Mãi Bên Anh

Chương 1-8: Tâm trạng



Im lặng... im lặng đến đáng sợ.

Hiểu rồi, cậu ấy lạnh lùng sắt đá, thiếu gia nhà giàu thế đương nhiên là không chấp nhận đi chung ô với con nhà nghèo như tôi rồi. Hic, biết thế lúc đầu tôi không mời cho rồi.

"Xin... xin lỗi..."Tôi vội ngượng ngùng bước đi.

"Tôi... đi với cô."Hàn Băng Vũ thốt lên một câu ngắn ngủi.

Hả? Tôi có nghe lầm không đấy?

Rồi chúng tôi cùng nhau đi bộ ra bến xe buýt không xa. Lúc đầu tôi nằng nặc cầm ô nhưng cậu ta cao hơn nên giật lấy ô tôi mà cầm, che cho cả hai. Thấy sự im lặng đáng sợ quá, tôi liền nhanh nhảu hỏi. "Cậu... không đi xe ô tô à?"

"Không thích."

"Sao cậu không đi nhờ?"

"Không thích."

"Sao cậu đứng dưới cây?"

"Chờ tạnh."

Ôi trời, hắn trả lời gì mà khó hiểu vậy! Tôi nghe mà thấy kinh ngạc à. Lạnh lùng thì cũng phải vừa vừa thôi chứ! Thực ra tôi còn nhiều điều muốn hỏi nhưng biết chắc cậu ta sẽ trả lời như vậy nên tôi mất hứng.

Đến bến xe buýt, chúng tôi ngồi chờ ở bến. Hai đứa ngồi rõ ràng là có khoảng cách rõ rệt, không ai nói câu nào.

"Cậu... cũng đi xe buýt?"Tôi rút ngắn khoảng cách, hỏi han.

"Thỉnh thoảng."Hàn Băng Vũ đáp gọn.

Tôi gật gật rồi lại ngồi xê ra. Cậu ta không được học tiếng trung cho tử tế hay sao ý mà nói mỗi một từ chính, chả thấy đầu cuối câu đâu.

Một lúc sau, xe buýt đã gần đến. Đó là tuyến xe đi một lèo đến nhà tôi. Khi đứng dậy, thấy Hàn Băng Vũ vẫn ngồi đó, tôi lại hỏi. "Cậu... cậu đi chuyến nào?"

"Chuyến sau."

"..."

"Cầm ô này. Mai nhớ trả chị y tế là được."Tôi đưa cậu ấy cái ô.

"Không cần."

"Không sao. Chuyến sau chắc lâu mới tới."Tôi suy nghĩ vớ vẩn rồi cứ tuột ra khỏi miệng. Tôi dúi vào tay cậu ta cái ô. "Cầm đi."

Đúng lúc này, xe buýt đến, tôi vội bỏ chạy lên xe rất nhanh. Khi xe di chuyển, tôi vẫn cố ngoái nhìn lại. Hàn Băng Vũ vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc, cầm lấy cái ô. Sau đó tôi không nhìn thấy gì nữa vì có người che khuất.

Hừ, cái xe đông đúc này! Sao số mình khổ thế này? Ngày mai không biết đi tàu điện có khá hơn không.

....................

Khi tôi vừa mới mở cửa nhà ra, bỗng có cái gì đó giống kiểu giấy bắn vào mặt tôi.

"Waaaaa, mừng con đi học về!"Dì Khuê mặc bộ đồ gấu trúc trông rất dễ thương, tay cầm cái pháo, vỗ tay bôm bốp.

"Hôm nay đi học có vui không?"Chú Phong bình thường phải 8-9h mới về. Thế mà hôm nay lại về sớm đột xuất.

"Hôm nay chú không đi làm sao?"Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Khuê bảo với chú muốn tổ chức bữa tiệc mừng ngày đầu con đi học nên chú đã về sớm."Chú Phong cười ha hả.

"Hahaha!"Cả ba chúng tôi cùng nhau phá lên cười, mang thêm hạnh phúc đến cho tổ ấm này.

Và cũng vì sự kiện này, nhà tôi ăn sớm hơn mọi hôm. Vừa ăn chúng tôi vừa trò chuyện vui vẻ. Hôm nay ở trường rất vui... rất là vui ha.

Vui ư? Cả ngày đi học tôi còn chưa nhắc đến từ đó.

Cười ư? Cả ngày ở trường tôi còn chưa cười được tự nhiên một lần nữa.

Dì Khuê, chú Phong, con xin lỗi... con thành thật xin lỗi hai người vì đã nói dối. Nhưng không còn cách nào khác, nếu nói thật ra thì sẽ làm phụ lòng họ mất. Tôi đã đòi bằng được thi vào trường này, nếu muốn chuyển ra thì sẽ rất khó. Dì và chú sẽ ngày đêm buồn bã vì tôi...

Rồi tôi chợt tưởng tượng ra cảnh hai ông bà ăn xin ngồi ở vỉa hè trên phố.

Ôi ôi, sao mình lại có thể nghĩ như vậy chứ? Tốt nhất là quên đi, ở trường mình còn có chị Điệp Điệp cơ mà.

Tối hôm nay có lẽ là bữa ăn ngon nhất mà tôi từng ăn, tuy nhiên lại là bữa ăn mà tôi thấy dối trá vô cùng.

....................

Sáng hôm sau, chú Phong đi làm từ rất sớm. Lúc tôi chuẩn bị cùng dì đi tàu điện thì chuông điện thoại nhà reo lên. Dì Khuê ra nhấc máy, sau đó bảo với tôi là hãy tự đi, dì phải mang tập tài liệu đến cơ quan cho chú. Tôi nghe xong mà cứ như hồn lìa khỏi xác, không nói năng gì cả.

Lần đầu tiên trong đời, tôi đi tàu điện... một mình. Sau khi lên được tàu, không những đông hơn xe buýt mà còn đứng cứ va chạm vào nhau. Hic hic, tôi đứng vịn mỏi cả tay mà không sao đứng vững nổi.

Không xa tôi, chỉ cách có hai ba người, tôi thấy một cô gái khá xinh xắn mặc đồng phục trường tôi, đang đứng vịn tay lên giống tôi, nhưng mặt có phần nhăn nhó.

Trời ơi... chả lẽ đây là hiện tượng dì thường kể.... buồn đi WC trong khi đi phương tiện công cộng sao?

Nhưng mà hình như không đúng cho lắm.

Mặt cô ấy càng nhăn nhó hơn. Chiếc váy đồng phục của tôi thì chạm tới gần đầu gối, còn của cô ấy thì ngắn cũn như bao học sinh khác.

Tôi len lén nhìn xuống váy của cô ấy thì phát hiện có bàn tay to con của ai đó. Tôi ngạc nhiên nhìn lên, đằng sau cô ấy là một ông trung niên mặt dâm dê, đang cười hì hì.

Á á á, qu... quấy... quấy rồi tình dục!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv