Mai Hương Kiếm

Chương 9: Dương gia tìm cừu



Ánh dương chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt gần như không còn sự sống của Tân Tiệp. Giá như Kim Mai Linh không được chứng kiến cuộc đấu sinh tử của chàng với Thiên Ma Kim Kỳ trước đó thì không sao tưởng tượng được một cơ thể yếu nhược trước mắt mình lại có võ công cao cường đến thế.

Kim Mai Linh thở dài, đưa bàn tay ngà ngọc mơn man trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên rồi vuốt xuống cổ.

- “Nếu trong cuộc chiến sinh tử vừa qua chàng vì ta một phần thì dù có chết ta cũng cam lòng...”

Nàng u oán nghĩ thầm rồi chợt nở môi cười.

- “Nhưng tại sao ta lại nghĩ đến cái chết làm gì chứ? Chẳng phải bây giờ ta còn sống bên chàng đó thôi? Những cơn sóng dữ của Trường Giang không giết được ta, không chia cách được hai ta... Những việc khác đâu có gì đáng sợ nữa?”

Nghĩ tới đó, mặt nàng tươi lên, đôi mắt hau háu nhìn Tân Tiệp với ước muốn được mãi bên chàng như vậy.

Tân Tiệp khó nhọc nhướng cặp mi nặng nề mở đôi mắt ra rồi khép lại.

Kim Mai Linh lo lắng nhìn chàng, chợt phát hiện thấy bàn tay trái của Tân Tiệp sưng vù, da thịt sưng vù, da thịt đã đen xỉn lại. Kim Mai Linh kinh hoảng rút tay kia khỏi đầu Tân Tiệp chăm chú theo dõi vết thương, thầm nghĩ :

- “Không có cách gì cứu chàng được nữa rồi! Ngoài giải dược của cha, trên đời làm gì có thuốc nào giải được?”

Nàng khóc nấc lên vì bất lực và thương xót.

Tân Tiệp khẽ cựa rồi mở mắt ra, cố khôi phục lại hồi ức từ những ý nghĩ lờ mờ trong đầu. Đột nhiên chàng nghe cạnh mình có tiếng nức nở liền quay mặt sang xem và nhận ra thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đang nằm bên cạnh mình. Đôi mắt diễm lệ đầy nước mắt.

- Kim Mai Linh!

Chàng mấp máy môi kêu lên thành tiếng, chợt nhớ lại những gì vừa xảy ra trên thuyền và một thứ cảm xúc kỳ lạ dâng lên đầy trong lòng chàng, thứ tình cảm lưu luyến với thế nhân trước khi từ giã cõi đời.

- “Nàng khóc vì biết mình sắp chết ư?”

Chàng nở nụ cười khô héo, dịu dàng nói :

- Kim cô nương, đừng khóc nữa! Chúng ta đều đang sống đây kia mà!

Chàng định đưa tay lên lau nước mắt cho nàng nhưng không làm được, cánh tay mất hẳn tri giác như không phải là một bộ phận của cơ thể mình nữa.

Kim Mai Linh thổn thức.

- Chàng... Chàng...

Tân Tiệp cười yếu ớt :

- Tôi có sao đâu? Chẳng phải...

Nói chưa dứt câu, chàng chợt thấy bàn tay phải đau nhói lên, cố ngẩng đầu lên xem thì bàn tay đã sưng vù và đen kịt lại, tuyệt vọng nghĩ thầm :

- “Tính mạng mình sắp hết... chỉ mới chạm vào chiếc bình mà trúng độc sâu như thế, huống hồ bị thấm vào máu thì đâu còn sống đến bây giờ? Phải thừa nhận rằng độc vật của Độc Quân quả là danh bất hư truyền!”

Tuy nhiên hy vọng sống vẫn chưa mất hẳn, chàng cố sức chống tay trái ngồi lên rồi thử vận khí. Còn tốt, chân khí vẫn vận chuyển đều. Tân Tiệp mừng khôn xiết ngồi bàn tọa bắt đầu vận công nhằm bức độc vật ra khỏi cơ thể.

Kim Mai Linh thấy vậy lòng vô cùng thương cảm. Nàng biết rằng cố gắng của chàng chỉ là vô ích. Đừng nói trúng độc đã lâu, cho dù vừa mới trúng độc đã điều khí vận công cũng không thể bức thứ độc bá đạo này ra khỏi cơ thể được.

Tuy vậy nàng vẫn không nói gì, cứ để chàng giữ lấy tia hy vọng cuối cùng...

Nàng thương xót nghĩ thầm :

- “Dù sao chàng cũng chết... nhưng cứ để chàng hy vọng thêm một chút... Ài... chàng sắp chết, còn ta...”

Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.

Trước đây nàng muốn chết theo Tân Tiệp, nhưng nghĩ lại chợt có một trở lực ngăn cản ý nghĩ đó, bởi nàng biết mình yêu chàng nhưng đó chỉ là tình yêu đơn phương mà thôi, bởi thế chết theo chàng là hành động vô nghĩa.

Nàng chăm chú quan sát Tân Tiệp, thấy trên khuôn mặt chàng biểu lộ thống khổ, hoàn toàn không giống như biểu hiện thông thường của một cao thủ nội gia đang vận khí hành công, biết rằng độc chất đã phát tán vào cơ thể.

- “Tối đa chỉ duy trì thêm sáu bảy canh giờ nữa... chỉ thế không hơn...”

Nàng thầm nghĩ, nước mắt lại trào ra... Mắt phải chứng kiến người mình yêu đang chết dần, cho dù người đó không yêu mình đi nữa, cũng là một nỗi thống khổ khó mà chịu đựng nổi.

Tân Tiệp mở mắt, ngẩng mặt than dài một tiếng, đành chịu buông xuôi nỗ lực cuối cùng định giành lấy sinh mạng cho bản thân, nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh đang xót thương cho tình cảnh của mình với nỗi lòng cảm kích.

Tiếng khóc của Kim Mai Linh cùng tiếng sóng vỗ vào bờ oàm oạp khiến chàng bấn loạn. Nỗi ân hận, lòng thương xót, sự trách móc chính bản thân giao tập thành một thứ tình cảm phức tạp.

