Nó trở về nhà như thường lệ sau mỗi buổi học, đi bộ trên con đường vừa trải qua trận mưa lá mùa thu. Ôi! Sao mà thời gian trôi nhanh quá, nó cứ cảm tưởng như ngày mẹ nó mất mới hôm qua vậy, vào mùa hè, giữa cơn bão đáng sợ ấy. Nhưng không sao cả, bây giờ nó đã có một người ba nuôi, một cô bạn thân tốt bụng đang dần lấp đầy những chỗ rách trong tim nó. Nghĩ vậy, lòng nó ấm hẳn lên. Đoàng
Mọi thứ sụp đổ ngay trước mắt. Ngôi nhà nó đang sống. Người ba nuôi thân yêu của nó cũng đang ở trong đấy
Tiếng bom vừa rồi như sét đánh ngang tai, cứa mạnh vào tim nó. Chỉ một cái chớp mắt, nó đã mất tất cả. Nó đang rất hạnh phúc mà... chẳng lẽ ông trời thấy nó không thuận mắt đến thế sao? Nước mắt rơi xuống, nó gào lên một trận đau đớn: Aaaaaaaa "