Tại bệnh viện tư nhân Dương Hoành...
Trong 1 phòng VIP của bệnh viện...
1 cô gái đang nằm trên chiếc giường màu trắng tinh đang được truyền nước biển. Bên cạnh cô gái xinh đẹp đó là 1 chàng thiếu niên điển trai đang ngồi trên ghế dành cho thân nhân, đồng tử màu cafe nhìn cô gái đó chăm chăm khó tả.
Tô Hải Lam thấy anh nhìn như vậy thì hơi khó chịu, cô nói:
"Đây là bệnh viện tư nhân mà anh quen biết?"
"Ừm. Một người bạn của tôi là nhân viên của bệnh viện này. Đừng lo" - Hạo Phong trả lời, giọng có chút ôn nhu.
Bệnh viện Dương Hoành trực thuộc Dương gia, là 1 trong những bệnh viện tốt nhất thế giới. Dương gia là 1 gia tộc có uy tín lớn về ngành y, có nhiều phương thuốc gia truyền được truyền từ đời này sang đời khác. Những phương thuốc đó phải gọi là cực kì hiệu quả, có thể chữa lành bệnh trong thời gian ngắn nhất. Không chỉ y học phương Đông, mà họ còn có cả những bài thuốc cực tốt về y học phương tây nữa. Tuy nhiên chungs ko được truyền ra ngoài. chỉ người của Dương gia mới biết được phương thuốc thần kì của Dương gia. Dù có đem cả 1 tài sản khủng bố của 1 gia tộc khungr bố ra mua lấy thì cũng ko được. Hiện Dương gia có khoảng 15 chi nhánh bệnh viện lớn trên thế giới và hàng chục chi nhánh nhỏ khác. Đều là những bệnh viện tư nhân chất lượng cao. đây cũng chỉ là 1 bệnh viện nhỏ của Dương hoành nhưng cũng đủ xa hoa rồi. Hải lam biết rõ điều đó. Cô ko biết chàng trai lạ mặt trước mặt mình là ai nhưng cô có cảm giác đã gặp anh ở đâu rồi. Cô nhìn anh e dè, rồi ngập ngừng hỏi:
"Chúng ta... từng gặp nhau chưa?"
Hạo Phong nhìn hải Lam như dò xét, cô gái này thực sự ko nhận ra anh? Anh nhìn cô, chỉ đáp:
"Em đoán xem"
Đôi lông mày lá liễu hơi nhíu lại. Đúng lúc đó...
Cửa phòng bệnh mở ra...
"Phong!!!!!! Sao mày lại luôn gây rắc rối thế hả? Tự nhiên mày lại chạy đến bẹnh viện nhà tao là..." - 1 chàng trai tuấn tú khác xuất hiện, 2 tên vệ sĩ phía sau lúng túng, đã định ngăn cản nhưng chẳng thể làm gì. Còn chàng trai đó, đang định nói tiếp điều gì thì thấy Phong đang ngồi bên giường bệnh của 1 thiếu nữ. Đã vậy còn cực kì xinh đẹp. Chàng trai đó kêu lên:
"Phong! Mày có bạn gái hồi nào sao tao ko biết?"
Nghe thấy 2 chữ bạn gái, Tô Hải Lam đen mặt lại, một luồng hàn khí toát ra từ trên người cô. hạo Phong vẫn bình thản:
"Minh Thiếu, là con trai của Tổng giám đốc bênh viện Dương Hoành thì phải ra dáng chút"
Bây giờ Lam nới biết, người trước mặt mình là Dương Minh Thiếu, con trai của Dương Minh Thành - bác sĩ thiên tài của Trung Quốc, đồng thời là tổng giám đốc của bệnh viện nổi tiếng này. Hóa ra vị thiếu gia lạ mà quen này là bạn của Dương thiếu gia. Nghe nói anh ta đã đỗ 1 trường đại học y nổi tiếng của Mĩ khi chỉ mới 15 tuổi và hoàn thành chương trình học ở đó có nửa năm. vậy còn chàng trai này, lúc nãy nghe anh ta gọi người này là Phong, nhưng trên đời này ko thiếu người tên Phong. đột nhiên cô nhớ lại cuộc nói chuyện 9 năm về trước, tại khu vườn phía sau nhà mình...
"Cậu tên gì?"
"Lâm Hạo Phong"
Rồi cuộc nói chuyện ngắn ngủi lúc nãy...
"Chúng ta... từng gặp nhau chưa?"
"Em đoán xem"
Hải Lam ko kìm nổi xúc động, giơ tay che miệng kinh ngạc:
"Ko lẽ... anh..."
Minh Thiếu nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mà khó hiểu. Cậu quay sang Phong như muốn hỏi "Chuyện này là sao?" thì Phong ra hiệu bảo ra ngoài. Minh Thiếu bĩu môi, thốt ra 4 tiếng:
"Trọng sắc khinh bạn"
Cửa phòng bệnh đóng lại... Trong phòng chỉ còn 2 người...
hải Lam khó khăn lắm mới cất lên tiếng, cô gần như hết luôn cả sốt vì chấn động tâm lí vừa rồi:
"Anh... là người đó? Phải ko?"
Chữ 'người đó' ám chỉ ai anh biết rõ. Bỗng khóe miệng anh hơi nhếch:
'Ngại quá, lộ mất rồi"
Lam như ko kìm nổi nước mắt, những giọt nước bắt đầu trào ra bên ngoài, đôi mắt cô như bị 1 làn sương mù mờ ảo che khuất... Cô đưa tay lên chầm chậm về phía anh, như để chắc chắn anh có thật, chứ ko phải là 1 giấc mơ hằng đêm của cô. Anh cũng nắm lấy tay cô, bàn tay to lớn mà ấm áp siết chặt lấy bàn tay thon dài của cô. Như đọc được suy nghĩ của cô, anh đáp, giọng rất đỗi dịu dàng:
"Ko phải mơ đâu,... tiểu... Lam"
Lần này cô thật sự kích động. đây chính là người mà cô hằng đêm mơ thấy. Dù chỉ là lần gặp mặt thoáng qua, nhưng hình ảnh về người con trai đó đã in sâu vào tâm trí cô từ lúc nào. Cô ôm lấy thân hình vạm vỡ của anh, nức nở nói trong hạnh phúc:
"Phong, em rất nhớ anh!"
Sự sắt đá của anh cuối cùng cũng phải tan chảy trước vẻ mặt của cô. Anh ôm cô vào lòng thật chặt, xoa đầu nói:
"Ngoan, đừng khóc nữa"