Thế rồi những hồi ức hiện lên: Cảnh ngộ bi thương của gia đình, duyên kỳ ngộ được gặp Mai Sơn Dân ở Ngũ Hoa Sơn đã biến chàng từ một người bình thường thành người phi thường... niềm hy vọng của Mai thúc thúc và những nhiệm vụ nặng nề quan trọng trước mắt vẫn chưa làm xong... Nhưng bây giờ tất cả những chuyện đó đối với chàng không còn nhiều ý nghĩa nữa. Chàng quên cả Phương Thiếu Khuê và mối tình của thiếu nữ dành cho mình, bởi vì biết quá rõ ràng mình sống không còn bao lâu nữa. Thế rồi chàng cố gạt bỏ tất cả những nỗi phiền não trong đầu, quên đi mọi suy nghĩ. Chàng ngửa mặt lên trời thở hắt ra một hơi, cười chua chát than rằng :

- Anh hùng xưa nay ai cũng phải chết... Hỡi Tân Tiệp! có gì đáng phải buồn khổ đâu!

Chàng cố đưa tay trái lên chỉ vào Kim Mai Linh đang ngồi ngẩng mặt nhìn mình cười nói :

- Hô hô! Nàng còn khờ hơn ta nữa! Chết thì có gì đáng sợ đâu? Chẳng qua chỉ là một giấc ngủ dài mà thôi... Nào, nàng cười lên đi! Được thấy mỹ nhân cười một lần cuối trong đời, có chết cũng không còn gì nuối tiếc nữa.

Lời chàng khiến Kim Mai Linh phát run. Nàng liền thôi khóc nhìn thiếu niên vẫn còn xa lạ trước mắt mình và bỗng nhận thấy rằng mãi đến lúc đó mình mới phát hiện nam nhân này có tính cách khác thường.

Thấy nàng vẫn im lặng Tân Tiệp thở dài hỏi :

- Kim cô nương, nàng cũng biết ta chỉ sống thêm vài giờ nữa thôi, vì sao không để ta vui thêm một chút?

Kim Mai Linh nghe thế, mặt cố biểu thị một nụ cười. Nhưng trong tình cảnh bi thương này, làm sao nàng có thể cười lên được? Nàng chợt quyết định :

“Cho dù thế nào... trong thời gian cuối cùng này... ta cần làm mọi cách để chàng vui lên... nhưng sau đó thì sao?”

Thế rồi nàng ngồi gần lại, nâng bàn tay bị thương của chàng lên. Đặt đầu Tân Tiệp dựa vào vai mình, dịu dàng nói :

- Chàng nói đi, nói gì cũng được, thiếp sẽ nghe. Tiệp... Tiệp ca ca, thiếp vĩnh viễn... vĩnh viễn... là của chàng!

Tân Tiệp cười mãn nguyện. Mối tình nồng hậu và chân thực của nàng làm dũng khí của chàng tăng lên rất nhiều để đối diện với cái chết. Chàng chợt cảm thấy tim đập rộn ràng lên khi được áp sát làn da mịn màng của thiếu nữ, nghe cả nhịp tim dồn dập của nàng.

Kim Mai Linh muốn đem nguồn nhiệt lượng của mình tiếp thêm cho chàng, càng ghì chặt thiếu niên vào ngực mình.

Tân Tiệp quay mặt sang, thì thào nói :

- Mai Linh ta không còn gì nữa! Nàng tót quá... khi chết đi, ta sẽ nhớ mãi phút giây này...

Kim Mai Linh vừa khóc vừa hỏi :

- Thế còn... nữ nhân kia...

Tân Tiệp hiểu ra, cười đáp :

- Mai Linh... cô ấy... cũng không phải là ta... chỉ thấy có trách nhiệm cứu cô ta thoát cảnh kiểm nghèo... thực ra không gì khác...

- Bây giờ... chàng đối với thiếp thế nào?

- Mai Linh! Đương nhiên ta rất cảm kích... nhưng bây giờ nói làm gì nữa?

Ta sắp chết...

Kim Mai Linh chợt trở nên cương quyết. Chỉ cần một lần được yêu, thế là đủ.

Chết cũng chẳng có gì đáng ân hận nữa.

- Tiệp ca, chỉ cần chàng yêu thiếp, thiếp sẽ vĩnh viễn cùng chàng... chết theo chàng... Hai ta mãi mãi...

Tân Tiệp buồn bã lắc đầu :

- Không! Mai Linh! Cảm ơn nàng đã ưu ái như thế. Nhưng nàng không thể...

Đột nhiên chàng run lên, răng đánh vào nhau cầm cập.

Tân Tiệp vốn có khả năng chịu lạnh, mười năm ngủ trên phản đá dưới địa thất đã làm chàng có khả năng chịu âm hàn, nhưng lúc này độc chất đã xâm nhập vào cơ thể, khả năng đề kháng không còn nên lạnh không sao chịu được, một lúc ngất đi.

Kim Mai Linh sợ cuống lên, xăn tay áo xem xét thương thế của chàng, thấy nửa cánh tay đã đen sạm lại, liền ghé môi cắn vào đó rồi cố hút máu độc ra.

Nàng hút một hồi lâu đến mười mấy ngụm nhưng máu đen vẫn tiếp tục lan rộng không hề thuyên giảm. Như vậy là cách này không có hiệu quả. Cần phải làm gì đây? Dù một canh giờ, nàng không thể để chàng phải đau đớn như thế.

Sờ ống hỏa khí vẫn còn trên người, nàng liền đánh lửa lên. Trước hết, nàng cẩn thận đặt Tân Tiệp xuống, nhưng trên bãi không có củi, nàng dùng chưởng bổ đôi tấm phản vừa cứu mạng hai người, lát sau ngọn lửa đã bốc lên.

Tân Tiệp được sưởi ấm, tình trạng có khá hơn trước, cảm kích nhìn Kim Mai Linh nói :

- Mai Linh, nàng vì ta mà vất vả như thế...

Kim Mai Linh ngắt lời :

- Chàng đừng nói nữa! Vì chàng, thiếp không tiếc bất cứ điều gì. Giá kéo dài được cuộc sống của chàng, ngay cả bản thân mình thiếp còn không tiếc!

Tân Tiệp hết sức xúc động trước tình cảm chân thành và tha thiết của đối phương. Tiếc rằng mình không sống bao nhiêu nữa, nếu không chàng sẽ cầu xin tình yêu đó, tiếp nhận một cách trân trọng...

Đám lửa tàn dần.

Còn một nửa tấm phản, Kim Mai Linh vung chưởng đánh xuống...

Nhưng đột nhiên nửa tấm phản vừa vỡ tan. Kim Mai Linh chợt trông thấy lăn ra mấy chiếc bình nhỏ vội vàng nhặt lên xem, lòng mừng khôn xiết, kêu lên :

- Giải dược!

Tân Tiệp vừa kinh dị, vừa nghi hoặc nhưng lại chứa chan hy vọng, thốt hỏi :

- Thật ư? Từ đâu ra vậy?

Kim Mai Linh sung sướng nói :

- Chàng được cứu sống rồi! Đừng hỏi gì cả, trước hết hãy mau uống vào đã!

