Mãi Bên Anh

Chương 14-3: Kỉ niệm bị vò nát



Diêu Ái Tâm...

Đúng rồi, sao tôi có thể quên mất chị ta là người của dòng họ Diêu, một trong ba gia tộc xã hội đen lớn nhất Trung Quốc chứ?

Cái lần mà chị Ái Tâm nói với tôi, hãy tạo khoảng cách với Hàn Băng Vũ, có lẽ cũng đủ để làm nên một Diêu Ái Tâm của ngày hôm nay.

Tại sao chứ? Hóa ra từ trước tới giờ, những gì tôi nhìn về chị, những gì tôi nghĩ về chị, những gì chị làm với tôi, đều là giả tạo, đều là sự dối trá sao?

Sao chị có thể...

"Ngồi đi, Trúc Y. Tôi có một thứ muốn đưa cho cô xem đây."Chị Ái Tâm dứt lời, chị nâng tách trà lên rồi nhập một ngụm nhỏ nóng hôi hổi. Tôi đờ đẫn nhìn khuôn mặt thản nhiên, bình tĩnh không một khiếm khuyết của chị, bỗng thấy mình so với thế giới này, thậm chí còn bé hơn một hạt bụi.

Tôi rốt cuộc vẫn ngồi yên vị xuống chiếc ghế mềm mại, quan sát kĩ Diêu Ái Tâm lấy từ trong ví ra thứ gì đó, nhưng tôi chỉ có thể thấy mặt sau. Tôi đã đoán ra nó ngay, chính là những bức ảnh, nhỏ thôi, ngang bằng với một tờ tiền, nhưng không hiểu sao những bức ảnh vô danh đó lại khiến tôi chợt cảm thấy tức ngực khó thở.

Bức ảnh? Không lẽ nào...

"Đây!"Diêu Ái Tâm bày ra trước mặt một loạt những bức ảnh, vừa nhìn thoáng qua đã thấy quen thuộc.

Tôi kinh ngạc vơ lấy tất cả, vội vàng cầm lên, xem xét kĩ từng bức ảnh một, lật từng tấm một, xem đến hoa cả mắt. Cảm xúc hoang mang, rối rắm hiện tại đang đều xuất phát từ trái tim tôi mà ra.

Đây chẳng phải là... ảnh chụp của tôi với Lôi Vĩ Vĩ lúc ở căn nhà đó sao?

Tay trong tay, ôm ấp, cùng nói chuyện, cùng đi chơi, cùng cười đùa, tất cả đều bị chụp lại sao?

Không thể nào, chị Điệp Điệp nói đảm bảo riêng tư một trăm phần trăm cơ mà? Sao Diêu Ái Tâm có thể vô duyên vô cớ đi chụp lại toàn bộ, không sót một hành động nào thế?

Mắt tôi đã mù chưa? Sao lại thế này?

Tôi lật đi lật lại, xem đi xem lại, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không thể tìm ra nổi nguyên nhân tại sao Diêu Ái Tâm lại có những bức ảnh này.

Tôi xem đến điên cuồng, rồi dừng lại ở tấm ảnh tôi và Lôi Vĩ Vĩ đang cùng đi bộ ở ngoài chợ. Hai bàn tay tôi nắm chặt hai rìa của bức ảnh, run run rẩy rẩy bóp ngày càng chặt hơn. Mắt tôi mở to tới mức như muốn rơi ra, hai hàm răng nghiến chặt lại, mọi thứ không thể ngừng cử động.

Không được... không được, chuyện của tôi và Lôi Vĩ Vĩ sao có thể bị bại lộ dễ như vậy?

Từng giọt nước mắt của tôi lã chả rơi xuống khuôn mặt rạng rỡ của tôi và Lôi Vĩ Vĩ bên trong tấm ảnh. Tôi không thể khóc thành tiếng mà chỉ dám nuốt nó ngược lại vào trong. Để nước mắt chảy ra là đã đủ đau, để cơ thể rung lên không ngờ đã đủ khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi cũng không biết làm cách nào để cho nước mắt mình ngừng chảy sau khi để nó tự do.

"Cứ xem kĩ đi, Trúc Y. Sau này cô không còn cơ hội để nhìn lại những kỉ niệm đẹp đẽ này đâu."Diêu Ái Tâm mỉm cười híp mí, bề ngoài trông thật tươi sáng, mà thực ra tâm hồn thì lại độc địa, thâm hiểm thậm chí còn hơn cả Đường Thiên Thu.

Những người đâm sau lưng còn đáng khinh hơn những người thẳng thắn mà đâm trước ngực.

Lúc tôi nhận ra thì đã thấy tấm ảnh trên tay tôi đã bị bóp mép xiêu vẹo, không thành hình nữa trên chính hai bàn tay của tôi.

Những kỉ niệm này, đã bị chính bàn tôi hủy hoại, khiến nó trở nên rách nát như thế này. Cũng tại tôi lúc đó bất cẩn, và cũng tại tôi bây giờ nhìn thấy những bức ảnh này.

"Chắc cô đang tự hỏi tại sao tôi lại có những tấm ảnh này phải không?"Diêu Ái Tâm cười khẩy một cái. "Tôi nói cho cô biết, lực lượng nhà họ Diêu còn lớn mạnh hơn nhà họ Lôi, bởi vì một nửa nhà họ Lôi, đã thuộc về nhà họ Diêu rồi."

