc Nghiên, hơn nữa còn có một số vị cổ đông của tập đoàn Âu Thần."

Nụ cười nhạt trên môi cô chậm rãi tắt dần, nhíu mày, "Anh nói Lãnh Mặc Nghiên đang có ý đồ với tập đoàn Âu Thần sao?"

"Không sai, lúc anh ta gặp anh còn có ý muốn hợp tác với anh cùng đối phó với tập đoàn Âu Thần, anh không trả lời anh ta một cách chính xác để tránh anh ta nghi ngờ. Anh thấy đã có vài vị cổ đông bị mua chuộc rồi, em phải cẩn thận một chút, dù thế nào thì trong tay em cũng có cổ phần của tập đoàn."

"Cảm ơn sự nhắc nhở của anh!" Mẫn Nguyệt cười, thật sự cảm kích anh. Cô cứ nghĩ Lãnh Mặc Nghiên chỉ làm ăn bên hắc đạo, chắc chắn sẽ không đụng đến sản nghiệp của Nam Cung gia ở bạch đạo, nhưng không ngờ hiện tại anh ta bắt đầu ra tay rồi. 

Có điều mấy ngày trước cô thấy Âu Thần lén điều động cổ phần trong công ty, cô hỏi anh để làm gì, anh chỉ cười nói: "Phòng ngừa thôi!"

Lúc đó cô còn không hiểu anh làm vậy là có ý gì nhưng bây giờ thì cô đã hiểu rồi. Xem ra là anh đã nhanh tay chuẩn bị trước tất cả, đến bước đi này của Lãnh Mặc Nghiên mà anh cũng đoán trước được. 

Nhưng cô vẫn muốn quay về xác nhận một chút, nghĩ vậy Mẫn Nguyệt vội cầm túi xách đứng dậy. "Anh Vĩ Đình, hôm nay rất cám ơn anh, em còn việc phải đi trước, xin thứ lỗi."

"Không sao, để anh tiễn em!" 

"Không cần đâu, anh vẫn chưa ăn cơm phải không? Vậy anh ở lại tiếp tục ăn đi, nhịn đói không tốt đâu."

Lạc Vĩ Đình bật cười, "Được, vậy anh không phụ lòng tốt của em."

Mẫn Nguyệt cũng mỉm cười rồi ra khỏi nhà hàng, vừa ngồi lên xe định lái xe đi thì điện thoại run run, hiển thị có tin nhắn tới, còn là tin nhắn từ một số lạ gửi tới. 

Cô nghi hoặc ấn nút mở tin nhắn, bên trong tin nhắn là một bức hình mà nhân vật chính của bức hình đó chính là Lam Hi, cậu còn đang bất tỉnh. Phía dưới tấm hình có một dòng chữ: "Nếu muốn thằng nhóc này không gặp chuyện gì thì hãy đến chỗ tôi nói, còn là phải đến một mình."

Lúc này trong đầu Mẫn Nguyệt chỉ vang vọng một câu nói: Không xong, Lam Hi bị bắt cóc rồi! 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv