. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .
_______________________________________________
Thế Huy và Trung Hiếu ra ngoài đã về và được nghe kể hết mọi chuyện. Thấy nó xuống cả đám túm tụm lại.
- Mày đi thật hả Băng? - Chio hỏi.
- Em ổn không? Trời đang mưa đấy, hay là đợi hết mưa rồi đi. - Trung Hiếu.
- Có gì thì từ từ giải quyết. - Jen.
- Rồi mày tính đi đâu? - Hy hỏi.
- Đợi thằng Thiên bình tĩnh rồi tính tiếp đi, chứ giờ em mà đi....- Vĩnh Kỳ.
- EM không sao. EM không còn ở nơi này nữa được rồi. Mọi người đừng lo.Em sẽ đi 1 thời gian thôi. Khi trở về em sẽ mạnh mẽ hơn. - Nó cười trấnan mọi người.
Nó ôm mỗi người 1 cái. Cuối cùng nó ôm Thế Huy và nói.
- ANh hãy tìm 1 cô gái tốt mà thương, Anh đừng đơn phương em nữa. Em biết Chio có tình cảm với anh đó, hay anh đến với nhỏ đi.
Chio thoáng dỏ mặt.
- Cho dù như thế nào, khi em quay lại thì anh luôn sẵn sàng chờ em. Em cứ tin rằng có 1 người tên Thế Huy luôn dõi theo em. - Thê Huy cười.
- Hay là tao lấy xe đưa mày đi nha, đang mưa mà. - Hy nói.
- Không cần, cảm ơn mày, tao có thể tự đi.
Nó cười rồi cầm ô bước ra ngoài. Mưa cứ rả rích rơi. Bóng người con gái ấy khuất xa dần theo làn mưa.
-----------------------------------------------------------------------
Tại bệnh viện.
30 phút trước.
- Chúng tôi xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Chúng tôi chỉ cứu được mẹ thôi còn đứa bé thì... Xin chia buồn cùng gia đình. - Bác sĩ nói rồi bỏ đi.
Hắn cười lạnh rồi ngồi xuống ghế bên cạnh. Hắn đang đaukhổ. Hắn không dám tin người con gái mà hắn yêu hết mực lại đi ngoạitình và cô ta còn độc ác đến nỗi giết luôn "đứa con" chưa chào đời củahắn. Hắn không biết mình có tin lầm người không nữa. Hắn đau khổ, hắnmuốn giết đi người con gái tên Hạ Băng. Hắn nghĩ người con gái đó làngười trơ trẽn, độc ác. Hắn ngỡ mình đã tin tưởng lầm người. Hắn sợngười thật sự quan tâm và yêu thương hắn là Tuệ Nhi không phải là nó.Hắn chả biết làm sao nữa. Hắn thực sự đang rất rối bời. Hắn đến phòngchăm sóc đặt biệt. Đi vào trong nhìn thấy Tuệ Nhi đang nằm trên giườngvới những dây truyền dịch chằng chịt thì hắn cũng có chút lòng thươngxót. Hắn ngỡ rằng Tuệ Nhi là người chịu đau khổ. Hắn trách nó, Hắn hậnnó, hắn nghĩ nếu không từng yêu nó thì hắn đã giết chết nó rồi. Hắn thấy Tuệ Nhi còn hôn mê thì lẳng lặng ra ngoài thuê điều dưỡng riêng cho côta. Hắn vừa ra thì Tuệ Nhi mở mắt ra, nở 1 nụ cười đắc thắng. Cô ta nghĩ thầm.
"Kế hoạch đã thành công. Hạo Thiên sẽ hận Hạ Băng suốt đời và trở về với mình và Hạo Thiên sẽ yêu thương mình. Mình chắc chắn sẽlà vợ Hạo Thiên. *
Tuệ Nhi vui mừng vì chiến thắng của mình thì đâu đó có 1 người lặng lẽ kéo vali đi lang thang trong mưa.
Nó vừa bước ra khỏi biệt thự Hạo Gia thì đã vứt ô đi. Có lẽ chỉ có nước mưa mới làm nó tỉnh táo hơn thôi.
Nó kéo vali đi thẫn thờ trong mưa. Mưa rả rích rơi. Con người ta ai thấymưa cũng đi tìm chỗ trú mưa nhưng vẫn có 1 cô gái lang thang. Hôm nay nó không khóc. Có lẽ nước mắt nó đã rơi quá nhiều rồi. Nó chua xót nhận ra rằng. Tình yêu nó và hắn đã thật sự chấm dứt. Nó thấy cuộc đời mình như 1 câu truyện. Câu truyện mà nữ chính luôn bị hãm hại nhưng cuối cùngvẫn là 1 cái kết có hậu. Liệu cuộc đời nó có được như vậy, có được cáikết thúc hạnh phúc mà nó yêu thương. Nó không khóc nhưng tim nó đau nhưgần chết. Nó ước mình chưa gặp hắn, nếu như vậy thì nó sẽ không đau khổnữa. Mưa cứ hỡ hững xối vào nó, quần áo ước nhẹp bám vào cơ thể nó. Nócứ đi, đi khuất trong làn mưa trắng xóa.
______________________________THE END________________________________