Những tiếng cổ vũ, hò hét làm cho bầu không khí nóng hơn bao giờ hết. Mấy tên đàn ông đó càng lúc càng phấn khích hơn.
Bọn họ tiến lên định bụng sẽ tiếp tục xé rách bộ lễ phục của Lam Ngữ Yên, nhưng khi vừa giơ tay lên thì bỗng có một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang, khiến bọn họ liền dừng lại động tác.
"Dừng tay!"
Ngay khi nghe thấy giọng nói đó thì tất cả mọi người đều im bặt, không ai nói câu nào với nhau mà hướng ánh mắt về người đã phát ra giọng nói.
Mặc Yến Đình lạnh lùng nhìn đám người bọn họ, tuy đôi mắt xanh thâm trầm kia đã bị kính râm đen che phủ nhưng cũng đủ khiến người khác cảm không rét mà run.
Hắn ngồi trên ghế salon dài, vẻ mặt không vui liền phẩy tay. Ngay lập tức, một tên vệ sĩ liền tiến lên, lấy một điếu thuốc ra đưa cho Mặc Yến Đình, sau đó liền nhanh nhẹn châm lửa cho hắn.
Làn khói mờ ảo từ điếu thuốc phảng phất khiến cho bầu không khí càng thêm phần mị hoặc. Gương mặt anh tuấn lạnh băng của hắn thoát ẩn thoát hiện dưới làn khói trắng.
"Có...có gì sao thưa Mặc tiên sinh?" Một trong số gã bắt nạt Lam Ngữ Yên liền lên tiếng.
Mặc Yến Đình hừ lạnh một tiếng, hắn dựa lưng lên ghế salon. Bộ âu phục đen tinh xảo hoàn toàn tôn lên dáng người hoàn mỹ, trông hắn thật giống như một vị vua vô cùng quyền lực.
Đôi mắt Mặc Yến Đình vẫn lạnh lùng nhìn đám người này, chẳng qua, tròng mắt gần như kết thành một tầng băng lạnh.
"Tôi muốn cô ta!"
Mọi người trong phòng nghe vậy liền há hốc kinh ngạc. Nhất là đám phụ nữ dưới kia, bọn họ muốn Mặc Yến Đình liếc nhìn lấy một cái nhưng không được.
Còn người phụ nữ như Lam Ngữ Yên lại dùng cách dơ bẩn câu dẫn đàn ông như vậy lại được Mặc Yến Đình để mắt đến.
Đám phụ nữ đó liền ném ánh mắt ganh tị về phía Lam Ngữ Yên.
Lam Ngữ Yên đang đứng bất động thì liền bị Sở Tiêu dùng một lực kéo mạnh kéo về phía Mặc Yến Đình.
"Đây đây, nếu ngài Mặc muốn thì đều là của ngài, ha ha ha!"
"..."
"Ha ha, vậy đêm nay cô ta là của ngài, chúng tôi không quấy rầy ngài nữa. Ngài cứ từ từ thưởng thức cô ta đi!"
Sắc mặt Mặc Yến Đình vô cùng lãnh đạm, không chút biểu tình, cũng không hề biến sắc. Đôi mắt hắn lại càng thâm sâu nhìn vào người phụ nữ đang đứng run rẩy trước mặt mình.
Hắn tháo kính râm đen ra đưa cho Dylan đang đứng nghiêm nghị bên cạnh. Sau đó, không nhanh không chậm liền mở miệng.
"Ngồi xuống!"
Lam Ngữ Yên sắc mặt trắng bệch, cô không dám phản kháng, chỉ biết làm theo lời hắn nói.
"Không phải ở đó!" Mặc Yến Đình lạnh lùng lên tiếng khi thấy Lam Ngữ Yên ngồi phía đối diện hắn.
"Vậy...vậy tôi nên ngồi ở đâu?" Lam Ngữ Yên khó hiểu mà hỏi hắn.
Mặc Yến Đình không thèm đáp lời, ngón tay thon dài đang cầm điếu thuốc hút dở của hắn khẽ phẩy phẩy, chỉ xuống đùi mình.
Lam Ngữ Yên yên lặng nhìn hắn một hồi thì mới hiểu được ý tứ của hắn.
Thấy Lam Ngữ Yên do dự không thèm tiến tới, hắn lại cất giọng trầm thấp.
"Chống đối?"
Nghe hắn lên tiếng thì Lam Ngữ Yên liền giật mình. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh băng kia liền nhận ra hắn đang dần mất kiên nhẫn.
Lam Ngữ Yên thấy tình thế không ổn nếu cứ tiếp diễn như này nữa, cô liền tiến đến ngồi lên đùi hắn.
Không khí xung quanh lại tiếp tục náo nhiệt trở lại, bọn họ thấy cảnh tượng này liền ồ lên một cái. Mặc Yến Đình này đúng là người đàn ông phong lưu mà.
Đám phụ nữ dưới kia ganh tị mà ném ánh nhìn hình viên đạn về phía Lam Ngữ Yên, khiến cho cô có chút lạnh sống lưng.
Khói thuốc không ngừng tản ra trong bầu không không khí sôi động, xộc thẳng lên khoảng mũi của Lam Ngữ Yên khiến cô có chút không thoải mái.
Mặc Yến Đình từ nãy đến giờ vẫn không nói thêm bất cứ điều gì. Bàn tay to lớn của hắn ôm lấy eo nhỏ tinh tế của cô, sau đó không an phận mà lướt xuống phần đùi trắng mịn đang lộ ra trước mặt, không ngừng ma sát.
Lam Ngữ Yên khẽ động nhẹ, cô nuốt nước bọt một cái, không dám nhìn vào mắt hắn.
Qua một hồi, giọng nói của hắn truyền từ tai vào đến tận sâu trong lòng Lam Ngữ Yên, khiến cô tự nhiên rùng mình một cái.
Thực ra, giọng nói của Mặc Yến Đình rất dễ nghe, trầm thấp tự nhiên, nhưng đáng tiếc, nó lại quá đỗi lạnh lùng, khiến người khác cảm thấy khiếp sợ.
Hắn vứt điếu thuốc xuống đất, sau đó duỗi tay lấy ly rượu vang đỏ thượng hạng đang được đặt ngay ngắn trên bàn mà đưa cho Lam Ngữ Yên.
"Uống nó đi!"
Lam Ngữ Yên hơi do dự một chút vì nào giờ cô đã thuốc rượu lần nào đâu. Nhưng cuối cùng, cô cũng quyết định làm như hắn mong muốn cho qua chuyện.
Lam Ngữ Yên vươn tay cầm lấy ly rượu mà uống cạn một hơi, nhanh đến nỗi mà mùi vị là gì cô cũng chưa kịp nếm thử.
Uống xong, cô liền đặt lại chiếc ly rỗng lên bàn.
Mặc Yến Đình hơi ngạc nhiên trước hành động này của Lam Ngữ Yên, nhưng rất nhanh, môi mỏng liền câu lên thành một nụ cười ý vị thâm sâu...
"Ngon không?"
"!?"
"Bảo cô uống...thì cô liền uống à?"
"..." Lúc này, Lam Ngữ Yên cảm thấy cổ họng mình vô cùng khô nóng, nghe hắn nói, cô liền mơ hồ nhìn hắn chằm chằm.
"Ý anh là gì?" Lam Ngữ Yên hơi nhướng mày mà hỏi hắn.
"Không sợ tôi bỏ thuốc kích thích vào đó sao?"