"Cái gì?"Tôi nhíu mày khó hiểu.

"Cô biết đấy, Lôi Điệp Điệp, cũng mang dòng máu xã hội đen trong người."Diêu Ái Tâm nói, mắt mở trừng trừng như đang đe dọa tôi. "Những bức ảnh này tôi có được, là nhờ những thành phần như thế đó."

Đoàng!

Trời quang mây tạnh, ngày lành tháng tốt, không thể nào có mưa được. Cớ sao tôi lại nghe thấy tiếng sấm vừa đánh ngang tai?

Ý của Diêu Ái Tâm là sao cơ chứ?

Là... chị Điệp Điệp làm những việc này ư?

"Không thể nào!"Tôi gằn giọng.

"Sao lại không thể? Ngay từ đầu, đây là một kế hoạch để lật đổ nhà họ Lôi."Diêu Ái Tâm nói.

Nhà họ Diêu là dòng tộc đứng thứ hai ngay sau nhà họ Lôi. Tôi tưởng họ sống rất bình yên, nhưng không ngờ bên trong nội bộ lại có những chuyện như thế này. Chị Ái Tâm còn vốn thân với Lôi Vĩ Vĩ từ hồi còn nhỏ, mặc dù hai người như chó với mèo vậy. Nhưng tôi cứ ngỡ rằng họ thật sự thương mến nhau, ai biết rằng điều này sẽ xảy ra?

Còn chị Điệp Điệp, tôi tưởng chị rất quý em trai ruột của mình. Tình cảm chị em trong nhà của Lôi Vĩ Vĩ dành cho chị Điệp Điệp tôi biết quá rõ. Nhưng lí do gì lại khiến chị ấy làm những điều như thế này?

Chị Điệp Điệp, rất ghét nhà họ Lôi, chính gia đình của mình.

Có lẽ, đây là lí do duy nhất phù hợp.

Lôi Điệp Điệp muốn giúp chúng tôi, hóa ra không phải vì quý mến gì hai người chúng tôi, mà là để thực hiện một kế hoạch thâm độc.

Chị Điệp Điệp...

Nước mắt ngắn dài khác nhau, tôi ước rằng bây giờ mình chỉ đang mơ.

Tất cả những lời chị Điệp Điệp nói, đều là phục vụ cho kế hoạch, tất tần tật.

"Nhà họ Diêu chúng tôi đồng ý giúp Lôi Điệp Điệp làm chủ cả gia tộc Lôi, đương nhiên, sẽ phải nhường một khoảng cho nhà họ Diêu rồi."Diêu Ái Tâm đắc ý bật cười. "Bây giờ mới biết, có nói cho ai cũng không kịp rồi!"

"Diêu Ái Tâm, sao chị có thể..."Tôi phẫn nộ, ném tung tất cả những bức ảnh sắp bị vò nát ở trên tay lên không trung, rồi gào ầm lên.

"Tôi nói rồi, thế giới bây giờ không có gì là không thể, và cũng chẳng có gì là đáng tin."Diêu Ái Tâm nhấn mạnh từng lời nói của mình, để cảnh báo tôi rằng đây là một sự thật phũ phàng, vốn dĩ từ đầu đã không phải là một sự tưởng tượng.

"Lôi Vĩ Vĩ..."Tôi bật khóc thành tiếng, tựa trán lên hai bàn tay, cúi xuống nức nở mà khóc.

"Có trách thì trách Lôi Điệp Điệp đã phản bội các người."Chị Ái Tâm cầm lấy ví, đứng dậy, cất cái giọng lạnh lùng mà tàn nhẫn lên. "Lúc này cô cứ ngoan ngoãn ở trong này đi. Đừng nghĩ tới việc trốn thoát hay cầu cứu. Sau lễ đính hôn của tôi và Hàn Băng Vũ, khi kế hoạch thành công, cô sẽ được thả ra. Chúng tôi hứa sẽ cho cô một khoản tiền để ngậm miệng."

"Các người định làm gì Lôi Vĩ Vĩ?"Tôi hét lên.

"Hơ hơ, cô nghĩ gì thì là vậy đó."Diêu Ái Tâm cười vang, rồi quay gót bước về phía cửa ra vào.

Nhìn cánh cửa sập lại, tôi chợt cảm thấy vô vọng. Tôi ngửa người ra lưng ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, đầu óc quay cuồng khiến tôi không còn nhìn rõ bóng đèn cam ở ngay phía trên. Tôi còn không buồn ra đứng ở cửa gào thét đòi sự tự do.

Tôi không có cách nào để thoát ra, cũng không có cách nào để gọi người giúp đỡ. Tôi chỉ có thể ngồi đây hi vọng rằng có ai đó sẽ nhớ đến tôi, đi tìm tôi, cứu tôi thoát khỏi căn ngục này.

Diêu Ái Tâm, chị ta đúng là một con quỷ.

Diêu Ái Tâm, chị ta đúng là một con quỷ hai mặt.

Còn nữa...

Lôi Điệp Điệp, chị ấy là một người tốt.

Lôi Điệp Điệp, chị ấy là một người tốt nhưng lại đứng sau một con quỷ hai mặt.

Tôi không biết mình nên tin ai nữa, chẳng còn ai trên thế gian này để tôi thật sự nhìn nhận và bảo "à, đó là người tốt".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv