Mai Khôi Sứ Giả

Chương 50: Mạc Sầu cửa đóng then cài



Thì ra cái bóng vàng vừa từ sườn núi phía nam bay xuống cũng là một vị tăng nhân mặc áo hoàng bào đầu to mắt sâu, trông không giống người Trung Quốc.

Vị tăng nhân áo đen thấy đối phương bay tới trước mặt, vẫn ngồi yên trên tảng đá, chỉ cười nhạt hỏi :

- Đại sư từ bi, thật ý muốn bần tăng cùng về chân giác chăng?

Tăng nhân áo vàng gật đầu, miệng niệm một câu A di đà Phật, rồi nói :

- Trung Nguyên nhiều khổ nạn, Tây Vực có chân như.

Tăng nhân áo đen à một tiếng rồi hỏi :

- Hẳn là đại sư ở Tây Tạng đến đây?

Tăng nhân áo vàng lại gật đầu cười nói :

- Nếu ngươi theo về Pháp môn Tây Vực, ta sẽ bảo đảm cho ngươi không bao giờ còn cảm thấy tịch mịch nữa!

Hạ Thiên Tường nghe xong liền dùng nghĩ ngữ truyền âm nói vào tai Tần Lạc Phố :

- Vị sư áo vàng này là người Tây Vực, võ nghệ lại cao cường, không biết có phải là một nhân vật trong bọn Tây Vực tứ thiên tôn không?

Tần Lạc Phố mỉm cười gật đầu, ra hiệu cho Hạ Thiên Tường đừng nói nữa, để yên nghe ngóng.

Vị tăng nhân áo đen nghe nhà sư Tây Vực nói xong, đôi mắt long lanh, đăm đăm nhìn đối phương, mỉm cười hỏi :

- Đại sư danh tiếng vang lừng Tây Vực, chẳng hay có phải là một trong bốn vị Tây Vực tứ thiên tôn chăng?

Hạ Thiên Tường thấy vị tăng nhân áo đen cũng hỏi đúng như câu mình muốn hỏi, bèn cố lắng tai nghe, chỉ thấy hoàng bào lão nhân đáp :

- A di đà Phật! Đại sư đoán quả không sai! Hồ Kỳ Lâm phong cảnh tuyệt đẹp, CUNG TỨ THIÊN là phúc địa của nhân gian, bần tăng đứng thứ ba trong Tứ thiên tôn, người ta gọi là Đại Lực Thiên Tôn Thường Thắng Phật.

Vị tăng nhân áo đen mỉm cười nói :

- Ngoại hiệu của đại sư nghe oai phong lắm, nhưng đại sư dù là một vị cao tăng bên Tây Vực lại hết sức khoe khoang cảnh trí hồ Kỳ Liên và cung Tứ Thiên, song bần tăng cũng không ham, vì bần tăng đã nhận thấy rằng trong cõi hồng trần ô trọc này, chỉ có một nơi đáng gọi là cực lạc!

Thường Thắng Phật ngạc nhiên hỏi :

- Nơi cực lạc đó gọi tên là gì?

Tăng nhân áo đen đáp :

- Cung Tịch Diệt!

Ba chữ kỳ dị đó vừa lọt vào tai Hạ Thiên Tường làm cho chàng vừa sửng sốt vừa cao hứng, suýt nữa thì buột miệng reo lên.

Thường Thắng Phật cau mày ngẫm nghĩ một lát, rồi nói :

- Đại sư pháp hiệu là gì?

Tăng nhân áo đen nói :

- Tôi là Tịch Mịch hòa thượng trong cung Tịch Diệt.

Thường Thắng Phật lắc đầu mỉm cười hỏi :

- Cung Tịch Diệt có cái gì thú, mà gọi là cực lạc?

Tịch Mịch hòa thượng đáp :

- Ai, vạn chuyện đều diệt hết, tâm hồn thanh tĩnh chẳng lo âu!

Thường Thắng Phật càng lắc đầu quầy quậy nói :

- Muốn diệt hết thất tình, đâu phải là chuyện dễ dàng thế được?

Tịch Mịch hòa thượng cười nói :

- Vì thế nên đại sư muốn độ cho bần tăng về Tứ Thiên để cùng lễ chân như, bần tăng lại muốn độ đại sư về cung Tịch Diệt để cùng tôi đồng qui cực lạc!

Thường Thắng Phật cười ha hả nói :

- Diệu tuyệt! Ta muốn độ ngươi, ngươi lại muốn độ ta, việc này nên giải quyết thế nào đây?

Tịch Mịch hòa thượng cười nói :

- Khó gì, muốn giải quyết việc này, chúng ta hãy thử đánh cuộc...

Hạ Thiên Tường nghe tới đấy, lại dùng Nghi Ngữ Truyền Âm nói với Tần Lạc Phố :

- Tuyệt! Tuyệt! Cháu bình sinh chỉ hay đánh cuộc, hôm nay thử xem hai vị hòa thượng này đánh cuộc bằng cách gì?

Thường Thắng Phật thấy Tịch Mịch hòa thượng muốn đánh cuộc cũng có vẻ cao hứng, gật đầu mỉm cười hỏi :

- Cách thức đánh cuộc thế nào? Cuộc bằng cái gì?

Tịch Mịch hòa thượng cũng cười nói :

- Hai bên đều là người trong làng võ, lẽ tất nhiên cách đánh cuộc không ra ngoài hai chữ võ công, ta sẽ biểu diễn võ học Trung Quốc, còn đại sư thì thi triển thần công Tây Vực.

Thường Thắng Phật gật đầu :

- Cách đó cũng hay, nhưng nếu thua cuộc thì làm sao?

Tịch Mịch hòa thượng cười nói :

- Nếu ta thua, ta sẽ theo đại sư về hồ Kỳ Lâm, gia nhập phái Tây Vực, còn nếu đại sư thua thì phải lập lời thề là sau này sẽ về ở cung Tịch Diệt!

Thường Thắng Phật ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao lại phải thề là sau này mới về ở cung Tịch Diệt? Sao không đi theo luôn đại sư ngay bây giờ?

Tịch Mịch hòa thượng cười nói :

- Vì người trong cung Tịch Diệt, ai cũng có tâm sự đau khổ, tuyệt vọng, đều là giống muông chim, cầm thú, nếu không có sự đau buồn, cũng không được bước vào nơi ấy!

Thường Thắng Phật hỏi :

- Đại sư vừa nói trong cung Tịch Diệt cực lạc vô ưu, sao lại...

Tịch Mịch hòa thượng ngắt lời :

- Tôi không nói sai, câu đó chỉ có nghĩa là nếu ai không có một sự cực kỳ đau đớn thì không được vào cung Tịch Diệt hưởng thụ cực lạc. Vậy nếu đại sư thua cuộc, thì xin trỏ lên trời thề nguyện sau này nếu chẳng may gặp sự đau thương cực điểm, chán cảnh hồng trần, thì nên theo lời ta về ở cung Tịch Diệt!

Thường Thắng Phật gật đầu cười nói :

- Được, được! ta đồng ý lối đánh cuộc đó. Bây giờ ta hãy bàn xem nên biểu diễn công lực thế nào.

Tịch Mịch hòa thượng vừa toan trả lời, chợt nghe bên tai vang lên một tiếng: A di đà Phật rồi một bóng người từ trên cây cổ thụ nhảy xuống trước mặt hai vị hòa thượng, thì ra người đó chính là Hạ Thiên Tường.

Thường Thắng Phật chú ý nhìn, đã nhận ra Hạ Thiên Tường tuổi tuy còn nhỏ, nhưng thần thái đĩnh đạc, rõ ra một người nội công rất tốt, không phải như những hạng võ lâm tầm thường tục tử, bèn không dám coi thường, mỉm cười hỏi :

- Tiểu thí chủ quí danh là gì? Tại sao lại niệm Phật?

Hạ Thiên Tường cố tạo ra một bộ mặt đau khổ, chắp tay đặt trước ngực, cau mày đáp :

- Tôi là người “Thương Tâm”. Tôi có một tâm sự đau thương cực điểm, những muốn dứt hết trần duyên, qui y ngã Phật. Trong hai vị đại sư đây, vị nào mở lượng từ bi ra tay tiếp dẫn?

Tần Lạc Phố lúc này đã rõ bản lĩnh của Hạ Thiên Tường nên không cần phải nhảy theo xuống, chỉ núp ở trên cây rình xem, trông thấy điệu bộ đau khổ của chàng, bất giác cũng phải bấm bụng nhịn cười.

Nhân vật trong giới võ lâm, không ai là không muốn thu phục những kẻ thanh niên nam nữ có tư chất tốt làm môn hạ, nên khi Hạ Thiên Tường vừa dứt lời, Thường Thắng Phật đã vội cười nói đón :

- Bần tăng tình nguyện tiếp dẫn, hoan nghênh tiểu thí chủ sang Tứ Thiên cung Tây Vực, ngoạn cảnh hồ Kỳ Lâm. Tới đó, mọi ưu phiền đều rũ sạch...

Tịch Mịch hòa thượng cũng không cam tịch mịch, vội ngắt lời :

- Tiểu thí chủ đã có một tâm sự đau thương cùng cực, thời nên về cung Tịch Diệt là thích đáng hơn cả!

Hạ Thiên Tường đoán là thế nào cả hai bên cũng cố tranh giành cho được mình, bèn giả vờ nghĩ ngợi một lúc, rồi mỉm cười nói :

- Hồ Kỳ Lâm Tây Tạng phong cảnh tuyệt đẹp, tôi tuy rất thích, nhưng cung Tịch Diệt đối với những kẻ thương tâm như tôi lại có một mãnh lực hấp dẫn hơn. Hai vị đại sư đều mở lòng từ bi, tình nguyện tiếp dẫn, khiến cho tôi càng thêm khó nghĩ!

Thường Thắng Phật cười nói :

- Họa phúc vô môn, tùy tâm lực chọn. Tiểu thí chủ tư chất tuyệt thế, tuệ căn thâm sâu cũng nên nghĩ đi nghĩ lại cho kỹ, không nên để lỡ cơ hội.

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Tôi đã nghĩ kỹ, chỉ có một cách có thể giải quyết được sự khó khăn đó.

Tịch Mịch hòa thượng mỉm cười hỏi :

- Cách gì? Tiểu thí chủ thử nói cho chúng tôi nghe xem nào!

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Chỉ còn một cách là tôi cũng tham gia vào chuyện đánh cuộc của hai đại sư!

Tịch Mịch hòa thượng và Thường Thắng Phật đều ngạc nhiên, trố mắt nhìn chàng. Hạ Thiên Tường vẫn ung dung nói tiếp :

- Nếu Đại Lực Thiên Tôn thắng cuộc, thì tôi và Tịch Mịch đại sư xin theo người cùng về Tây Vực, cón nếu Tịch Mịch đại sư thắng thì tôi xin lập tức theo đại sư về cung Tịch Diệt, không cần phải đợi mai sau vì hiện thời tôi đang là người đau khổ nhất đời!

Tịch Mịch hòa thượng bật cười nói :

- Còn nếu tiểu thí chủ thắng thì sao?

Hạ Thiên Tường cũng cười đáp :

- Tôi đã không phải là sứ giả của nhà Phật, thì khi nào còn có lượng độ người? Nếu may mắn kẻ võ lâm mạt học này được thắng cuộc thì chỉ xin lãnh giáo hai vị đại sư, mỗi vị giải đáp cho hai vấn đề, không quan trọng gì cả.

Thường Thắng Phật đôi mắt long lanh, đăm đăm nhìn Hạ Thiên Tường một lúc rồi nói :

- Thì ra tiểu thí chủ là một kẻ hữu tâm, cố ý tham dự cuộc này.

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Tôi là kẻ thương tâm, không phải kẻ hữu tâm! Thôi chúng ta bắt đầu vào cuộc đi, để thử xem kẻ hèn này có duyên được vị nào tiếp dẫn.

Thường Thắng Phật đã hiểu rõ thâm ý của Hạ Thiên Tường, nên nghe chàng giục chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, rồi nói với Tịch Mịch hòa thượng :

- Theo ý tôi, việc đánh cuộc này nên để cho vị tiểu thí chủ đây ra đề mục!

Tịch Mịch hòa thượng gật đầu đồng ý, Hạ Thiên Tường cũng không khiêm tốn, giơ tay chỉ xuống Thanh Đàm, mỉm cười nói :

- Chúng ta hà tất phải hoạch định phương pháp, xin hai vị cứ tự ý tùy nghi phóng nội gia chân khí xuống mặt hồ, xem mặt nước cao thấp thế nào để phân thắng bại.

Tịch Mịch hòa thượng gật đầu nói :

- Như vậy cũng được, bần tăng xin phô dốt trước.

Nói xong, ngầm vận nội gia chân khí, giơ bàn tay phải lên, chẻ hờ xuống mặt nước một cái, chỉ nghe ùm một tiếng, mặt nước bị lún sâu xuống hơn một thước, tia nước bắn tóe lên như phun hoa.

Hạ Thiên Tường giật mình kinh sợ, nghĩ thầm vị hòa thượng này trông rất tầm thường, không ngờ lại có một công lực ghê gớm như thế đủ thấy trong cung Tịch Diệt còn ẩn náu không biết bao nhiêu nhân vật kỳ khôi, che giấu nanh vuốt?

Thường Thắng Phật thấy thế cũng tấm tắc khen thầm rồi tụ mười hai thành công lực, chắp hai tay lại, hướng về mặt hồ vái một cái.

Không có gió mạnh, không có tiếng hú, mà mặt hồ vừa phẳng lặng tự nhiên chợt hiện ra một cái xoáy, sâu tới hai thước, một làn mưa bụi mù mịt đầy trời.

Tịch Mịch hòa thượng chợt biến sắc mặt, niệm một câu A di đà Phật rồi nói :

- Công lực Hàng Long Thủ Ấn của đại sư tinh thuần lắm, bần tăng thật không bằng.

Thường Thắng Phật sắc mặt đang nhơn nhơn lộ vẻ đắc ý, nhưng chỉ thoáng chốc lại hiện ra vẻ bẽn lẽn sượng sùng, vì Hạ Thiên Tường đã thi triển chỉ lực Càn Thiên Chỉ vạch hờ lên mặt hồ một vạch, làm cho mặt nước hồ xẻ ra một vệt sâu tới ba thước.

Tịch Mịch hòa thượng thấy Hạ Thiên Tường thắng cuộc, trong bụng khoan khoái như người cất được gánh nặng, bất giác cao hứng vỗ tay khen.

- Giỏi quá! Thế mới biết hậu sinh khả úy thật! Tiểu thí chủ đã thắng cuộc vậy muốn hỏi điều gì xin cứ hỏi, bần tăng biết đến đâu xin thưa đến đấy.

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Tôi chỉ xin hỏi đại sư hai điều, điều thứ nhất là trong cung Tịch Diệt của đại sư có thiếu nữ nào tên là Lộc Như Ngọc không?

Tịch Mịch hòa thượng lắc đầu :

- Trong cung Tịch Diệt toàn là khách đoạn trường, tuyệt vọng, bọn họ vào đấy phần nhiều đều cố gắng quên hết dĩ vãng, nên không chịu xưng tên họ, vì thế bần tăng không biết ai là Lộc Như Ngọc. Tốt hơn hết là tiểu thí chủ hãy tả hình dáng và cỡ tuổi của Lộc cô nương, họa may bần tăng có thể đoán được chăng?

Hạ Thiên Tường bèn đem diện mạo dáng dấp của Lộc Như Ngọc tả tỉ?mỉ? kỹ càng cho Tịch Mịch hòa thượng nghe.

Tịch Mịch hòa thượng nghe xong, giật mình kinh sợ nói :

- Quái lạ, sao nghe tiểu thí chủ tả hình dáng vị cô nương này lại giống vị Công chúa trong cung Tịch Mịch thế?

Hạ Thiên Tường cũng hơi sửng sốt một chút, kế lại hỏi tiếp :

- Vấn đề thứ hai, xin hỏi đại sư cung Tịch Diệt ở đâu?

Tịch Mịch hòa thượng cười gượng nói :

- Những người trong cung Tịch Diệt chúng tôi đã từng thề độc không mách cho ai biết địa chỉ.

Hạ Thiên Tường hiểu ý mỉm cười nói :

- Nếu không nói thẳng ra được, thì ít nhất đại sư cũng cho biết một cách gián tiếp vậy.

Tịch Mịch đại sư không muốn trái lời giao ước, bất đắc dĩ phải gượng cười nói :

- Tiểu thí chủ muốn tìm cung Tịch Diệt, thì nên đến Mai Ưu cốc trên ngọn núi Nộ Sơn Vấn Thiên gọi ba lần tên Mai Ưu Cư Sĩ, ông ta sẽ ra tiếp và hỏi căn vặn xem thí chủ có những tâm sự đau thương gì. Sau đó có nên chỉ lối cho thí chủ vào cung Tịch Diệt hay không, là do quyền của ông ta quyết định.

Hạ Thiên Tường cảm ơn chỉ giáo, Tịch Mịch hòa thượng lại cất tiếng ca tịch mịch, đem theo một bầu tâm sự tịch mịch, thủng thỉnh bước đi.

Lúc này Thường Thắng Phật mới cười hỏi Hạ Thiên Tường :

- Tiểu thí chủ muốn hỏi hai vấn đề gì thì xin hỏi đi, bần tăng còn có việc cần, không thể chờ lâu được.

Hạ Thiên Tường mỉm cười hỏi :

- Tại hạ muốn hỏi đại sư điều thứ nhất là: đại sư có quen Hách Ni Cam Lỗ và Kim Đao Tân Nhị Lang không?

Thường Thắng Phật hơi ngạc nhiên một chút, rồi gật đầu :

- Hai người này thì tôi quen lắm, Hách Ni Cam Lỗ là một trong Thân Độc song quái, còn Kim Đao Tân Nhị Lang là một trong Đông Doanh tam nụy.

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Còn câu hỏi thứ hai là nếu tôi muốn gặp hai người ấy mà không muốn sang Thân Độc Đông Doanh, thì có cách gì tìm họ được dễ dàng không?

Thường Thắng Phật cười nói :

- Tiểu thí chủ hỏi thăm thật đúng chỗ, bần tăng xin mách một phương pháp rất giản dị: Tới ngày rằm tháng giêng sang năm là ngày tết Nguyên Tiêu, tức là ngày thọ đản một trăm tuổi của Hiên Viên Pháp Vương ở Bát Mạc, quần hùng võ lâm bốn bể đều cử hành đại hội chúc thọ ở núi Thái Bạch trên tuyệt đỉnh núi Chung Nam. Ngày đó không những Thân Độc Nhị Quái, Đông Doanh tam nụy, mà cả bọn Tây Vực Tứ Tôn chúng tôi cũng đều đến tham dự. Tiểu thí chủ chỉ cần đến đấy, tự nhiên sẽ gặp họ, khỏi cần đi đâu xa!

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao Bát Mạc Yêu Vương lại phải lên đỉnh núi Chung Nam làm tiệc thọ?

Thường Thắng Phật gật đầu nói :

- Vì quần hùng võ lâm hải nội hải ngoại đều ngưỡng mộ thần công hãn thế của Hiên Viên Pháp Vương, nên mới mở thịnh hội thỉnh Pháp vương giá lâm tuyệt đỉnh, khiến cho nhân vật Trung Nguyên được chiêm ngưỡng phong thái!

Hạ Thiên Tường nhướng cao lông mày gật đầu nói :

- Nếu vậy được, để ngày ấy tôi sẽ lên Chung Nam xem mặt mũi Yêu Vương Bát Mạc thế nào, cũng hay.

Thường Thắng Phật cười nói :

- Tiểu thí chủ có đi, thì nên nhớ đem theo lễ vật, vì nếu không có lễ vật gì quý, thì e khó lòng được lên đỉnh núi.

Hạ Thiên Tường cười nhạt nói :

- Thì ra vị yêu vương này không những chỉ hiếu danh, lại còn tham lợi nữa. Mà con người đã không ra khỏi vòng danh lợi, thì công lực tu vi còn cao minh sao được.

Thường Thắng Phật nói :

- Ấy thế mà sở học của Pháp vương thực quả đủ kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, vả người cũng rất đạm bạc với hai chữ danh lợi, lễ vật đây chỉ là để hiến kính Pháp vương phu nhân mà thôi!

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên, lại hỏi :

- Bát Mạc Yêu Vương vẫn còn phu nhân cơ à?

Thường Thắng Phật cười nói :

- Pháp vương phu nhân tức là Thành Hoa Thánh Mẫu, võ học không kém Pháp vương bao nhiêu. Tiểu thí chủ chưa được nghe tên bao giờ ư?

Hạ Thiên Tường chỉ bĩu môi lắc đầu, Thường Thắng Phật lại nói :

- Để tới ngày đó, tiểu thí chủ lên Chung Nam sẽ rõ! À quên, tôi còn chưa hỏi thí chủ quí danh là gì, thuộc về môn phái nào?

Hạ Thiên Tường đáp :

- Tôi tên Hạ Thiên Tường, tiên sư là Hoàng Phủ Thần Bà, ngụ ở núi Bắc Minh.

Thường Thắng Phật hơi sửng sốt một chút, rồi lại nhìn kỹ Hạ Thiên Tường, gật đầu cười nói :

- Hèn nào Hạ thí chủ còn nhỏ tuổi mà nội gia chân khí đã luyện được tinh thuần tới bực ấy, thì ra là môn hạ Bắc Minh Thần Bà! Tiểu thí chủ cũng nên đem những câu bần tăng nói vừa rồi tuyên bố cho các vị võ lâm Trung Quốc biết vì Pháp vương Hiên Viên và phu nhân đều rất mong kỳ đại hội Chung Nam này sẽ được cùng các vị võ lâm cao thủ Trung Nguyên hội diện thì vui lắm.

Hạ Thiên Tường gật đầu cười, Thường Thắng Phật chắp tay từ biệt. Tà áo tăng bào vừa phất phới, thân hình đã như một đám mây vàng bay xa tới vài trượng, rồi vin vào vách núi theo con đường lúc nãy đi mất.

Hắn vừa đi khỏi, Tần Lạc Phố đã từ trên cây nhảy xuống, cất tiếng cười ha hả :

- Hạ lão đệ thắng cuộc vừa rồi thật là đẹp đẽ, lại còn nhân thế mà hỏi được bao nhiêu tin tức bí mật nữa! Tuyệt thú! Ha ha...

Hạ Thiên Tường cau mày nói :

- Cháu vẫn còn thắc mắc về chuyện Lộc Như Ngọc, nếu quả đúng như lời Tịch Mịch hòa thượng nói, thì hiện nay nàng đã là Công chúa trong cung Tịch Diệt, vậy thì người thiếu nữ chết trong Chung Nam tử cốc là ai?

Tần Lạc Phố lắc đầu đáp :

- Việc đó đành phải để tra xét dần dần, thế nào rồi cũng tìm ra manh mối. Vả ta cũng không nên tin mồm lão Không Không hòa thượng, biết đâu hắn không đánh lừa mình?

Hạ Thiên Tường cũng nhận thấy Tần Lạc Phố nói có lý, liền gật đầu cười :

- Thôi việc đó hãy tạm gác lại, bây giờ chúng ta phải lập tức đi sang Điểm Thương cứu ứng cho Tư Đồ Úy và Sài cô cô đã.

Hai người cùng thi triển thân pháp khinh công, trèo đèo vượt suối, thẳng đường đi sang Điểm Thương.

Trong khi đi đường, Hạ Thiên Tường nói với Tần Lạc Phố :

- Tần lão tiền bối, lúc này trong giới võ lâm sát khí nổi lên bốn phía, hạo kiếp đương đầu, yêu tà, dị phái tới tấp ra đời, nếu chúng ta được biết có vị tuyệt đại kỳ khách nào, thì cũng nên tìm cách mời ra, để cùng hợp lực hàng ma vệ đạo, không nên để các vị ấy cứ việc nằm khểnh một chỗ, mặc cho tụi tà ma ngoại đạo hoành hành!

Tần Lạc Phố cười nói :

- Lão đệ có ý kiến hay đấy. Nhưng lão đệ có biết vị nào không?

Hạ Thiên Tường nói :

- Cháu định lần này sang Vân Nam xong sẽ tiện đường lên Cao Lê Cống Sơn tham yết ba vợ chồng Lệ lão tiền bối!

Tần Lạc Phố nghe Hạ Thiên Tường nhắc mới chợt nhớ ra liền nói :

- Lão đệ không nói thì suýt nữa ta cũng quên mất. Trời đất này mà họ cứ nằm co ngủ kỹ, phó mặc việc đời thực cũng đáng giận!

