Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .
___________________________
Viên kẹo đồng từ súng của hắn bay ra và găm thẳng vào bức tường đằng xa.
Đám đàn em nghe tiếng súng thì hơi hoảng. Nó nhắm mắt lại dường như muốn đón nhận thức gì.
*Cộp*
Cây súng trong tay hắn rơi xuống đất.
- Em muốn chết lắm hả Hạ Băng. - Hắn nói mà có cảm giác nghẹn ở cổ.
Nó buông thõng tay nhìn hắn cười nhạt
- Anh hận tôi mà. Tại sao anh không 1 phát bắn chết tôi đi. Tôi sẽ không trách anh đâu.
- Em biết tôi không thể nào giết em mà. - Hắn nói mà sống mũi cay cay.
Không gian trở nên im lặng. Hàn khí tỏa ra khiến người khác không rét cũng run.
*Pằng... Pằng... Pằng...*
Tiếng súng vang lên. Phần lớn đàn em của hắn ngã xuống.
*Pằng*
Âm thanh ấy lại vang lên. Lần này viên kẹo đồng đã găm thẳng vào bả vai của hắn. Hắn ôm vai khụy xuống. Nó thoáng lo lắng.
Ken và Dark dẫn đầu khoảng 20 tên đàn em bước vào.
- Venus. Em có sao không? - Ken lo lắng bước lại nó.
- Đạn. - Nó nói đúng 1 từ.
Ken hiểu ý nó nên trả lời.
- Là đạn thường. Không phải M382.
Nó phần nào an tâm.
- Mày làm khổ Venus chưa đủ hả. - Dark quát.
Hắn cố đứng dậy.
Hắn đứng đối diện nó, Ken và Dark.
- Tôi chỉ đến cứu Tuệ Nhi. - Hắn.
- Mày còn dám nói. Chính vì con Tuệ Nhi mà Venus thành ra như thế này đó. - Ken kích động.
- Cô ấy cũng đã nhiều lần làm hại Tuệ Nhi đấy. - Hắn nói.
*Pằng*
Dark tức giận bắn thêm 1 phát vào bả vai hắn.
Hắn đau đớn, máu tuôn ra rất nhiều.
Nó thì cảm giác tim hơi nhói nhưng vẫn cố không biểu lộ cảm xúc.
- Hôm nay tao cho mày xuống địa ngục luôn. - Ken nói.
Ken giơ súng lên.
- DỪNG LẠI. - Trung Hiếu từ ngoài chạy vào.
Thế Huy, Vĩnh Kỳ, Nhược Hy, Jen và Chio cũng chạy vào.
- Tất...tất cả là hiểu lầm. - Hy vừa thở vừa nói.
Hắn quay sang nhìn cả 6. Ken, Dark và nó vô cùng ngạc nhiên.
- Từ đó đến giờ chúng ta đều bị Tuệ Nhi lừa.- Jen nói.
- Mọi người xem đoạn clip này đi. - Chio
Chio chạy lại chỗ nó đưa cho nó cái thẻ nhớ. Nó vớ lấy cái laptop gần đó. Bỏ thẻ nhớ vào 1 góc. Nó mở đoạn clip trong thẻ nhớ lên. Nó, Ken, Dark vàhắn sững người khi thấy những hình ảnh trong đoạn clip. 1 giọt nước mắtkhẽ lăn dài trên má nó.
Nó quay sang nhìn hắn. Trong tim nó len lỏi cảm xúc vui mừng và lo lắng cho hắn.
Hắn nhìn nó nở 1 nụ cười, tong tim hắn cũng len lỏi cảm giác hạnh phúc.
Bỗng nhiên trước mặt hắn tối sầm lại. Cả thân thể hắn ngã xuống. Nó và tất cả mọi người hốt hoảng.
- HẠO THIÊN.- Cả đám đồng thanh.
--------------------------------------------------------
Hắn khó nhọc mở mắt ra. Trần nhà màu xám hiện lên trong mắt hắn. Đây chínhlà phòng của hắn. Tâm trí hắn bây giờ chỉ hiện lên 1 suy nghĩ.
*Có phải tất cả mọi thứ đều là mơ không? *
Hắn khẽ cựa mình. Bả vai của hắn đau ê ẩm. Đến lúc này thì hắn nhận ra mọi chuyện đều là thật không phải mơ.
- Thằng ôn hoàng. Mày tỉnh rồi hả? - Vĩnh Kỳ quan tâm.
- Tao ngủ bao lâu rồi. - Hắn hỏi.
- Mày ngủ 3 ngày rồi đó, tao tưởng mày yên giấc ngàn thu luôn rồi chứ. - Trung Hiếu.
- Tao cứ tưởng mày muốn làm công chúa ngủ trong rừng, cần hoàng tử đến hôn mới chịu tĩnh chứ. - Thế Huy đùa.
- Gớm. À mà cô ấy. - Hắn hỏi.
- Con Băng nó còn giận hai lắm đó. Ráng khỏe đi rồi đi xin lỗi người ta. - Hy mở cửa bước vào.
- Này. Anh ăn cháo đi. - Jen bê tô cháo bào ngư nóng hổi vào cho hắn.
- Nhờ em mọi chuyện mới được sáng tỏ đấy nha. - Chio kể công.
- Cảm ơn mọi nguời. Không ngờ chúng ta lại bị Tuệ Nhi lừa như vậy. - Hắn.
- Không trách anh được. Tại lúc đó anh bị bỏ thuốc mê mà. - Jen
- Tại sao vợ biết. - Trung Hiếu.
- Giờ em mới nhớ là hôm sinh nhật con Băng em thấy Tuệ Nhi bỏ cái gì đó vào ly rượu. - Jen hồn nhiên nói.
- Sao lúc đó không nói. - cả đám đồng thanh.
- Tại em quên. - Jen xụ mặt.
- Bay giờ quan trọng là cho Hạ Băng hết giận thằng Thiên kìa. - Thế Huy.
- Hơi khó à. Ai biểu hai hiểu lầm nó và nó tổn thương quá nhiều chi. - Hy nói.
Cả căn phòng rơi vào không gian trầm mặt.
----------------THE END ----------------
NOTE. Au sẽ ngừng ra chuyện này 1 time (khoảng 1 tuần) do nhà au cóchuyện. Khi nào xong chuyện au sẽ trở lại. Xin lỗi các rds