Không phải cô đen đủi như vậy chứ? Không phải nói hắn đang ở Pháp sao, sao nhanh như vậy liền trở về?
Ngay khi ý thức được chuyện gì đang diễn ra, Lam Ngữ Yên liền vội vã nắp sau lưng gã đàn ông ban nãy dẫn cô vào đây.
Cô run lẩy bẩy mà đứng cầu trời khấn phật cho hắn ta đừng nhìn thấy cô. Nếu không, như quản gia Dennis nói, cô thật sự sẽ chết chắc với hắn.
Lam Ngữ Yên đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này thật sự vô cùng rộng lớn, lại có nhiều người như vậy, nhất định hắn sẽ không thể tìm thấy cô đâu.
Nghĩ như vậy, cô liền cảm thấy an ủi được phần nào.
Mặc Yến Đình lạnh lùng đi lướt qua mọi người mà đến bên ghế salon ngồi xuống.
Từng cử chỉ vô thức giơ tay nhấc chân của hắn cũng đủ làm cho những người phụ nữ dưới kia cảm thấy tim đập chân run.
Đứng bên cạnh hắn là Dylan, phía sau hắn còn có bốn năm tên vệ sĩ áo đen cao to.
Sở Tiêu thấy Mặc Yến Đình liền không thèm chú ý đến Lam Ngữ Yên nữa, gã ta liền giở giọng nịnh nọt hắn.
"Mặc tiên sinh, đã lâu không gặp, muốn gặp được ngài quả thật là khó như hái sao trên trời nha."
"Hừm, ngài Sở nói quá rồi."
"Ha ha, nào, Mặc tiên sinh, nếu đã hiếm có dịp gặp nhau vậy thì lần này uống một ly rồi hẵng đi."
Hiếm có cơ hội tốt như vậy, gã ta liền chủ động nắm bắt để thuận tiện cho con đường làm ăn sau này của gã.
"..."
Mặc Yến Đình đương nhiên không khó để nhận ra được tâm tư gian xảo của gã ta. Những người như gã, không biết hắn đã gặp qua bao nhiêu lần rồi, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy chán ghét rồi.
Thấy Mặc Yến Đình không nói gì, gã ta nhất thời hơi căng thẳng.
Ngay sau đó, liền có tiếng nói lạnh lùng vang lên.
"Nếu tôi đoán không lầm thì hình như ngài Sở đang lựa chọn nữ nhân để hầu hạ đêm nay sao? Đã tìm được người ưng ý?"
"À, đúng vậy thưa Mặc tiên sinh. Ngài có hứng thú sao, nếu có thì tôi sẽ tặng cho ngài!"
"Không cần đâu. Ngài cứ giữ mà thưởng thức đi."
"Được được, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa, tôi sẽ cho ngài xem món quà mà Mặc phu nhân đã tặng cho bọn tôi đêm này."
Sở Tiêu vừa nói, vừa quay đầu về phía Lam Ngữ Yên.
"Nào, mau lại đây đi!"
Lam Ngữ Yên đang hồi hộp mà tìm cách tránh mặt Mặc Yến Đình thì bị gã đàn ông đã dẫn cô vào đây thô bạo lôi ra.
"Chậc, Lam tiểu thư, cô đang làm trò gì vậy. Ngài Sở đang gọi cô kìa, cô không nghe thấy hả. Nói với cô trước là nơi đây toàn những người quyền thế ngút trời, cô chớ đắc tội với họ.
Nhất là người đàn ông đang ngồi trên salon kia, đó là Mặc tiên sinh, người đàn ông giàu nhất thế giới đấy. Cô còn đứng ở đây làm gì, không mau đi qua đó hầu hạ cho thật tốt vào."
Lam Ngữ Yên vùng vẫy lắc đầu, không dám tiến lên nửa bước.
Hơn nữa, mặc dù đôi mắt hắn đã bị che giấu dưới kính râm đen nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông kia đang không ngừng nhìn chằm chằm vào cô một cách vô cùng đáng sợ.
Lam Ngữ Yên bất giác rùng mình sợ hãi. So với đám đàn ông đang bắt nạt cô thì cô lại sợ hãi hắn nhiều hơn.
Dáng vẻ của hắn quá đỗi thờ ơ, lạnh lùng đến mức khiến kẻ khác bị dọa đến thất kinh. Biểu hiện đó của hắn giống như không hề quen biết cô.
"Nào bảo bối, còn không mau lại đây đi." Sở Tiêu thấy cô không chịu tiến tới thì liền giục.
"Không! Tôi không..." Chưa kịp nói hết câu thì Lam Ngữ Yên đã bị Sở Tiêu nhanh chân tiến đến lôi đi về phía gã.
Lam Ngữ Yên càng thêm căng thẳng, cô sợ đến nỗi gương mặt nhỏ nhắn đã hoàn toàn trắng bệch đi, không chút sức sống.
Hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn, không khí trong phổi như đang dần bị rút cạn.
Thấy Lam Ngữ Yên ngoan ngoãn đứng yên như vậy, Sở Tiêu liền hành động quá trớn hơn.
"Lam tiểu thư cứ yên tâm, đêm nay bọn anh sẽ tận lực giúp em đạt đến khoái cảm cao..."
Vừa nói, gã vừa đưa tay muốn vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn mỹ lệ kia thì...
'Chát'
Tất cả mọi người ai nấy cũng đều sững sờ nhìn một màn này, mấy tên tai to mặt lớn lẫn các ngôi sao kia cũng đều trợn mắt kinh ngạc.
Đến Sở Tiêu, người bị cho ăn tát cũng ngẩn cả người ra, trên gương mặt béo ú của gã vẫn còn in rõ năm ngón tay...
Thật không ngờ, người đã cho gã ăn cú tát đầu đời không ai khác lại chính là Lam Ngữ Yên!
Đã hơn hai phút trôi qua nhưng mọi người vẫn chưa tiêu hoá hết thẩy việc này. Người ta không ngờ một cô gái yếu đuối, mong manh như Lam Ngữ Yên lại là người nóng nảy như vậy.
Ban đầu, bọn họ chỉ nhìn thấy đôi mắt đẹp của Lam Ngữ Yên tràn ngập sự sợ hãi, nhưng trong tích tắc, sự sợ hãi đó lại chuyển thành một sự giận dữ khôn cùng.
Ánh mắt giận dữ này hoàn toàn có thể giết người trong một giây sau.
Xung quanh, bắt đầu có những tiếng xì xầm to nhỏ.