Giúp việc chăng? Chắc hẳn là như thế rồi!
Lam Ngữ Yên ơi là Lam Ngữ Yên, có phải là não mày có vấn đề rồi không mà lại nghĩ rằng Mặc Yến Đình đã lau người cho mày thế!
Tên máu lạnh đó từ khi nào mà trở nên tốt tính như thế chứ!
Lam Ngữ Yên khẽ lắc đầu và thở ra một tiếng thật dài.
Đúng là khi con người ta rơi vào cảnh khốn cùng thì tâm trí vô cùng hỗn loạn và tối tăm.
Không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng cả, chỉ có con người tuyệt vọng vì hoàn cảnh mà thôi.
Lam Ngữ Yên mệt mỏi, cô cảm thấy cơ thể mình có chút nóng rang. Cô nâng mu bàn tay lên áp vào trán, cô nghĩ là mình đã phát sốt thật rồi.
Trải qua một đêm dài kinh khủng như vậy, nếu không phát bệnh thì cô đúng thật không phải là con người!
[…]
14:00 p.m
‘Cộp … cộp … cộp’
Tiếng bước chân của người đàn ông vang lên trong không gian vô cùng tĩnh lặng.
Cánh cửa trong phòng của Mặc Yến Đình được thiết kế rất đặc biệt, bên ngoài thì không thể nghe được âm thanh phát ra từ bên trong nhưng bên trong thì lại có thể nghe rất rõ ràng âm thanh bên ngoài.
Tiếng bước chân càng rõ ràng hơn, Lam Ngữ Yên mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng bước chân đó đang di chuyển dần về phía căn phòng này.
Bỗng, tiếng bước chân dừng lại và…
‘Cạch...’
Cánh cửa phòng ngay lập tức được mở ra.
Mặc Yến Đình một thân âu phục đen phẳng phiu, vóc người vô cùng hoàn mỹ, toàn thân hắn toát ra một loại khí chất vô cùng quý phái cao ngạo.
Vẻ mặt lạnh như băng khiến hắn giống như dòng suối nước lạnh, cho dù cái nắng mùa hè bên ngoài có thêu đốt gắt gao đến đâu thì cũng không thể che đi nổi sự lạnh lẽo kia.
Hắn có chút nhíu mày mà nhìn người con gái đang nằm trên giường có chút chật vật.
Lam Ngữ Yên thật muốn mở mắt ra nhưng dù cho cô đã cố hết sức nhưng vẫn không thể nhấc nổi mi mắt nặng trĩu này lên được.
Cô còn không thể phân biệt được đây là mơ hay hiện thực nữa. Bây giờ cô cảm thấy đầu mình có chút choáng váng và chỉ muốn ngủ tiếp thôi.
Mặc Yến Đình bước đôi chân thon dài tiến lại sát giường lớn. Hắn đưa bàn tay to lớn của mình mà nhẹ nhàng đặt lên vầng trán nhẵn bóng đang nóng bừng bừng của Lam Ngữ Yên.
Phút chốc, mặt hắn bỗng tối sầm lại, toàn thân hắn toát ra một luồng khí lạnh lẽo đến thấu xương.
Hắn không phải là không biết, mà là biết quá rõ ràng Lam Ngữ Yên sẽ phát bệnh cho nên sáng nay hắn đã tự mình lấy khăn lau sạch sẽ người cho cô, còn “tốt bụng” thay lại ga giường mới.
Nhưng, hắn không ngờ là cô lại sốt đến mức độ này. Mặc Yến Đình có chút khó chịu, hắn đứng trầm ngâm một lúc. Món đồ chơi mới này, hắn chỉ vừa tìm ra, hắn vẫn chưa chơi đủ.
Thật đáng tiếc nếu để Lam Ngữ Yên này chết một cách lãng phí như thế. Vì vậy, hắn quyết định sẽ giúp cô lần này, đợi khi chán rồi, dù cô có thảm hại đến mức quỳ xuống mà cầu xin thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm.
Quan điểm của hắn về phụ nữ trước giờ vẫn như vậy, cũng chỉ là món đồ chơi để đám đàn ông thỏa mãn nhu cầu sinh lý mà thôi.
Nghĩ vậy, hắn liền rút điện thoại trong túi ra gọi điện cho bác sĩ riêng và giúp Lam Ngữ Yên mặc lại quần áo sạch sẽ.
Một lát sau…
“Thưa Mặc thiếu, cơn sốt của Mặc thiếu phu nhân đã hạ đi đôi chút. Tôi đã kê đơn thuốc cho cô ấy, chỉ cần cô ấy uống thuốc và nghỉ ngơi đầy đủ thì sẽ mau chóng khỏi bệnh. Không biết ngài còn gì cần căn dặn nữa không?”
Nữ bác sĩ khúm núm báo cáo tình trạng của Lam Ngữ Yên với Mặc Yến Đình.
Tuy rằng người đàn ông trước mắt cực kỳ điển trai nhưng cô không dám đối diện với ánh mắt của người này, bởi cô biết người đàn ông đang trầm ngâm trước mặt cô không phải là người có thể chọc đến.
Toàn thân hắn lúc nào cũng tỏa ra khí thế áp bức người khác đến khó thở, đứng trước hắn, nữ bác sĩ này cảm thấy bản thân mình chỉ là một hạt bụi, nhỏ bé, thấp kém vô cùng.
Mặc Yến Đình không nói gì, gương mặt cương nghị vẫn là bộ dạng lạnh băng khó đoán, hắn phẩy tay ra hiệu cho người làm tiễn khách.
Sau khi mọi người rời đi, trong căn phòng rộng lớn lại một lần nữa chìm vào im lặng.
Mặc Yến Đình vẫn đứng trầm ngâm nhìn chằm chằm vào Lam Ngữ Yên một hồi lâu rồi mới xoay người rời đi…