Nghe Lam Thục Tâm nói rất đúng với ý mình, cho nên Lam Vĩ Thành liền không do dự mà gật đầu tán thành.
“Phải. Ba cũng nghĩ nên gả Lam Ngữ Yên cho Mặc tổng đó.”
“Lam Ngữ Yên, con gả qua đó đi! Mặc tổng đó rất giàu có, con qua đó không sợ sống khổ cực đâu!”
Sau một hồi im lặng, cuối cùng Lam Ngữ Yên cũng cất giọng đáp:
“Con có thể từ chối không?”
“Ha, Lam Ngữ Yên, mày đang kể chuyện cười à, tao nuôi mày đến chừng này mà mày còn không biết chữ ‘hiếu’ viết như nào? Mày muốn nhìn thấy cảnh gia đình mày phá sản, sống lang bạc ở đầu đường xó chợ lắm hả?” Lam Vĩ Thành tức giận trừng đôi mắt đỏ ngầu mà quát lớn vào mặt Lam Ngữ Yên.
“Thôi ông, có chuyện gì thì bình tĩnh mà nói, đừng có quát con bé như vậy.” Vừa nói, Phương Hoa giơ tay vỗ vỗ vào vai của Lam Vĩ Thành mà trấn tĩnh ông ta.
“Hừ, mọi chuyện cứ theo vậy mà sắp xếp. Vài ngày nữa sẽ có người của Mặc gia đến đón mày, mày lo mà chuẩn bị đi!” Nói xong, Lam Vĩ Thành xoay người rời đi.
"..."
“Ha ha, xem kìa Lam Ngữ Yên, mày xem, mày bây giờ chẳng khác nào một món đồ đem đi trao đổi hết! Đúng là đồ rẻ tiền!” Phương Hoa cất giọng đầy khinh thường mà nói với Lam Ngữ Yên.
Sau đó, lần lượt từng người bọn họ rời đi, trước khi đi, bọn họ còn cố tình va mạnh vào vai cô, khiến cho cô có chút chao đảo.
Lam Ngữ Yên không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó mà nhìn một màn này.
Đối với những lời đay nghiến từ hai mẹ con này, cô còn lạ lẫm gì nữa. Bọn họ trước mặt Lam Vĩ Thành thì luôn ra vẻ đáng thương, yếu đuối để lấy lòng ông ta. Nhưng chỉ cần ông ta quay lưng đi thì hai người bọn họ sẽ lộ bản chất thật.
Còn về phần Lam Vĩ Thành, cô còn ôm hy vọng gì ở người cha này nữa chứ.
Vốn dĩ, ông ta đâu xem cô là con gái ông ta, trong mắt của Lam Vĩ Thành chỉ có một đứa con gái duy nhất, đó chính là Lam Thục Tâm mà thôi. Mặc dù cô mới là con của chính thất, nhưng lại bị đối xử không bằng người làm ở đây.
Ông ta yêu thương Lam Thục Tâm bao nhiêu thì lại ghét cô bấy nhiêu. Rốt cuộc, cô không biết mình đã làm sai ở điểm gì khiến cho Lam Vĩ Thành lại đối xử với cô như vậy.
Có lẽ, ngay từ đầu, sự xuất hiện của cô trên thế giới này chính là một sai lầm. Dù cho cô có cố gắng nỗ lực bao nhiêu thì cũng không thể nhận lại một chút hơi ấm nào từ người cha vô tâm này.
Thứ ông ta cho cô chính là những trận đòn roi như trời giáng xuống người cô, những cái bạt tay đến sưng đỏ cả gương mặt hay những lần cô cố gắng làm ông ta vui bằng cách cố gắng học thật giỏi để lấy được tấm giấy khen về khoe với ông ta. Nhưng đổi lại, ông ta cầm tờ giấy khen mà xé toạc thành những giấy vụn, vươn vãi khắp sàn nhà…
Có lần, ông ta không vui vì chuyện công ty mà lôi cô ra đánh đến gãy cả chân. Chính vì lần đó mà mỗi khi trời trở rét thì cô cảm thấy chân mình đau nhức đến chết đi sống lại…
Thứ gì mà Lam Thục Tâm muốn có, ông ta đều sẽ cho. Thứ cô muốn có, cô đều phải tự mình mà đạt được.
Mỗi lần đến sinh nhật của Lam Thục Tâm, Lam Vĩ Thành đều sẽ tổ chức hoành tráng, còn cô, ngay cả một câu chúc mừng sinh nhật cũng chẳng nhận được.
Cô cảm thấy cực kì cực kì tủi thân, cũng chẳng hay tâm sự với ai, một mình âm thầm gặm nhấm những tổn thương này. Dần dần, cô cũng chẳng thèm quan tâm khi nào đến sinh nhật mình, cô chỉ biết, cô rất ghét bỏ việc mình được sinh ra...
Cô cảm thấy mỗi một ngày trôi qua của cuộc sống này thật tẻ nhạt. Có đôi lúc, cô dường như quên mất đi ý nghĩa sự tồn tại của bản thân mình, cô cảm thấy mình thật dư thừa, thật lạc lõng trong chính nơi được gọi là ‘nhà’.
Nước mắt Lam Ngữ Yên không tự chủ được mà lăn dài trên đôi gò má nhợt nhạt.
Tại sao?
Tại sao cô mãi không nhận được một chút tình yêu thương từ gia đình chứ?
Cô cũng muốn biết cảm giác được che chở, được người thân săn sóc quan tâm là như thế nào mà?
Tại sao?
Tại sao ghét cô như vậy lại còn sinh cô ra chứ?
Có lẽ, đối với ông ta, lý do mà ông ta vẫn còn giữ cô tồn tại đến bây giờ chỉ để 'báo hiếu' những lúc như này.
Tại sao…những chuyện này lại xảy đến với cô chứ!
Nước mắt của Lam Ngữ Yên dần không kiểm soát mà rơi vãi nhiều hơn, tiếng nấc nghẹn cũng vì thế mà vang lên từng hồi. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng khóc thê lương của cô khiến cho không khí xung quanh trở nên ảm đạm, ảm đạm đến đau lòng.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa rả rích trong đêm, trời cao như khóc thương đồng cảm với số phận của cô gái bất hạnh này, tiếng sấm vang rền xé toạc bầu trời đêm lại càng khiến người ta sinh ra một loại linh cảm chẳng lành…