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Ba vị lão nhân vì tâm nguyện bao năm đã toại, nên lãnh đạm chuyện đời. Nhưng lần này lên đó, chúng ta sẽ đem những sự biến chuyển trong giới giang hồ, và tà ma yêu quái lũ lượt xuất hiện gần đây thuật lại cho các vị nghe, và xin các vị vì chính khí giang hồ hoạch định cho một phương sách. Nhân dịp cháu cũng cần phải báo cho ba vị nhân gia biết tin của Lộc Như Ngọc và Hoắc Tú Vân một thể.

Tần Lạc Phố gật đầu nói :

- Ờ nhỉ! Ta quên bẵng mất Lộc Như Ngọc và Hoắc Tú Vân là ái nữ của Lệ Thanh Cuồng. Nếu họ nghe tin này, tất thế nào cũng xuống núi tìm con, hà tất phải đợi ta mời!

Hai người vừa trò chuyện cười nói, dọc đường không xảy ra sự gì ngăn trở, yên yên ổn ổn tới thẳng Điểm Thương.

Tòa Bộ Hư đạo quan được xưng là Thánh địa võ lâm đã bị Thiết Quán đạo trưởng phóng hỏa thiêu rụi, lúc này chỉ còn trơ một đống đất không.

Tần Lạc Phố và Hạ Thiên Tường vẫn tưởng Tư Đồ Úy Và Sài Vô Cấu đã xây cất lại tòa đạo quan, chấn chỉnh lại đạo thông Điểm Thương, ai ngờ lúc đến nơi mới thấy quang cảnh ra ngoài ý liệu, bất giác đều giật mình thầm lo thay cho Tư Đồ Úy và Sài Vô Cấu.

Sau khi dò hỏi những người xung quanh, mới hay rằng Tư Đồ Úy đã trù liệu được đủ tiền, đang định xây cất lại tòa Bộ Hư đạo quan, thì được nghe tin phái Chấn Thiên đại cử quần hùng, đánh phá Võ Đang để trả thù. Sài Vô Cấu bèn khuyên Tư Đồ Úy không nên hưng công vội, tạm thời hãy đem mấy tay hảo thủ, môn hạ Điểm Thương trước kia không chịu theo Thiết Quán đạo trưởng di cư sang La Phù, chờ khi nào quần hùng chính phái hiệp lực tiêu diệt xong bọn hung đồ phái Chấn Thiên, lúc ấy sẽ phục hưng đạo thống Điểm Thương cũng không muộn.

Tư Đồ Úy cũng tự biết mình thế cô lực kiệt, nếu phái Chấn Thiên kéo đến, thì không sao chống cự nổi, bèn tán thành ý kiến của Sài Vô Cấu, tụ tập hơn mười tên mộn hạ xuất sắc tạm dời sang La Phù.

Một bọn trở đi, một bọn trở lại, nhưng vì bọn Hạ Thiên Tường đi vòng sang Chung Nam, nên không gặp nhau.

Hạ Thiên Tường hỏi được tin tức đích xác, bèn cười nói với Tần Lạc Phố :

- Kế hoạch của Sài cô cô cháu cũng cao minh lắm, làm như vậy thì chẳng những Tư Đồ Úy và bọn môn hạ tính mệnh được an toàn hơn, mà phái La Phù cũng nhân đó mà thêm vây cánh.

Tần Lạc Phố cũng cảm thấy yên tâm, mỉm cười nói :

- Công việc ở đây xong rồi, chúng ta nên đi ngay lên Cao Lê Cống Sơn tham kiến ba vợ chồng Phong Trần Cuồng Khách đi thì vừa!

Hạ Thiên Tường vâng lời, hai người lập tức dùng thuật khinh công đi suốt ngày đêm lên Mạc Sầu thạch thất.

Nhưng khi tới trước Mạc Sầu thạch thất, đã thấy cửa động khóa chặt, trên vách có đề bốn câu thơ, nét chữ như rồng bay phượng múa:

“Chẳng may trăm tuổi bạc đầu,

Nắm xương tàn muốn bên nhau đời đời.

Mạc Sầu cửa đóng then cài,

Mối tình nhi nữ gác ngoài song thưa!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv