Cho đến khi hắn thấy khóe miệng cô khẽ câu lên một nụ cười, thật đẹp, khiến cho ngực hắn đập mạnh một cái.
Người phụ nữ khuynh nước khuynh thành như vậy, sao bây giờ hắn mới phát hiện ra chứ!
Tuy vậy, phụ nữ đối với hắn cũng chỉ như quần áo thôi, hôm nay mặc cái này, ngày mai lại mặc cái khác. Hắn coi phụ nữ cũng chỉ như công cụ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý bình thường của đàn ông.
Hắn mới không thèm tin vào cái tình yêu nam nữ ngu ngốc kia.
Lam Ngữ Yên hơi ngượng ngùng mà lên tiếng đánh tan bầu không khí ám muội này.
“Xin lỗi, tôi...tôi sẽ ra ngay đây, anh ra ngoài chờ tôi một chút…”
“…”
Hai ba phút đồng hồ trôi qua nhưng Lam Ngữ Yên vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì.
Sao hắn ta vẫn chưa đi vậy?
Dường như hắn nghe không hiểu lời cô nói sao?
Hắn ta định đứng như vậy đến bao giờ thế?
Nếu hắn không đi ra ngoài, chẳng lẽ mình sẽ phải thay đồ ngay trước mặt hắn hay sao?
Làm ơn đi nhanh đi mà!
Mặc Yến Đình thấy dáng vẻ này của cô thì cảm thấy có chút buồn cười, cô càng như vậy, hắn càng muốn trêu chọc cô hơn.
Hắn xoay người cầm lấy khăn tắm đã chuẩn bị sẵn mà bước đến đứng trước mặt cô.
“Đứng dậy!”
Lam Ngữ Yên kinh ngạc mà mở to đôi mắt, cô cảm thấy mặt mình bây giờ nóng ran đế độ có thể rán trứng, giọng nói cũng không che dấu được sự xấu hổ, e thẹn.
“Tôi...tôi để tôi làm là được rồi mà…”
Không đợi cô nói thêm, Mặc Yến Đình hơi mất kiên nhẫn, hắn cắt ngang lời cô. Tiếng nói phát ra đầy uy quyền khiến người khác cảm thấy không cách nào có thể cự tuyệt.
"Tôi không nói lại lần thứ hai!"
Lam Ngữ Yên vẫn bất động, không di chuyển.
Nghĩ lại, cũng thật là kì lạ, không ngờ, Mặc Yến Đình lại có sở thích như vậy, nhìn bộ dạng thành thạo của hắn, cô nghĩ, có lẽ đầu không phải là lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy…
“Nhưng…nhưng mà…thật sự là không cần...”
“Em ngại cái gì, cái gì nên thấy hay không nên thấy, tôi đều đã thấy hết rồi, hơn nữa…”
Nói đến đây, hắn tiến sát lại gần cô, hơi cúi người, bên tai cô mà trêu chọc đầy ám muội.
“Hơn nữa…trên người em, nơi nào tôi cũng đều chạm qua…”
Mặc Yến Đình đứng thẳng người, trên tay hắn vẫn cầm chặt khăn tắm, ánh mắt sắc bén vẫn không chớp mắt mà nhìn cô.
“Hay em muốn để tôi đỡ em đứng dậy?”
“Không cần!”
Lam Ngữ Yên dứt khoát nói, dù cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy khỏi bồn tắm lớn.
Hai tay cô cũng theo bản năng mà che đậy đi cảnh xuân đang phơi bày ra trước mắt.
Những giọt nước sóng sánh mang theo hương nước hoa phảng phất trong không khí đang men dọc theo bờ vai mảnh khảnh của Lam Ngữ Yên mà trượt dài xuống theo từng đường cong tuyệt đẹp như từ trong truyện bước ra.
Ánh sáng từ chiếc đèn pha lê tản mác lên làn da trắng hồng mịn màng cùng với cơ thể hoàn hảo, Lam Ngữ Yên như một đóa hoa quỳnh thanh khiết đang nở rộ vào ban đêm.
Nhất thời, vẻ đẹp tuyệt sắc này khiến cho Mặc Yến Đình khó mà hít thở bình thường được.
Đôi mắt xanh lục của hắn dần trở nên thâm trầm, yết hầu hắn khẽ động.
Thấy hắn cứ đứng bất động không nói gì, Lam Ngữ Yên không khó nhận ra ánh mắt hắn cứ dán chặt lên người mình như nhìn một con mồi sắp bị làm thịt.
Hàng mi dài khẽ động mấy cái, cô vươn tay kéo chiếc khăn trong tay hắn một cách dè dặt.
Nhưng, khi cánh tay thon dài vừa chạm đến một góc khăn thì ngay sau đó, toàn thân cô đều được khăn bông mềm mại bao phủ…
Cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy cô từ phía sau, bỗng chốc, hơi thở riêng thuộc về hắn ôm trọn lấy cả người cô.
Lam Ngữ Yên lúc này đã ngượng lắm rồi, loại chuyện này, là lần đầu tiên cô trải nghiệm, cô chỉ cảm thấy mặt mình lúc này có thể bốc hỏa bất kì lúc nào.
Mặc Yến Đình dùng khăn tắm lau người cho cô, ánh mắt hắn ngày càng trở nên thâm trầm hơn, hơi thở cũng trở nên khàn đặc.
Cô không biết là hắn vô tình hay cố ý mà bàn tay to lớn của hắn cứ chạm vào những nơi mẫn cảm của cô.
Ngón tay thon dài của hắn tham lam mà đụng chạm vào những nơi mềm mại của cô, khăn tắm này cũng không tính là quá dày vì vậy mà Mặc Yến Đình có thể cảm nhận được hơi ấm tản ra từ người Lam Ngữ Yên.
Bàn tay càn rỡ của hắn không an phận mà chạm vào bộ ngực đẫy đà, không nhanh không chậm mà hưởng thụ cảm giác mềm mại bên dưới.