Nói rồi dốc chiếc bình màu trắng lấy ra một viên dược hoàn đưa thẳng vào miệng Tân Tiệp bảo chàng nuốt vào. Kim Mai Linh đứng bên vừa cười vừa nói :

- Chàng nằm xuống bên đống lửa này mà nghỉ đi một lúc, ngủ được càng tốt, khi tỉnh dậy sẽ khỏi ngay thôi!

- Nhưng nàng nói xem giải dược từ đâu ra thế?

- Chàng cứ nằm xuống đi đã, thiếp sẽ kể...

Nguyên tấm phản mang hai người tới đây là được Độc Quân Kim Nhất Bằng dùng làm giường nằm, Kim Mai Linh khuyên ông nên thay bằng cái khác mềm mại hơn nhưng Kim Nhất Bằng quyết không chịu, thì ra ông ta dùng nó để cất giấu giải dược mà không người nào được biết. Như vậy chính tấm phản đã cứu hai người khỏi chết đuối mang họ từ giữa sông giạt vào bờ và lần này lại cứu Tân Tiệp khỏi cái chết gần kề.

Độc chất của Kim Nhất Bằng bá đạo võ lâm, nhưng giải dược của lão cũng rất thần kỳ. Chỉ vài khắc, tay chàng bớt sưng, màu đen nhạt dần rồi mất hẳn. Chỉ qua nửa canh giờ, chàng đã bắt đầu cử động được.

Kim Mai Linh vừa cười vừa khóc, nói ríu rít, sau đó đỡ Tân Tiệp ngồi lên, vận công truyền thêm nội lực cho chàng để bức độc chất ra khỏi cơ thể. Sau một canh giờ, Tân Tiệp thấy mình không còn gì đáng lo nữa, đứng lên nói :

- Ta khỏi hẳn rồi, chúng ta đi khỏi đây thôi! Giải dược của cha muội quả là thần diệu!

Kim Mai Linh sung sướng nhoẻn miệng cười, thêm :

- Nhưng độc dược không phải tầm thường, đúng không?

Tân Tiệp gật đầu cười, mắt nhìn nàng đầy thương yêu. Lúc này tính mạng chàng không còn bị đe dọa nữa, mặc sức biểu lộ tình yêu trước thiếu nữ đã dám vì mình mà sẵn sàng hy sinh cả bản thân.

Kim Mai Linh hiểu lòng chàng, mặt hơi ửng đỏ nhưng lòng rộn rã vui sướng.

Chợt nàng thấy xa xa ngoài đống lửa có gì giống như cuốn sách liền chạy đến nhặt lên xem, thấy trên mặt viết hai chữ: “Độc Thư”. Thì ra cuốn sách nhỏ này cũng nằm trong tấm phản bị Kim Mai Linh đánh một chưởng rơi ra mà trước đó bị củi lấp đi nàng không thấy.

Hai người chụm đầu vào nhau đọc, thấy trong sách chép lại tính năng của tất cả các loại thuốc độc trong thiên hạ và phương pháp chế tạo chúng.

Tân Tiệp đọc rất hứng thú, cuốn sách mở ra cho chàng những điều hoàn toàn mới lạ mà trước đây chưa từng biết. Đọc xong, chàng nghiêm nghị nói :

- Linh muội! Nói thật lòng, cha nàng đúng là một vị kỳ nhân biết tất cả các loại độc trong thiên hạ, chỉ nói riêng cách chế mấy loại độc dược vô sắc vô vị cũng đủ thành người độc bộ võ lâm rồi!

Kim Mai Linh thở dài nói :

- Lão nhân gia suốt đời lăn lộn chỉ vì độc dược, thế mà nay chính ông ấy bị độc vật làm hại đến nỗi dở tỉnh dở điên, không biết bây giờ đã chạy đi đâu...

Tân Tiệp buông lời an ủi :

- Lão nhân gia võ công siêu phàm, không đến nỗi nào bị gặp chuyện bất trắc đâu...

Kim Mai Linh vòng tay ôm qua sườn Tân Tiệp nói :

- Bây giờ chúng ta nên đi tìm một hộ dân cư nào đó kiếm chút gì ăn. Muội đói quá rồi. Không biết chúng ta bị trôi dạt đến tận đâu.

Tân Tiệp gật đầu.

Hai người rời khỏi bờ sông cứ trước mặt mà đi, định bụng tới được đường cái rồi cứ theo đó thế nào cũng tới chỗ dân cư.

Kim Mai Linh vừa đi vừa hỏi :

- Tiệp ca, chàng học được võ công ở đâu thế?

Tân Tiệp cười đáp :

- Cứ từ từ rồi ta sẽ kể cho nàng nghe.

Đột nhiên phía trước vang lên tiếng kêu thất thanh của nữ nhân, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi bổ tới phía vừa phát ra tiếng kêu đó.

Vượt qua một khoảng rừng, họ chạy tới một khoảng trống tương đối bằng phẳng, thấy hai người, một nam một nữ đang lăn lộn trên mặt đất. Nữ nhân vừa cố đẩy nam nhân ra vừa kêu lên hoảng sợ.

Vừa nhận ra nam nhân, Tân Tiệp tức giận quát lên :

- Thì ra là ngươi!

Hai người đang lăn lộn trên đất không phải ai khác, chính là Thiên Ma Kim Kỳ và Phương Thiếu Khuê.

Nguyên Thiên Ma Kim Kỳ có biết bơi đôi chút, sau khi thuyền bị chìm cũng vớ được một mảnh ván, thấy Phương Thiếu Khuê dập dềnh gần đó đã kéo nàng lên, cả hai cùng bám vào mảnh ván và dạt được lên bờ. Tới bờ cả hai đều kiệt sức. Trong khi thiêm thiếp, Phương Thiếu Khuê cảm thấy có người sờ sẫm lên người, hoảng hốt thức dậy thấy Kim Kỳ đang định giở trò dâm ô liền cố sức vùng ra bỏ chạy nhưng Kim Kỳ quyết không chịu bỏ, tới đây hai người mới vật lộn nhau.

Tình thế xem ra đã tới hồi tuyệt vọng thì may sao Tân Tiệp và Kim Mai Linh nghe tiếng kêu kịp chạy tới.

Thiên Ma Kim Kỳ nghe tiếng quát sững cả người, không ngờ trong rừng vắng lại có người xuất hiện vào lúc này liền buông thiếu nữ ra.

Phương Thiếu Khuê nhận ra Tân Tiệp liền kêu lên mừng rỡ :

- Tiệp ca ca!

Rồi bất chấp mọi người xung quanh, nàng đâm bổ tới ôm chầm lấy Tân Tiệp, hổn hển nói :

- Tiệp ca ca, mau cứu thiếp! Hắn muốn... hắn muốn...

Thiên Ma Kim Kỳ đứng lên, trông thấy Tân Tiệp thì máu nóng bốc lên, thấy Kim Mai Linh đứng gần đó liền quát lên :

- Sư muội! Mau tới đây, giúp ta thịt tên tiểu tử này!

Kim Mai Linh thấy cảnh tượng trước mắt vừa kinh dị vừa bực tức, bước đến bên Tân Tiệp mắt nhìn Phương Thiếu Khuê.

Thiên Ma Kim Kỳ rất đỗi ngạc nhiên, không hiểu sao sư muội không nghe lời mình. Hắn chợt nhớ rằng chính Tân Tiệp đã trúng độc, đưa mắt nhìn cánh tay trái chàng thấy không có dấu vết gì lạ, cũng không có dấu hiệu trúng độc. Hắn vội lao tới, thử công suất một chưởng.

Nào ngờ Tân Tiệp đẩy nhẹ Phương Thiếu Khuê ra, xuất chưởng đánh trả lại.

Chỉ nghe rầm một tiếng, Thiên Ma Kim Kỳ bị chưởng phong bức lùi hai bước, mắt mở to kinh dị nhìn đối phương.

Chợt hắn trông thấy trong tay Kim Mai Linh có cuốn sách, đó là cuốn độc kíp mà có lần hắn thấy ở chỗ sư phụ, chợt hiểu rằng Tân Tiệp thoát chết chính do sư muội cứu, tức giận gầm lên :

- Tiểu tử... ngươi dám mê hoặc sư muội ta!

Rồi oán hận nhìn Kim Mai Linh hỏi :

- Sao cô dám trộm bí kíp của sư phụ?

Kim Mai Linh lãnh đạm trả lời :

- Không việc gì đến sư huynh!

Bây giờ Phương Thiếu Khuê lại lao đến ôm chặt Tân Tiệp. Kim Mai Linh gạt tay ra, đanh giọng nói :

- Ngươi làm gì thế? Buông ra!

Phương Thiếu Khuê vẫn ôm chặt lấy Tân Tiệp, thản nhiên đáp :

- Không việc gì đến ngươi!

Tân Tiệp vô cùng bối rối, không biết xử trí thế nào trong trường hợp này. Đối với Phương Thiếu Khuê, trước đây chàng không phủ nhận là đã có chút cảm tình, nhưng chỉ dừng lại ở mức đó. Tuy nàng từ hôm qua đến giờ đã công khai bộc lộ tình ý của mình lúc ở trên thuyền, do hoàn cảnh tuyệt vọng mà chàng có nói lỡ ra rằng được chết bên cạnh người tình... có lẽ vì thế mà Phương Thiếu Khuê ngộ nhận... Còn Kim Mai Linh nghe đối phương nói câu đó, vừa tức vừa nghen, giật mạnh Phương Thiếu Khuê ra.

- Ngươi thật là thứ không biết xấu, sao trơ tráo đến mức ôm lấy... người ta như thế?

Phương Thiếu Khuê hằn học đáp :

- Ngươi là cái thá gì chứ? Ta và Tiệp ca ca thích như thế...

Rồi quay sang Tân Tiệp nhoẻn miệng cười :

- Đúng thế không, ca ca?

Tân Tiệp không đáp, Phương Thiếu Khuê bỗng cụt hứng, quay sang Kim Mai Linh gào lên :

- Ngươi... ngươi là cái gì của anh ấy chứ?

Kim Mai Linh thản nhiên đáp :

- Ta là vợ của Tiệp ca ca!

Thiên Ma Kim Kỳ nghe vậy hết sức bàng hoàng. Hắn biết rõ tính cách của Linh muội, tuy sắc nước hương trời nhưng giữ thái độ lạnh lùng đến tàn nhẫn với nam nhân, không thèm để mắt đến bất cứ ai. Thế mà bây giờ trước mặt người khác lại thản nhiên thừa nhận là vợ của tiểu tử họ Tân kia...

- “Chẳng lẽ đó là sự thật?”

Phương Thiếu Khuê như bị sét đánh ngang tai, sững người ra hồi lâu rồi đăm đăm nhìn vào Tân Tiệp hỏi :

- Tân ca ca! Chàng nói đi! Có đúng vậy không? Chàng đã...

Tân Tiệp đưa mắt nhìn nàng rồi bỗng cúi xống lặng lẽ gật đầu. Trong tình cảnh này, chàng hoàn toàn không muốn sự việc xảy ra nặng nề, nhưng chàng không thể làm khác.

Phương Thiếu Khuê bỗng mặt méo xệch lại, gào lên một tiếng lanh lảnh vô cùng đau đớn rồi băng mình bỏ chạy.

Tân Tiệp lo lắng nghĩ thầm :

- “Đương nhiên cô ta đang rất sầu khổ, nếu lỡ xảy ra chuyện gì bất hạnh thì sao? Rất có thể cô ta nghĩ dại...”

Nghĩ thế chàng vội lao mình chạy theo. Nhưng mới được vài bước. Chợt thấy một luồng kình phong đánh tới sau lưng, Tân Tiệp định quay lại phản chưởng, nhưng chợt nhớ lại đối phương dùng độc liền nép sang bên.

Một viên đá bay sát qua người. Tiếp đó, Thiên Ma Kim Kỳ vừa thét to vừa lao tới, chưởng xuất những chiêu kịch liệt nhất.

Tân Tiệp đành dừng lại nghênh chiến, chỉ chưởng đều sử dụng. Chàng đã giận sôi lên, xuất thủ không chút nương tay nữa.

Thiên Ma Kim Kỳ vừa thét vang thi triển “Âm chưởng” bảy mươi hai thức uy mãnh vô song.

Hai người quần nhau kịch liệt, nhưng mới được mười mấy chiêu bỗng nghe xa xa vẳng đến một tiếng la thất thanh. Cả hai đối thủ nghĩ ngay đến Phương Thiếu Khuê đang gặp đại họa liền dừng tay, không ai bảo ai lao về phía có tiếng kêu. Kim Mai Linh cũng vội vã đuổi theo.

Chỗ đó cách Trường Giang không xa, nên chốc lát họ đã đến bờ sông, nhưng nhìn quanh không thấy bóng người nào, trên mặt sông cũng hoàn toàn vô nhân tích.

Thiên Ma Kim Kỳ nhìn mặt sông mênh mông cho rằng Phương Thiếu Khuê đã nhảy xuống sông trầm mình, hận Tân Tiệp đến nhập cốt, gầm lên :

- Tất cả đều do ngươi mà ra hết!

Dứt lời song chưởng lại đánh ra hai chiêu, thế bài sơn đảo hải.

Tân Tiệp cũng tức giận không kém, chỉ vì Thiên Ma Kim Kỳ ngăn cản mà không đuổi kịp Phương Thiếu Khuê để đến nỗi cô ta phải ngậm oan mà chết, liền xuất chưởng hóa thành ba luồng chưởng lực vây lấy đối phương. Đó là chiêu “Mai Hoa Tam Lộng” trong “Cù Chi kiếm pháp” dùng chưởng thay kiếm.

Lần này cả hai đối thủ đã hỏa khí xung thiên quyết tâm dồn đối phương vào chỗ trí mạng, bởi thế chiêu thức đều độc lạt, vận hết nội lực, không bỏ lỡ cơ hội tấn công.

Kim Mai Linh thấy hai người liều mạng quần nhau như vậy, luống cuống không biết phải làm gì.

Trong hai người, một là sư huynh của nàng, còn người kia nàng đã coi là chồng mình, vì thế không thể bênh vực một ai. Hơn nữa võ công và nội lực nàng kém xa, dù muốn cũng không chen tay vào được, đành phải đứng giương mắt nhìn đến nỗi quên cả đói.

Tân Tiệp đã hai lần động thủ với Thiên Ma Kim Kỳ, đã dốc tận lực nhưng chưa lần nào thắng được. Kể từ khi xuất sư đến nay, đây là lần đầu tiên chàng động thủ với người khác, thế mà ngay từ đầu trận còn chưa thắng được thì nói gì đến chuyện làm đại sự?

Tuy vậy chàng cũng biết rằng Thiên Ma Kim Kỳ tuy còn ít tuổi nhưng đã làm chấn động võ lâm, ngay cả Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi trong “Không Động Tam Kiếm” thành danh và địa vị không kém, vậy mà nghe đến hắn cũng phải lãnh tránh xa. Huống chi Thiên Ma Kim Kỳ hành khứ giang hồ đã lâu, kinh nghiệm chiến đấu vượt xa Tân Tiệp, nếu chàng không hơn một bậc về võ công và nội lực thì khó mà giữ được bình thủ.

Thiên Ma Kim Kỳ đã tính toán trong đầu, biết rằng nếu kéo dài cuộc đấu tất mình sẽ lạc bại. Theo tình cảnh thì không nên tin vào sư muội, không những nó không giúp mình mà thậm chí còn mong mình thất bại nữa. Hiện trường đấu ngay trên bãi sông, ba mặt đều trống trải, mặt kia là sông, khinh công của đối phương còn lợi hại hơn cả mình nên không có hy vọng chạy thoát. Bởi thế hắn nghiến răng ra sức liều mạng.

Tân Tiệp không dám tơ hào khinh suất. Từ sau khi bị trúng độc, chàng rất húy kỵ độc chất của Độc Quân, mà Thiên Ma Kim Kỳ là đại đệ tử của Kim Nhất Bằng, nhất định trong người hắn còn thứ độc vật nào đó. Bởi thế vừa đánh chàng vừa cảnh gác đề phòng, sợ đối phương thừa cơ hạ độc thủ.

Tân Tiệp không biết rằng nếu Thiên Ma Kim Kỳ mang sẵn ám khí tẩm độc trong người thì đã thi triển từ lâu. Nguyên từ khi hắn tung hoành trong giang hồ căn bản chưa gặp địch thủ, bởi thế tâm cao khí ngạo, cho rằng không cần phải dùng ám khí. Lúc này hắn rất hối hận về điều đó, không mang theo độc vật trong người.

Hai người đang kịch chiến thì thấy giữa sông có một con thuyền nhỏ lao vào vun vút.

Kim Mai Linh nhìn ra, thấy chiếc thuyền đang hướng về phía mình với tốc độ nhanh không sao tưởng tượng được. Biết rằng người trên thuyền có công lực kinh nhân, lòng không khỏi lo lắng. Thế mà hai đối thủ vẫn bám lấy nhau, chừng như cuộc chiến đã làm họ phát cuồng.

Chốc lát, thuyền nhỏ nhẹ nhàng cập bờ.

Tuy cả Tân Tiệp lẫn Thiên Ma Kim Kỳ đều thấy chiếc thuyền nhưng không ai dám ngừng tay, sợ đối phương thừa cơ hạ sát thủ.

Trên thuyền có ba người, hai nam một nữ, trong đó có một lão nhân gầy gò, còn đôi nam nữ chỉ mới trên dưới hai mươi tuổi, y phục rất sang trọng tỏ ra là công tử tiểu thư con nhà hào phú. Ba người xuống thuyền nhưng vẫn đứng trên bờ không nói gì, mặt đều lộ vẻ kinh dị nhìn hai đối thủ đang quấn lấy nhau bất phân thắng phụ trong một trận chiến sinh tử.

Thiếu nữ thấp giọng nói gì với lão nhân mấy câu, nhưng âm thanh quá nhỏ không sao nghe thấy được. Chỉ thấy lão nhân gật gật đầu. Thiếu niên giương mắt nhìn Kim Mai Linh không chớp, từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên, không giấu sự thèm muốn.

Kim Mai Linh thấy thiếu niên tuy tuấn mỹ nhưng nhãn quang bất chính, lại có nét gian tà không giống người tốt, khó chịu nghĩ thầm :

- “Cô nương phải giáo huấn ngươi một trận mới được!”

Đột nhiên nàng thấy trong túi thiếu niên ló ra chiếc bao tay đen sì, giật mình nghĩ bụng :

- “Chẳng lẽ chính là bọn chúng?”

Thiếu niên miệng cười giả lả, bước lên mấy bước nói :

- Kim cô nương, vẫn khỏe chứ?

Nghe đối phương gọi ngay đích danh mình, Kim Mai Linh vô cùng lo lắng.

Thoạt tiên nàng định hỏi :

- Sao các hạ biết họ tôi?

Nhưng thấy thái độ đểu cáng của thiếu niên, nàng bực tức không thèm hỏi, quay mặt đi chỗ khác.

Thiếu niên cười nhạt nói :

- Kim cô nương làm cao dữ quá ha!

Kim Mai Linh càng bực, nhưng ngẫm nghĩ giây lát, buột miệng hỏi :

- Các hạ là ai?

Thiếu niên mắt tít lại định trả lời.

Đột nhiên từ trường đấu có tiếng chưởng tiếp nhau rất mãnh liệt và tiếng người kêu. Cả bốn người đều chú mục nhìn sang, thấy trận đấu đã phân thắng phụ.

Nguyên Thiên Ma Kim Kỳ sau hơn trăm hiệp đã thấy mình núng thế, nếu không xuất hiểm chiêu thì khó mà tránh khỏi thất bại.

Tuy nhiên bấy giờ Tân Tiệp đã rút được một số kinh nghiệm, chỉ cần nhìn mắt đối phương đã hiểu được thâm ý của hắn rồi. Thêm nữa chàng còn nhận ra chiêu thức Thiên Ma Kim Kỳ đánh ra đã không còn linh hoạt nữa, hơi thở đứt quãng, biết hắn đã kiệt lực.

Thiên Ma Kim Kỳ vận hết công lực, xuất hư chiêu đánh vào tiểu phúc Tân Tiệp nhưng tả chưởng lại vận đủ mười thành công lực đánh vào vai trái đối phương một chưởng như sét.

Tân Tiệp đã có chủ định, không tránh, cũng không đỡ, vận chân khí toàn thân bảo vệ vai, đồng thơi giáng trả một chưởng.

Thiên Ma Kim Kỳ đang đắc ý thì lập tức bị chưởng lực của đối phương đánh ập vào ngực, toàn thân bắn lên không rơi xuống phía sau tới hơn trượng, miệng phun ra một vòi máu!

Tân Tiệp tuy đã thắng được cường địch nhưng cũng trúng một chưởng vào vai. Mặc dù công lực của Kim Kỳ đã giảm đi nhiều, chàng lại vận công phòng hộ từ trước, nhưng vẫn thấy vai tê đi. Chàng cất tiếng thở dài, buồn rầu nghĩ bụng :

- “Chỉ gặp đối thủ đầu tiên đã phải đối phó vất vả đến thế, nếu gặp phải Thiên hạ nhất kiếm thì biết làm thế nào?”

Kim Mai Linh thấy Tân Tiệp lảo đảo muốn ngã, kinh hãi kêu lên một tiếng lao ngay đến đỡ lấy chàng, nhẹ giọng hỏi :

- Chàng bị thương có nặng không?

Tân Tiệp khẽ lắc đầu.

Thiếu niên mới đến thấy Mai Linh và Tân Tiệp thân thiết như vậy, hậm hực nghĩ thầm :

- “Cho tên tiêu tử đó giá mạng luôn thể!”

Rồi thò tay vào túi lấy chiếc bao da đen sì mang vào bàn tay trái bước tới trước mặt Kim Mai Linh hỏi :

- Bây giờ thì cô nương biết ta là ai rồi chứ?

Dứt lời xòe tay ra trước mặt Kim Mai Linh.

Tân Tiệp thấy thái độ thiếu niên kia đầy ác ý như vậy, tự hỏi :

- “Chẳng lẽ bọn người kia đối với Mai Linh hay Kim lão trượng có oán cừu gì?”

Kim Mai Linh thấy chiếc bao tay đen kịt, bấy giờ không còn nghi ngờ gì nữa, sắc mặt biến đi.

Bấy giờ lão nhân gầy gò và thiếu nữ bước tới, không để ý gì tới Kim Mai Linh mà dồn ánh mắt vào Tân Tiệp.

Tân Tiệp thấy ba người kia hành tích kỳ dị, ánh mắt cũng đầy hung khí, biết chẳng thiện cảm gì mà tới đây. Nhìn qua lão nhân thấy huyệt thái dương nhô cao cả tấc đủ biết nội công phải rất thâm hậu, thấy hai nam nữ trẻ tuổi kia thuộc hàng nội gia cao thủ.

Chàng thầm xác định tình thế.

- “Nếu bây giờ xảy ra tranh chấp thì phải làm thế nào? Hiển nhiên chàng không thể bàng quan để mặc Kim Mai Linh một mình đấu với ba người kia mà chắc chắn sẽ vô cùng bất lợi. Nhưng hiện tại chàng đã sức cùng lực tận, lại còn thụ thương thì đối phó làm sao đây? Chỉ còn cách là kéo dài thời gian rồi sẽ liệu kế...”

Nghĩ đoạn, chàng từ tốn hỏi :

- Lão trượng có gì chỉ giáo?

Ngay lúc đó, chàng cảm thấy Kim Mai Linh kéo áo mình.

Lão nhân đảo mắt nhìn bên này bên khác, hết nhìn Tân Tiệp rồi tới Kim Mai Linh, lòng cảm thấy kỳ quái :

“Thiếu niên này võ công kinh nhân, nhưng không biết lai lịch thế nào. Gần đây chưa từng nghe giang hồ có nhân vật nào như vậy.

Điều quái lạ nhất là hắn với nữ nhi của Kim Nhất Bằng lại thân thiết thế kia mà lại vong mạng đánh nhau với đồ nhi của Kim Nhất Bằng làm hắn bị thương, thật chẳng biết quan hệ giữa chúng ra sao nữa!”

Lão cố ý lôi kéo Tân Tiệp về phía mình, nên chấp tay cười đáp :

- Tại hạ là Đường Bân ở Tây Xuyên, tới đây thì đối với Kim Nhất Bằng có chút mâu thuẫn. Bằng hữu thân thủ cao cường như thế, không biết quý tính đại danh là gì, lệnh sư là vị nào? Nếu đã có oán cừu với Độc Quân, chúng ta nên kết bằng hữu...

Tân Tiệp đâu không hiểu ý đối phương? Chàng thầm nghĩ :

- “Thế cũng may.

Ta hiện không muốn kết cừu oán, miễn sao ngươi đừng động đến Kim Mai Linh là được!”

Chàng từng nghe nói Đường Gia. Trên giang hồ ai nghe đến độc dược và ám khí của Đường gia cũng phải rùng mình thất đảm. Thêm nữa, người trong Đường môn tính khí hẹp hòi hiểm ác, chỉ cần phạm đến chúng dù là nhỏ y như rằng phải trả giá gấp đôi. Tân Tiệp “À” một tiếng nói :

- Thì ra Đường lão anh hùng danh chấn thiên hạ! Tiểu sinh thật thất kính!

Chàng lại nói tiếp, khéo léo né tránh về thân thế lai lịch của mình :

- Tại hạ với Kim Nhất Bằng không cừu oán gì. Đường lão anh hùng muốn phục cừu xin hãy cứ tùy tiện. Chỉ là hiện Kim Nhất Bằng không có ở đây...

Thiên Ma Kim Kỳ bây giờ đã dậy được, nghe cừu nhân của sư phụ đến bụng rất hoảng sợ.

- “Hiện tại mình đang thụ thương không thể đối địch được, mà người của Đường môn tên nào cũng tâm độc thủ lạt, còn Đường Bân cả võ công lẫn thủ đoạn không phải hạng tầm thường, xem ra mình hôm nay lâm vào cảnh dữ nhiều lành ít, chi bằng cứ liều một trận cho ra dáng hảo hán, đàng nào cũng chết!”

Nghĩ như vậy, hắn nén đau bước tới quát to :

- Muốn tìm sư phụ ta, các ngươi cứ việc gặp Kim Kỳ ta cũng được! Đại gia tuy đã thụ thương, nhưng cũng không sợ hạng chuột các ngươi đâu!

Đường Bân cười độc địa :

- Được lắm! Kim Nhất Bằng không có ở đây nhưng đã có đồ đệ hắn cũng thế! Thường ngày các ngươi cứ phàn nàn không có bia sống để phóng ám khí, nay hai tên này quả là bia sống lý tưởng cho các ngươi!

Thiếu nữ cười khanh khách nói :

- Như thế là nhị thúc chiều chúng ta quá! Linh ca! Phần huynh tiểu tử đó, còn con nha đầu này để muội, xem ai trúng được nhiều.

Thiếu niên chính là nhi tử của Chưởng môn nhân Đường môn Truy Hồn Đường Lôi. Hắn danh hiệu là Độc Lang Quân Đường Linh nghe tiểu muội nói vậy cười hô hô đáp :

- Ta không cần so độ với muội. Nhưng khi muội đánh cô nương đó thì nhớ tránh cái mặt xinh đẹp đó ra để ta còn có chỗ dùng, nếu không ta chẳng khách khí gì với muội đâu!

Hai huynh muội kẻ tung người hứng làm Kim Mai Linh tức lồng lộn định xông ra nhưng bị Tân Tiệp giữ lại. Chàng cười nói :

- Lâu nay nghe danh Đường lão anh hùng là vị tiền bối uy danh hiển hách làm tiểu sinh rất khâm phục, chẳng ngờ hôm nay diện kiến lần đầu. Đường lão anh hùng đã khiến tiểu sinh thất vọng!

Đường Bân nghe câu đó biến sắc, lão còn chưa biết lai lịch đối phương, chỉ cảm thấy không những võ công đối phương cao cường mà đối đáp cũng rất lợi hại giống như lịch lãm giang hồ.

Tân Tiệp nói tiếp :

- Có lẽ việc cừu oán chỉ do bản thân Kim Nhất Bằng gây ra, không quan hệ gì đến lớp hậu bối, huống chi trong hai người ở đây một người là nữ nhân, còn người kia bị thụ thương? Nếu Đường lão anh hùng vẫn cứ động thủ, việc truyền ra giang hồ há chẳng mang tiếng xấu là lợi dụng thế nguy của đối phương? Tại hạ không cho rằng Đường lão anh hùng đến nỗi như thế...

Lời chàng lộ rõ ý châm biếm.

Đường Bân sầm mặt lại vì tức giận.

Mới rồi thấy hai người ác đấu, lão dùng kế “Tọa sơn quan hổ đấu” hòng thừa thế mà ngư ông đắc lợi, chờ khi Kim Kỳ thất bại hoặc chí ít cũng kiệt lực mới xuất thủ, khi đó chỉ còn một mình Kim Mai Linh, với sức ba người thì việc thu thập đối phương dễ như trở bàn tay. Lão tin rằng Tân Tiệp cũng là cừu nhân của Kim Nhất Bằng không ngờ bây giờ quan hệ trở nên rất phức tạp. Lão thừa hiểu hàm ý châm biếm của Tân Tiệp nhưng không muốn kết thêm cường địch khi còn chưa biết lai lịch đối phương.

Lão chưa kịp nói gì Độc Lang Quân Đường Linh đã lên tiếng trước :

- Nếu bằng hữu không phải là rể của Kim Nhất Bằng thì ta khuyên hãy tránh ra, đừng chọc tay vào chuyện người khác!

Tân Tiệp cười hô hô, hỏi :

- Nếu ta đúng là con rể của Kim Nhất Bằng thì sao?

Độc Lang Quân Đường Linh xám mặt, đưa tay rất nhanh vào túi rồi vung lên phát xuất mấy mũi ám khí cực nhỏ bắn vào mấy chỗ ngực, yết hầu, hai vai và tiểu phúc Tân Tiệp. Hơn nữa ám khí phát ra vô thanh vô sắc, quả là thủ đoạn bá đạo.

Thất Diệu Thần Quân bình sinh không dùng ám khí nhưng đã nghiên cứu kỹ các loại ám khí bá đạo trong thiên hạ và có phương pháp phá giải hết sức linh nghiệm. Tân Tiệp cũng được truyền thứ bản lĩnh này.

Chàng biết Đường môn tam ám khí là “Độc châm”, “Độc sa” và “Độc tật lê” thì khó đối phó nhất là Độc tật lê với những chiếc ám khí nhỏ như chiếc gai mà đối phương đang thi triển.

Đã từng luyện mấy năm trong thạch thất phương pháp đối phó với đủ loại ám khí, huống gì lúc này giữa thanh thiên bạch nhật? Chàng chỉ cười nhạt mấy tiếng, tay áo rộng phất mạnh lên, tuy vai trái còn tê nhức nhưng tay phải vẫn hành động không ảnh hưởng gì.

Một luồng kình phong từ tay áo phát ra cuốn cả sáu mũi Độc tật lê rơi cả xuống đất, thân thể của Tân Tiệp vẫn đứng nguyên không rời nửa bước.

Việc chàng chấn lạc ám khí không những làm cho ba người của Đường môn thất kinh mà cả Thiên Ma Kim Kỳ cũng biến sắc. Hắn nghĩ thầm :

- “Tên này công lực quá cao cường, ta chưa gặp ai như hắn. Thế nhưng tại sao vừa rồi động thủ với ta, hắn lại không dốc hết sở học?”

Nhưng Thiên Ma Kim Kỳ lại không biết rằng Tân Tiệp thiếu kinh nghiệm đối địch. Những người khác khi còn thụ nghệ ở sư môn, ít ra cũng được sư huynh đệ hoặc sư phụ giao thủ quá chiêu để đúc rút kinh nghiệm đối địch. Nhưng đến cả điều này Tân Tiệp cũng không có. Chàng chỉ vận dụng những gì tiếp thu qua lý thuyết mà thôi, bởi thế khi động thủ với Kim Kỳ, chàng chỉ mới phát huy được một nửa sở học. Thế nhưng vừa rồi đối phó với ám khí, chàng lại khí định thần nhàn, với công lực siêu phàm, nhãn quan hơn người và phương pháp thích hợp, chàng cứ theo bài bản mà áp dụng là dễ dàng đắc thủ.

Nên biết Đường gia tam ám khí có thể dương danh thiên hạ, một nguyên nhân rất quan trọng là phóng đi vô thanh vô sắc, lại tẩm độc chất kịch độc.

Nhãn quan Tân Tiệp đã đạt tới trình độ thượng thừa, có thể nhìn ra cái mà người khác không nhìn thấy, hơn nữa đã có phương pháp hiệu nghiệm để phá giải nên không sợ.

Đường Bân bước lên hai bước nhìn Tân Tiệp nói :

- Bằng hữu thân thủ phi phàm, tất là cao đồ của vị danh sư. Chỉ là trong giang hồ đương đại người đủ tư cách truyền thụ bản lĩnh như thế cho bằng hữu không nhiều. Nếu Đường Bân này mắt chưa hoa, có thể lệnh sư là đương kim thiên hạ đệ nhất nhân, Kiếm Thần Lệ Ngạc đại hiệp?

Tân Tiệp nghĩ thầm :

- “Quả là ngươi mắt hoa thật rồi!”

Đường Bân thấy đối phương im lặng, cho rằng mình đã đoán đúng, nói tiếp :

- Lão hủ với Lệ đại hiệp có chút quen biết, cùng mấy vị lệnh sư huynh cũng có mối giao tình, chỉ là chưa từng gặp bằng hữu, dù sao cũng có thể coi là người trong nhà, bằng hữu hà tất phải gắng sức ngăn trở chúng ta phục cừu?

Lão tự cho mình cơ trí không gây thù chuốc oán với Không Động phái, và uy danh Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm không phải tầm thường, hy vọng dùng lời nhũn nhặn như thế Tân Tiệp sẽ ở ngoài vòng không can thiệp vào nữa. Không ngờ chàng cười hô hô nói :

- Đường lão anh hùng nói thế, tại hạ chẳng hiểu chút gì. Cái gì mà Kiếm Thần Lệ đại hiệp? Tại hạ không biết hắn. Việc của Đường lão anh hùng hôm nay, tại hạ không muốn can thiệp vào. Nhưng...

- Nhưng sao?

- Tuy tại hạ chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt trên giang hồ, nhưng dám xin Đường lão anh hùng nể mặt tại hạ mà bỏ qua việc này, nếu được chấp nhận, ngày sau tại hạ xin có chỗ báo đáp, và như thế, trên giang hồ sẽ hết sức khâm phục lòng đại lượng của Đường môn...

Đường Bân cười nhạt, ngắt lời :

- Nếu ta không nể mặt các hạ thì sao?

- Nếu vậy, để phản đối việc Đường lão anh hùng lợi dụng lúc người khác gặp nguy cấp mà tấn công, tại hạ dù đang thụ thương vẫn nỗ lực chống lại!

Đường Bân cười nhạt trả lời :

- Hừ, chẳng qua lão phu muốn tốt cho ngươi, đừng tưởng ta sợ ngươi. Nếu vậy ngươi cứ việc theo chúng về quỷ môn quan một thể! Linh nhi, Yến nhi! Hạ thủ!

Lập tức Đường Linh và Đường Yến cũng rút ra mỗi người một chiếc kim tiên, đó chính là binh khí độc môn của Đường gia được chế tạo bằng vàng nguyên chất, nhu cương lưỡng dụng.

Đường môn uy chấn võ lâm, ngoài Tam ám khí ra còn “Thất Sát Đoạt Mệnh Tiên Pháp” dùng cho nhuyễn tiên bằng vàng này, chiêu thức cũng độc đáo và linh diệu. Nhưng điều đặc biệt là người người ở Đường môn đều có khả năng tay trái phóng ám khí trong khi tay phải vẫn sử dụng kim tiên đối địch, bởi thế nếu chú ý đối phó với tiên pháp tất không tránh khỏi bị trúng ám khí hoặc trái lại. Đó là nguyên nhân tại sao trong suốt hơn trăm năm tồn tại, Đường môn luôn luôn giữ được địa vị không nhỏ trong võ lâm, ngay cả Ngũ đại tông phái cũng trọng nể mấy phần.

Tân Tiệp có biết điều này, liền vận công chuẩn bị đối phó. Kim Mai Linh cũng rời chàng ra, thần tình lộ rõ vẻ căng thẳng.

Đường Bân cười nhạt nhìn Tân Tiệp nói :

- Bằng hữu, lão phu khuyên ngươi một lần cuối cùng. Ngươi có thể đối phó với ám khí, nhưng tình thế trước mắt, ngươi nên xác định rằng trước mắt không lâu nữa một mình ngươi phải đối phó với cả ba cao thủ Đường môn... lão phu đánh giá hơi cao ngươi một chút, nhưng dù sao lão phu cũng có kế vạn toàn...

Tân Tiệp buông giọng khinh bỉ :

- Các hạ cứ việc xuất thủ đi, đã không còn giữ quy củ trên giang hồ, nói nhiều vô ích!

Đường Bân cười độc địa :

- Đường môn xưa nay hành sự chỉ cốt đạt mục đích, bất chất thủ đoạn! Hắc hắc... vả lại sau này trên giang hồ còn sợ gì chuyện này lộ ra nữa?

Như vậy lão tin chắc rằng thu thập cả ba người là việc trong tầm tay.

Tình thế đã trở nên hết sức căng thẳng. Ngay cả Tân Tiệp cũng cảm thấy rằng cục diện hôm nay khó mà xác định được. Nhưng hùng tâm trong chàng chợt trỗi dậy.

“Đây mới chỉ là thử thách đầu tiên khi dấn bước trên giang hồ. Nay chỉ với ba người, danh úy chẳng qua chỉ vào hạng tầm tầm mà mình không khống chế đước thì sau này gặp phải Hải Thiên song sát hoặc Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Lệ Ngạc và toàn bộ Không Động phái thì biết đối phó thế nào?”

Hiện tại, vì Kim Mai Linh mà chàng tạm bỏ mâu thuẫn với Thiên Ma Kim Kỳ, thậm chí nếu cần phải tương trợ hắn. Ý đã quyết, chàng vận đủ công lực vào song chưởng.

Song phương kiếm phát cung trương, cuộc ác đấu xem ra không tránh khỏi.

Nhưng ngay lúc đó bỗng xảy ra biến cố bất ngờ.

Không biết từ lúc nào xuất hiện một thiếu nữ cách mọi người chỉ vài trượng, bước như mây trôi nước chảy đi về phía họ, nở nụ cười hồn nhiên nói :

- Thế nào? Các ngươi định đánh nhau ư? Nếu thế thì chán lắm!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv