Cố Minh Lâm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập.
"Minh Nhật, sao cậu còn chưa đến công ty."
"Minh Nhật, giám đốc đang tìm cậu đấy."
Cố Minh Lâm mơ màn nhận hai cuộc điện thoại xa lạ liên tục.
"Phải rồi, mình bây giờ là Diệp Minh Nhật cơ mà, mình có thể làm việc tuỳ hứng không ai sai bảo nhưng Diệp Minh Nhật này là trợ lý của Tổng tài, sao mà không đi làm được chứ." Cố Minh Lâm nhìn sang đồng hồ đang chỉ đúng 9 giờ sáng.
"Tối đêm qua tôi bị mắc mưa nên bị cảm mới tỉnh, cậu xin nghĩ hôm nay giúp tôi nhé." Cố Minh Lâm tìm đại một lý do, ngày hôm nay cậu phải dành thời gian để học làm Diệp Minh Nhật mới được.
"Mình là Diệp Minh Nhật, phải nhớ cái tên này mới được." Cố Minh Lâm đang cố tập quen với cái tên này, cậu phải cảm ơn cũng như báo đáp Minh Nhật, không nhờ cậu ấy thì Cố Minh Lâm cậu cả mãnh hồn còn không có chỗ trú.
"Diệp Minh Nhật, cố lên."
Cậu bước xuống giường, mở cửa ban công hít một chút khí trời, vì tối qua rất mệt nên cũng không để ý nhiều, cậu đi một vòng căn hộ chung cư này, trong trí nhớ của Minh Nhật thì căn hộ này do cậu đứng tên, cũng không tệ, mới 25 tuổi mà tích góp một căn nhà như vầy thì cũng là giỏi rồi, nhưng mà nhà này trả góp vậy nên Cố Minh Lâm đang là con nợ làm thay cho Minh Nhật để trả tiền góp hàng tháng.
Căn hộ một phòng ngủ kiểu cơ bản, trang trí cũng không quá nhiều đồ, tông xám trắng chủ đạo, nhưng nhờ bày trí đơn giản nên mới thấy được nét sang của sự phối màu, rất tinh tế, chỉnh chu và sạch sẽ nhưng xem ra là tự làm, bản thân Cố Minh Lâm cũng là thiếu gia nên chưa từng làm những việc này, cậu đang suy nghĩ đến tìm giúp việc theo giờ để đỡ phải làm bừa bộn ngôi nhà mà Diệp Minh Nhật chăm chút.
Cậu ngồi lên sofa suy nghĩ vài điều về bản thân, thật ra hôm qua khi nhận được mật báo đến cứu anh cả ở bìa núi, cậu có nghe trước đó thông tin tên cầm đầu muốn phúc kích anh cả đó từng hợp tác trước đó với anh hai sau đó thì hai bên trở mặt không qua lại dù đã rất lâu, cả nhà họ Cố chỉ có anh ba là tính tình ôn hòa không tranh với đời, an phận làm một giáo sư ra thì ba người bọn họ chính là người được chọn để tiếp quản băng nhóm, nếu hôm qua cả cậu và anh cả điều không thoát khỏi thì sau khi mọi việc xảy ra, Cố gia chỉ có anh hai là người thích hợp nhất, hơn nữa tin mật báo này lại không phải người của anh cả đến báo nên khả năng cao là cái bẫy này anh hai đã văng lưới sẵn để chờ cậu và anh cả sa lưới, do cậu nóng lòng đến cứu anh cả mà không suy nghĩ chu toàn.
"Reng Reng."
Minh Lâm đang suy nghĩ thì có tiếng chuông điện thoại gọi đến lần nữa, màn hình điện thoại hiện tên Nhất Sinh, trong trí nhớ thuộc về Diệp Minh Nhật thì đây là người bạn thân nhất của cậu cũng làm ở Tống Thị nhưng là người có chức vụ, cậu ta đang là giám đốc điều hành kinh doanh, tính tình chính trực không thích nịnh bợ, là người thật lòng đối đãi duy nhất với cậu.
Cố Minh Lâm thở dài, thật không hiểu Minh Nhật làm sao mà ai cũng không ưa, là giỏi quá bị người ta đố kị hay thật sự là không khéo nói chuyện đây, dù bản thân là một Mafia nhưng bạn chí cốt vào sinh ra tử chưa nói đến người nhà đã hơn chục anh em, trong nhà có Bố, anh cả và anh ba chăm chút, cũng có thể nói là hạnh phúc đi.
"Alo."
"Diệp Minh Nhật, khi nào cậu mới lấy lại tinh thần làm việc vậy, Tống tổng không được thì ngoài kia đầy người ra, hà cớ gì cậu cứ u sầu hoài vậy, cậu tự soi gương xem bản thân thành ra gì rồi." tiếng nói muốn xuyên qua màn nhĩ của anh bạn Nhất Sinh này cũng thật là thâm hậu đi.
"Mình biết rồi, mình thật sự bị cảm mà, ngày mai nhất định sẽ đi làm mà, mai gặp cậu." Cố Minh Lâm đỡ trán mà đáp lại, có người quan tâm là dậy, đôi lúc cảm thấy rất phiền.
"Cậu nhớ đó, không thì tôi sẽ đập cậu."
Để điện thoai xuống, Minh Lâm lần nữa tham quan nhà, mở tủ quần áo, cậu như đứng hình trong chút lát, tên Minh Nhật này không ngờ có mắt thẩm mỹ xây nhà như vậy nhưng khâu chọn quần áo còn hơn bảy sắc cầu vòng, xanh tím, lục lam, làm Minh Lâm không khỏi há hốc mồm, những chiếc áo sơ mi màu sắc rất đẹp nhưng cậu ta đi làm lại ăn mặc như vậy sao? Tống tổng kia không để ý đến cậu ta cũng đúng, như một con chim bảy màu như vậy mà lúc đầu Minh Lâm nghĩ Minh Nhật là người đoan chính cơ đấy. (sau này cậu mới biết khi Minh Nhật mua lại căn nhà này thì chủ nhân trước đó đã trang trí như vậy rồi, Minh Nhật chỉ dọn vào ở được 5 tháng, còn định sơn lại cơ đấy chứ không hề có mắt thẩm mỹ gì cả, ký ức về Minh Nhật cũng không nhiều, chẳng biết cậu ta có giấu bớt đi không nữa)
Minh Lâm bước vào nhà vệ sinh, nhìn trong gương là khuôn mặt của Minh Nhật.
"Cậu ta đã qua tuổi nổi loạn rồi cơ mà, nhìn xem đây là màu gì thế này?" Minh Lâm cầm chùm tóc màu vàng nhưng đậm màu, cậu không biết đây là màu nhộm gì nhưng cứ vàng vàng đen đen y như màu hạt dẻ vậy.
"Còn đánh phấn nền nữa hả." Cố Minh Lâm muốn đập đầu cho xong, cả đời cậu chưa bao giờ đụng đến thứ này, là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như cậu mà phải đánh nền trước đánh giặc sau à, còn dày cộm thếkia.
Minh Lâm dùng nước tẩy trang và sửa rửa mặt làm sạch đi lớp nền kia, vì tối qua chỉ soi mặt nước nhìn cũng thấy là khuôn mặt thanh tú tuy mắt có gì đó rất buồn, cậu còn tưởng con người này hướng nội nhưng sáng sớm nhìn thấy thật làm người ta giật mình cậu ta hướng tùm lum chứ không hề hướng nội.
Cậu phải chỉnh lại một chút bản thân cho Minh Nhật rồi, Minh Lâm nhìn vào số tài khoản, tuy là không bằng một góc của cậu nhưng đối với người làm công ăn lương như Diệp Minh Nhật thì số tiền này cũng khá dư dã rồi.
Cố Minh Lâm tắm một trận sạch sẽ rồi thay một bộ đồ mới ra ngoài.
"Nhộm lại cho tôi màu đen, cắt gọn lại hai bên, cả phần mái nữa." điều đầu tiên cậu làm chính là nhộm lại đầu tóc, cái răng cái tóc là góc con người mà, Cố Minh Lâm đang hoài nghi rằng người ta xa lánh Diệp Minh Nhật là vì vẻ ngoài của cậu ta, dù là xã hội đã hiện đại và cởi mở nhưng môi trường văn phòng lại có dáng vẻ như thế thì thật sự không thích hợp, thế mà tên Tuấn Khải kia vẫn giữ cậu làm hơn một năm hơn đấy, đúng là lạ lùng mà.
Gần 3 tiếng miệt mài, cuối cùng cậu cũng có cảm giác làm một chàng trai là như thế nào rồi, tiếp đó cậu vào một tiệm quần áo nhỏ, không phải là thương hiệu lớn nhưng chủ yếu ở đây là nhà tự may, Bố của cậu cũng hay đặt ở đây, cửa hàng nhỏ nằm sâu trong hẻm, bạn biết đấy những gì tinh hoa điều bị che lấp và giấu kính bên trong những thứ bình thường, cửa hàng quần áo này cũng vậy.
Minh Lâm, thử được vài bộ quần áo văn phòng, đa số là tông màu lạnh như trắng, xám hay màu xanh nhạt, tuổi thật của Minh Lâm cũng đã 30 rồi thật không thích hợp với gam màu nổi bật như Minh Nhật, với thân hình như Minh Nhật tuy không vạm vỡ và cao to như cậu nhưng cũng tính là cân đối, đôi chân dài, eo thon, cao cũng gần một mét tám, chỉ là định hình phong cách của cậu ta rất lạ thôi.
Cậu cứ thế mua vài thứ vật dụng cá nhân cơ bản lại, mua thêm vài bộ đồ ngủ và mặt ở nhà, còn đồ của Minh Nhật thì để gọn một góc làm kỹ niệm vậy.
Hiện tại Minh Nhật mới được gọi là thanh tú và thu hút, quan trọng nhất chính là khí chất của Minh Lâm trong cậu, một người không sợ ai, không nhút nhát thì vẻ ngoài rất khác, có gì đó rất tự tin.
Minh Lâm bắt một chiếc taxi chạy ngang nhà Cố gia, vẫn bình thường, không có gì là đã mất đi một thành viên nào đó, có hai luồng suy nghĩ trong đầu của cậu, một là chuyện cậu không còn nữa không đưa ra báo đài cũng chẳng có gì lạ, hơn nữa băng đảng cần ổn định, không thể vì một người mà ảnh hưởng đến nhiều người khác, dù cho Bố có thương cậu đến đâu cũng sẽ đặt lợi ích của chung làm đầu, suy nghĩ thứ hai là cũng giống như cậu thì Minh Nhật đã sống lại trong cơ thể của cậu, suy nghĩ một lúc thì Minh Lâm lại thấy Minh Nhật không thể sống trong cơ thể cậu được.
Tuy là cậu đã trọng sinh trong cơ thể Minh Nhật, chuyện quá là kỳ ảo nhưng thân thể của Minh Lâm khi cậu mở mắt ra là còn sự sống, cơ thể không bị sao cả, còn bản thân cậu ngoài một viên đạn ra còn rơi xuống biển, cho là có tỉnh lại được thì đó là biển cả, sóng đập vào bờ đá như vậy trong khi Minh Nhật lại không biết bơi, Minh Lâm thở dài thầm mong phép màu cũng đến với Minh Nhật.
"Quay đầu về chỗ cũ lúc nãy đón tôi, cảm ơn." Minh Lâm nói với tài xế rồi thở dài tựa vào lưng ghế, kẻ thù của bạn thân chưa biết là ai, là người trong gia đình hay là người ngoài, còn có người hại Minh Nhật nữa, tính tình cậu ta có chút cổ quái nhưng chắc người ta không thấy ghét mà đẩy cậu ta xuống sông sâu và vắng lặng như vậy, đêm qua cậu đi bộ cũng gần mười phút mới đến đường lớn, xung quanh chỗ cậu ngôi lên là bãi bồi cùng lau sậy, nhưng ký ức lúc trước khi cậu ta bị tai nạn lại mơ hồ rất lạ, chỉ cảm thấy một bàn tay đẩy sau lưng, Minh Nhật chỉ kịp nhìn thấy một chiếc nhẫn hình như là loại của nữ có một viện ngọc lục bảo.
"Kệ, ngày mai vào Tống Thị làm, biết đâu sẽ tìm ra được vài manh mối mới."