Khi Lý Tùng Thanh bước lên xe ngựa thì lời đồn đãi về hắn và Hoàng đế đã lan truyền đến tình trạng vô phương vãn hồi, càng lúc càng huyên náo, kẻ nào không theo kịp tin tức thì chắc chắn sẽ bị chê cười, đến ngay cả đồng dao cũng đã xuất hiện trong dân gian.
Mẫu đan hoa nhân khai
Tâm hoa đóa đóa nhân thải
Tiên tử a báo ân hạ phàm lai.
Tiểu cúc hoa nhân khai
Tâm hoa đóa đóa nhân trích
Tiên tử a nhĩ tại na nhân đãi.
Mẫu đan hoa nhân khai
Tiểu cúc hoa nhân khai
Gia gia đẳng nhĩ khoái khoái quy lai
Mạc khiếu hoa nhân đô tạ liễu
Nhĩ hoàn bất hồi lai.
Hoa mẫu đơn nở ra
Nhụy hoa ai hái mất
Tiên tử báo ân hạ phàm.
Đóa cúc nhỏ nở hoa
Nhụy hoa ai hái xuống
Tiên tử đợi chờ nơi đâu
Mẫu đơn khai nhụy rồi.
Cúc nhỏ nở hoa rồi
Người ta trông mong hoài
Mau trở về đi thôi
Hoa ơi đừng chối nhé
Mau trở về đi thôi
Ca từ dễ hiểu, ba phần thú vị, bảy phần kiều diễm, khắp đầu đường xó chợ đâu đâu cũng vang vọng, người nào người nấy đều có thể hát vanh vách, tiểu hài tử xướng lên nghe ngây thơ, kẻ trưởng thành xướng lên đầy ám muội. Bên trong lãnh thổ cả một vương quốc Đại Thiệu rộng lớn vì chuyện xấu của quân vương và thần tử mà cùng vui sướng, toàn thể quốc dân từ cao đến thấp một lòng phỏng đoán vì sao Lễ bộ Thị lang mãi không hồi kinh, mọi người so với Hoàng đế còn sốt ruột hơn, thậm chí còn cho rằng Hoàng đế bệ hạ anh minh vĩ đại của mình đã bị Lễ bộ Thị lang bỏ rơi rồi.
“Tam ca, những lời đồn đãi về huynh và Lý Tùng Thanh càng ngày càng lan rộng, mà cũng càng ngày càng thái quá.” – Tống Huyễn đều đặn mỗi ngày tiến cung thông báo tình hình.
“Trẫm hiểu mà!” – Hoàng đế vẫn như trước chẳng mấy phản ứng.
“Huynh không đi đón hắn về sao?”
“Chờ hắn nghĩ thông suốt tự nhiên sẽ trở về thôi.”
“Nếu hắn không trở về thì sao?”
“Hắn nhất định sẽ trở về.” – Hoàng đế tự tin nói. Sáu năm trước Lý Tùng Thanh đã là một kẻ “sinh ra là người của Tống gia, chết đi cũng làm ma của Tống gia” rồi. Vậy nên mặc kệ là hắn đi bao xa, đi bao lâu, cuối cùng vẫn phải quay về, bởi lẽ chỉ có nơi này mới là nơi duy nhất hắn thuộc về.
“Thần đệ thật sự không hiểu vì sao dạo trước huynh phải đưa hắn rời khỏi kinh thành.”
“Trẫm đã để cho hắn tùy hứng lâu lắm rồi, lần này trẫm hy vọng hắn có thể hoàn toàn hiểu rõ vấn đề.”
Tống Huyễn nghe thế chợt khựng lại, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, cẩn thận hồi tưởng. Nguyên lai ngày đó Hoàng đế là cố ý để Lý Tùng Thanh ngủ lại tại ngự thư phòng, cố ý để người khác nhìn thấy ngài giúp hắn khoác thêm hoàng bào, có những cử chỉ thân mật, rồi tiện đà phái hắn rời kinh. Ngay sau đó, những tin tức quái lạ bắt đầu từ trên trời rơi xuống. Hẳn mọi việc đều nằm trong sự dự đoán của Hoàng đế bệ hạ rồi.
Ai nha, có khả năng ngài không thể chịu nổi việc cùng Lý Tùng Thanh lén lén lút lút quan hệ tình cảm với nhau nữa nên mới tìm cách để mọi chuyện lộ tẩy, bức bách Lý Tùng Thanh không thể không thừa nhận chuyện tình cấm kỵ này.
“Tam ca,… huynh là đang thử thách hắn ư?” – Tống Huyễn thận trọng hỏi.
“Trẫm và hắn không cần thử thách nhau.”
“Vậy thì vì sao…?”
Hoàng đế đối với câu hỏi này chỉ cười không đáp.
Tống Huyễn không dám hỏi nhiều, tự cảm thấy mình đã hơi quá phận. Nếu hắn có thể hiểu thấu tâm tư của Hoàng đế thì có lẽ bản thân hắn đã có thể ngồi lên ngai vàng được rồi. Dù sao thì Hoàng đế ca ca của hắn rất thông minh, bất luận chuyện gì cũng có thể dự liệu trước, nắm chắc phần thắng trong tay, lại càng có lý do riêng. Đã vậy thì hắn cần gì phải liều mình lo lắng thay ngài chứ. Nói đi cũng phải nói lại, Hoàng đế đã vì Lý Tùng Thanh mà nhọc lòng không ít, hy vọng bọn họ có thể như sau cơn mưa mây mù tan biến, ánh mặt trời hé lộ, bằng không thì cứ kéo dài mãi như thế cũng không phải biện pháp hay.
“Nhưng mà Tam ca à, huynh có nghe qua những bài đồng dao đang được truyền tụng trong nhân gian gần đây không?’
“Hoa Nhi Khai ư?”
“Không chỉ có vậy, còn những bài khác nữa … khụ… không được phong nhã cho lắm.”
“Vậy à? Thế thì hát lên cho trẫm nghe thử.”
“Huynh muốn nghe thật à?”
“Trẫm không ngại gì cả.”
Thế là Tống Huyễn cho gọi một tiểu thái giám tiến vào bảo hắn hát. Tiểu thái giám dùng chất giọng sợ hãi từ từ ngâm rằng: “Tích Hoa ca[1], luyến tiếc mẫu đơn tiên tử, hướng Hoa Nhi mà đòi món nợ ân tình. Thân thể ta yêu kiều đẹp đẽ, như một đóa mẫu đơn bị ngưu tước mất, chậm rãi nghiêng cành uốn mình, liên tiếp đón lấy những dòng nước ấm áp, để đến một lúc nào đó sẽ nở rộ khoe sắc hương. Hoa Nhi cũng khát cầu những nụ hôn của Tích Hoa Ca, dịu nhẹ mà ngọt ngào, yêu đến mức phải đoạt lấy. (Cải biên từ những quải chi nhân của Phùng Mộng Long)[2].
Giọng ca sợ hãi rụt rè cất lên những câu chữ hương diễm đầy nóng bỏng. Đến khi tiểu thái giám hát xong, Tống Huyễn đã mặt mày đỏ lự, có ai nghe qua mà không hiểu rằng ca từ nói “Tích Hoa ca” và “Hoa mẫu đơn” kia là ẩn dụ “Hoàng đế bệ hạ” cùng “Lễ bộ Thị lang” chứ. Hoàng đế vẫn ung dung như thường, bất động thanh sắc, bên môi lộ ra ý cười – “Hát rất hay, còn bài nào khác nữa không? Hát thêm vài bài cho trẫm nghe xem nào.”
Tiểu thái giám nghe Hoàng đế khen ngợi, hứng chí lên đến chín tầng mây, gan to thêm một mẩu, tiếp tục hát lên, ca từ càng lúc càng lớn mật, cái gì mà “Quân vương cùng Thị lang hàng đêm bên nhau, hoan hảo suốt đêm trường”, rồi lại “Xiết bao thân mật, ôm ấp ấm nồng, đức lang quân mãnh liệt yêu thương phía sau Hoa Nhi”, ấy là ám chỉ việc phong nguyệt của Hoàng đế và Lễ bộ Thị lang, ca từ dâm mị ô uế đến máu mũi phải phun trào.
Hoàng đế nghe xong không hề tức giận, đến cuối cùng vẫn chỉ cười chẳng đáp, lại còn có vẻ rất thoải mái.
Tống Huyễn ngược lại càng nghe càng toát mồ hôi hột. Hắn thầm nghĩ bị thứ dâm khúc như thế ám chỉ mà có thể cười không giận thì Hoàng đế ca ca của hắn chắc phải có lòng bao dung đặc biệt, bằng không thì chính là… phiền não đến không nên lời. Bất quá thì những tiểu khúc tục tĩu chốn dân gian thật ra cũng bao hàm nhiều ý nghĩa. Có những ý nghĩa vịnh ngâm tình cảm lưu luyến mỹ lệ của hai người, hát về cảnh xuân đẹp đến vô hạn nơi long sàng, ta ta ngươi ngươi, ái tình ngập tràn.
Hôm sau, Hoàng đế nhận được thư do bồ câu đưa về, bên trong viết ngắn gọn mấy chữ – “Thanh đã quay về!”
Rốt cuộc cũng đã nguyện ý quay về đối mặt với ta sao? Y mỉm cười cân nhắc mấy chữ này, chợt nhớ về khoảng thời gian sau đêm đầu tiên ấy, tâm tình cũng có vài phần tương tự như bây giờ, ấy là đều đang chờ đợi, chờ đợi một đáp án xác thực.
Hoàng đế ngoài mặt bình chân như vại, nhưng tâm tình so với Lý Tùng Thanh tuyệt không thoải mái hơn chút nào, thậm chí còn phải lo âu cân nhắc nhiều hơn. Dẫu phải gánh chịu những áp lực nặng nề nhưng y vẫn trầm tĩnh chờ đợi Lý Tùng Thanh gật đầu nguyện ý. Có câu dưa hái xanh không ngọt, hoa bẻ vội mất hương. Y nghĩ Lý Tùng Thanh trọn đời này nên là một trái dưa ngọt, một đóa hoa thơm của riêng mình y.
Nhưng đóa hoa này của y lại mê ngủ, ngủ đến mức đầu óc mơ hồ đi, cuối cùng lại xem tình cảm của họ như một thói quen, lơ là không nghĩ thói quen ấy lại là tình yêu nồng đậm. Có lẽ là bởi khoảng cách giữa hai người đã quá mức thân cận, gần gũi đến mức không thể nhìn rõ tâm tư của nhau. Vậy nên để hắn đi xa một chuyến, đến khi quay về thì sẽ tự rõ ràng mọi việc mà thôi. Hoàng đế vốn không muốn tính toán chi li xem là ai yêu ai, nhưng nếu so sánh thật kỹ thì trong tình yêu này đa phần là y truy đuổi Lý Tùng Thanh. Không nói đến chuyện địa vị thân phận thì kỳ thật giữa bọn họ luôn bị vây bọc bởi một trạng thái bất bình đẳng. Nếu đặt tình cảm của cả hai lên hai đầu cán cân, thì lúc nào phía bên Lý Tùng Thanh cũng nhẹ hơn của y.
Lần này y ngừng lại, làm cho Lý Tùng Thanh phải chủ động quay đầu nhìn mình, không hề có ý truy đuổi tác cầu, khiến hắn nghĩ rằng mối tình này là bị bức bách phải thừa nhận. Phải chờ cho đến khi Lý Tùng Thanh nhận ra rằng tình cảm trong chính mình không hề ít hơn y, lúc ấy tình cảm giữa họ mới thật sự là chính thức, mới thật sự là ở vị thế ngang hàng lẫn nhau.
Để rồi sau đó bắt đầu một chặng đường mới.Nhắc đến “Sinh ra là người của Tống gia, chết đi cũng làm ma của Tống gia”, đây vốn không phải là lời Hoàng đế nói, mà đều là lời vàng ý ngọc từ miệng của Thượng Trí quốc sư mà ra, lúc ấy hại Lý Tùng Thanh phải dở khóc dở cười.
Nào, đến đây, chúng ta lại nói tiếp về những ngày ấy, nói về cái ngày Hoàng đế triệu Lý Tùng Thanh cùng di giá đến Bạch Hộc Tự tế tổ. Dọc đường đi hai người tâm viên ý mã[3], thẳng một đường đến nơi đã thấy trụ trì Thượng Trí quốc sư ở ngay môn tự nghênh đón.
Bạch Hộc Tự là từ đường của hoàng tộc, chỉ những người thuộc hoàng thất mới được bước vào, còn những người theo hầu đều phải ở ngoài chờ. Thế nhưng Hoàng đế lại ra lệnh cho Lý Tùng Thanh theo y nhập tự, cũng như dẫn hắn tiến vào thắp hương trên bảo tháp. Bảo tháp được xây cả thảy chín tầng, ba tầng trên thờ Như Lai thần phật, ba tầng giữa thờ liệt tổ liệt tông Tống gia, ba tầng cuối thờ các vị anh hùng Đại Thiệu. Hoàng đế cùng Lý Tùng Thanh bước lên tầng cao nhất, Thượng Trí quốc sự bởi tuổi cao sức yếu nên được hai tăng nhân trẻ tuổi dùng kiệu nhỏ đưa lên.
Lý Tùng Thanh vốn nghĩ chính mình chỉ cần đứng ở phía xa chờ đợi, hoặc cùng lắm chỉ hỗ trợ những việc thắp hương lặt vặt, hoàn toàn không ngờ đến Hoàng đế bảo hắn cùng theo sát bên đi khắp nơi tế lễ. Nhưng dù khó hiểu thì hắn vẫn ngoan ngoãn tuân chỉ, đón lấy mấy nén hương từ Thượng Trí quốc sư, cùng Hoàng đến trước bái Như Lai thần phật, kế tiếp lạy tổ tiên Tống gia, sau cúng tế các anh hùng Đại Thiệu. Hắn cẩn thận theo sát Hoàng đế đi từ tầng cao nhất xuống tầng thấp nhất. Ngài dâng hương thì hắn dâng hương, ngài quỳ lạy hắn cũng quỳ lạy. Ở nơi trang nghiêm mịt mờ hương khói ấy, tự thân hắn cũng thấy mình ám một phần hương.
Lý Tùng Thanh thấy việc tế tổ của hoàng gia thật dài dòng phiền phức, hết quỳ lạy rồi đến dập đầu. Ấy vậy mà Hoàng đế không hề mất kiên nhẫn, trước sau trang trọng tỉ mỉ, không như Lý Tùng Thanh bái lạy từ đầu đến cuối là hai chân đã nhũn cả ra.
Vất vả mãi cuối cùng mọi việc cũng hoàn tất, Thượng Trí quốc sư đột nhiên mỉm cười nói với hắn – “Đã quỳ lạy liệt tổ liệt tông của Tống gia thì đời này sinh ra là người của Tống gia, chết đi cũng làm ma của Tống gia.”
Khoan đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên hắn lại mạc danh kỳ diệu từ người của Lý gia biến thành ma của Tống gia thế? Lý Tùng Thanh nếu lúc này mà đang uống trà hoặc ăn cái gì đấy, khẳng định sẽ một ngụm phun ngược trở ra. May mắn lúc này trong miệng hắn không có gì cả, chỉ có thể cứng họng ngây ngốc cả người, hắc tuyến xuất đầy mặt, nhất thời không thể xác thực xem câu này của Thượng Trí quốc sư là vui đùa hay thật tình mà nói. Chẳng hiểu sao lão nhân gia này mỗi lần mở miệng đều khiến hắn phải lâm vào cảnh dở khóc dở cười.
Hoàng đế chỉ cười nhạt, một lời cũng chẳng nói.
Kế tiếp, bọn họ tiến vào hoa viên, Hoàng đế dùng một cây kéo vàng gọt tỉa cho một cây mẫu đơn chu sa trồng trong hoàng ngọc đại bồn, lại phái Lý Tùng Thanh dùng một chiếc xẻng nhỏ xới đất. Lúc này đương kỳ hoa rộ, hoa nở rất to, hương tỏa ra diễm lệ, hai người đồng tâm hiệp lực cẩn thận hầu hạ một đóa thiên hương yêu kiều.
“Y theo lệ thường, trẫm mỗi năm đều vun trồng một gốc mẫu đơn mới. Nhưng trẫm cứ mãi chú ý đến gốc mẫu đơn chu sa này, cho dù sau này nó không khai hoa nữa trẫm vẫn sẽ yêu thích nó.” – Hoàng đế ra vẻ như nói chuyện phiếm.
Lý Tùng Thanh chẳng biết nên tiếp lời thế nào, là hùa theo tôn sùng ca ngợi “Hoàng đế tình cảm thủy chung” ư? Hình như không đúng lắm, hay là “Hoàng thượng thật sự là một người có lòng luyến tiếc hoa”, hình như cũng không đúng. Hoặc “đóa hoa chu sa này tu hành nghiêm cẩn mới có được phúc khí này, khiến Hoàng thượng xem trọng…”, lời này lại càng không đúng. Hắn nghĩ tới nghĩ lui thấy nói cái gì cũng kỳ quái nên cuối cùng đơn giản là không nói gì, trầm lặng giữ miệng.
“Lý Tùng Thanh, ngươi nghĩ thế nào?” – Hoàng đế chợt hỏi.
Cái gì thế nào? Lý Tùng Thanh cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Hoàng đế buông kéo xuống, đoạt đi chiếc xẻng trong tay Lý Tùng Thanh, nắm chặt tay hắn với vào chậu nước bên cạnh để rửa tay. Lý Tùng Thanh ngơ ngác nhìn Hoàng đế giúp hắn tẩy sạch bùn đất, trái tim bất giác loạn nhịp, thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Hoàng đế sau khi rửa sạch tay hắn liền kéo đến sát môi mình, dùng đôi môi nhẹ nhàng hôn lên những đầu ngón tay ngượng ngùng kia. Lý Tùng Thanh mặt mày chợt nóng lên nửa muốn rụt về, nửa lại không, trái tim loạn động như muốn xé tung lồng ngực.
“Trẫm vẫn chú ý đến ngươi.”
Lý Tùng Thanh ngạc nhiên trừng mắt nhìn, chốc lát sau mới có phản ứng, trong lòng không khỏi oán thầm. Sao chứ, mấy ngày trước thì chẳng thèm quan tâm, ta còn nghĩ đến chính mình bị bội tình bạc nghĩa, bị một cước đá văng đi.
Hoàng đế thấy hắn có vẻ mặt nghi ngại, khóe môi khẽ giương lên thì dễ dàng đoán ra hắn đang nghĩ gì, lòng tự biết hắn không phải hoàn toàn kháng cự mình mà trong lòng cũng để tâm phần nào. Biết được điều đó khiến ngài cảm thấy muôn phần hứng thú, nắm chặt tay hắn hỏi – “Lý Tùng Thanh, ngươi nói thử xem, trẫm nên bắt ngươi làm gì mới phải đây?”
Lý Tùng Thanh nhíu mày suy nghĩ, muốn thế này, rồi lại thế kia, sau đó lại thế này, rồi lại thế kia. Hắn trước nay chỉ cầu ngày trôi qua an ổn bình yên, mà Hoàng đế đối với câu trả lời của hắn xem chừng là vô cùng kiên quyết. Lần này dẫu có tạm tha cho hắn thì lần sau vẫn không thể thoái thác được.
Ai da, quân xử thần tử, thần không thể không tử, huống hồ quân muốn mông của thần, thần có thể không trút bỏ quần dâng lên sao? Lý Tùng Thanh tuy không phải là trang tuấn kiệt, nhưng chắc chắc là một kẻ thức thời. Hắn đặt tay lên ngực mình tự vấn, cảm thấy chính mình cũng không hề bài xích chuyện cùng Hoàng đế bên nhau, huống hồ long sàng cũng đã nằm lên rồi, làm ra vẻ kiên trì sống chết bảo vệ trinh tiết chẳng phải rất kệch cỡm đấy ư?
Một trận tư tiền tưởng hậu, loạn não nghĩ suy cuối cùng cũng có thể bình tĩnh mà ngộ ra. Trốn không thoát sau cùng vẫn là trốn không thoát, hắn nghĩ đến nếu không đáp lại ý tình của Hoàng đế, bản thân ngài lại không chịu từ bỏ hy vọng, ngày sau chắc chắn sẽ dây dưa không dứt, nói không chừng còn phải nhận lãnh những đau khổ vô vị, kết quả cũng vẫn giống như trước bị ăn đến một mẩu xương cũng không còn, lãng phí khí lực, tự mình chuốc khổ.
Lý Tùng Thanh tưởng tượng đến những chuyện tình cảm trong tiểu thuyết, liền cảm thấy mệt mỏi, hắn không cần phải làm một nữ tử trung trinh tiết liệt. Cho nên… vậy thì…cứ như lão hòa thượng mỗi ngày vẫn mỗi gióng chuông, cứ hết một ngày rồi lại đến một ngày thôi mà.
Cứ thế mà thích nghi đi vậy.
Lý Tùng Thanh chớp mắt buông hết mọi giãy giụa kháng cự, chấp nhận thỏa hiệp, lắp bắp trả lời – “Hết thảy cứ để Hoàng thượng tác chủ.”
“Ngươi thật sự đã hiểu rồi ư?”
Lý Tùng Thanh nghe thấy nhủ thầm cho dù hắn nghĩ đến nát óc cũng vô phương hiểu rõ. Nhưng hắn lại nói – “Vi thần chỉ cầu xin một việc.”
“Việc gì?”
“Xin đừng để chuyện này lộ ra ngoài.”
Người này là chúa sợ phiền toái, Hoàng đế làm sao lại không rõ chứ, liền đồng ý – “Trẫm đáp ứng ngươi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng!”
“Ngươi còn có yêu cầu nào khác không?”
“Ta muốn…” Lý Tùng Thanh cúi đầu, cảm thấy mình thật sự rất thiệt thòi, chẳng biết nên đòi hỏi điều gì để lấy lại công bằng đây. Công danh hắn không màng, tài phú lại càng không thiếu, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên đòi cái gì, đành miễn cưỡng đề nghị – “Tiếp tục để ta đương nhiệm chức Lễ bộ Thị lang.”
Hoàng đế vốn dự tính sẽ thăng chức cho hắn, nghe thấy vậy không khỏi mỉm cười ôm chặt hắn vào lòng – “Lý Tùng Thanh, ngươi thật sự là một người kỳ lạ.”
“Phải rồi, còn một việc nữa.”
“Việc gì?”
“Khụ… ta rất sợ đau, cho nên, khụ khụ… lúc làm việc ấy thì không được làm đau ta.” – Lý Tùng Thanh dứt lời thì hai gò má cũng đã phiếm hồng.
“Đây là lẽ đương nhiên, trẫm đêm hôm đó có làm đau ngươi sao?”
“Tốt lắm!” – dáng vẻ càng lúc càng mất tự nhiên – “Cũng không được làm việc ấy giữa ban ngày ban mặt.” – cho dù hắn đáp ứng cùng Hoàng đế làm những việc như thế, nhưng tự bản thân hắn vẫn cảm thấy vô cùng thẹn thùng.
“Tông pháp tổ tiên truyền lại cấm đế vương ban ngày hành dâm.” – một Hoàng đế tốt phải biết tuân thủ nghiêm ngặt tông pháp, cho dù đang bị hỏa dục thiêu đốt cũng phải cố nén nhịn.
“A, vậy thì tốt rồi. Còn nữa, nếu ta lúc lâm triều có ngủ gật cũng không được lấy đó làm điểm sơ hở của ta.”
“Trẫm đã bao giờ lấy điều gì làm điểm sơ hở của ngươi chưa?”
Lý Tùng Thanh cứ nêu ra hết yêu cầu này đến yêu cầu khác. Chẳng mấy khi được sủng ái nên hắn quả thật được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, mặc dù nhìn lại thì hết thảy đều là những yêu cầu nhỏ nhặt chẳng thấm tháp vào đâu. Hoàng đế nhẹ giọng cười, cơ hồ đáp ứng tất cả cho hắn, so với thổ địa công còn linh nghiệm hơn, từ trong đáy mắt bất tri bất giác chứa đựng sự sủng nịch ngập tràn, cuối cùng không nhịn được dùng môi mình ngăn chặn thanh âm của hắn lại. Ngài còn không nhìn thấu chủ ý muốn kéo dài sự tình của Lý Tùng Thanh ư?
Hoàng đế xác thực là muốn ăn hắn rồi.
Lý Tùng Thanh trong lòng oán than một tiếng rồi ngoan ngoãn hé miệng, dung túng cho đầu lưỡi của Hoàng đế tiến vào giảo lộng, sau đó bản thân cũng nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn phiến tình ngọt ngào.
Hoàng đế suốt nhiều ngày qua phải tự đè nén chính mình nên trong nháy mắt liền nổi lên một luồng hỏa dục thiêu đốt cả người. Đáng tiếc hiện tại chưa phải lúc thích hợp nên đành đau khổ tự ức chế, sau đó ở bên tai Lý Tùng Thanh mà nỉ non – “Ngươi phải chuẩn bị tốt một chút, đêm nay trẫm sẽ không chỉ tác cầu một lần đâu.”
Lý Tùng Thanh lập tức đỏ mặt bừng bừng, dáng vẻ như một hài tử vừa chào đời, đối với sự trêu ghẹo của Hoàng đế chẳng thể chống cự chút nào, chỉ một chút khiêu khích cũng đủ để hắn đỏ mặt ngượng ngụng, trông vô cùng đáng yêu.
Hoàng đế thật hận bản thân không thể làm một hôn quân vô đạo, để có thể bất chấp tất cả lao về phía hắn, quẳng hết mọi gia quy tông pháp ra phía sau lưng. Từ trước đến nay, y dám nảy sinh một ý tưởng đại nghịch bất đạo đến nhường này cũng chỉ có đối với mỗi mình Lý Tùng Thanh mà thôi. Nhưng dù sao y cũng phải cố gắng nén nhịn, hy vọng vầng thái dương mau chóng xuống núi, để sau đó bọn họ có thể cùng tay trong tay tận hưởng lạc thú chốn thiên đường.
Chắc chắn phải như vậy, đêm nay tuyệt đối sẽ là một đêm xuân sắc khôn cùng, tình cảm mãnh liệt chảy tràn liên miên bất tận. Đáng thương thay Lý Tùng Thanh bị chiết đằng đến quá nửa đêm, chịu không nổi phải mở miệng xin tha, lúc ấy Hoàng đế mới thỏa mãn buông tha cho hắn, ôm hắn vào lòng cùng nhau chìm vào cơn say ngủ.
Đó là một đêm sao trời rực sáng.
Bọn họ ôm lấy nhau, cùng nhau rơi vào một giấc mộng đẹp. Ở trong mộng, Hoàng đế đưa tay cho Lý Tùng Thanh mà nói rằng, chúng ta cùng đi nào.
Được, Lý Tùng Thanh đặt tay mình vào tay Hoàng đế.
Bọn họ cùng nắm tay, sóng vai chung bước trên một con đường dài, dẫu cho dài đến mức không thấy đích đến, nhưng cả hai vẫn yên tâm vững bước. Có lẽ dù là đi đến nơi chân trời góc biển, dù là đi đến khi địa lão thiên hoang thì họ sẽ vẫn đi, không ai buông tay, vẫn đi về phía trước, đi mãi…Vì vậy, Hoàng đế Đại Thiệu cùng với Lễ bộ Thị lang cứ thế cùng bên nhau.
Không cưỡng bách cũng không kháng cự, càng không kinh động đến bất kỳ ai, lại được Ngụy Tiểu Diểu ra sức che giấu giúp. Chẳng có một ai có thể tưởng tượng nổi Hoàng đế anh minh vĩ đại lại coi trọng Lý Tùng Thanh, hơn nữa trước đây ngài chưa từng có tiền lệ triệu hạnh nam sủng, vậy nên chỉ có một số người thân cận trong bụng đốt đèn, ngoài mặt tỏ vẻ như không mà thôi.
Một năm rồi lại một năm, chớp mắt hai người bầu bạn cùng nhau đã trải sáu năm dài, tuy rằng không thể quang minh chính đại gắn bó keo sơn, nhưng cảm tình cứ thế trôi qua từng ngày lại thêm nồng đượm, khiến cả hai chẳng thể rời khỏi nhau dẫu chỉ một ly. Mãi cho đến một năm kia, Hoàng đế phái Lý Tùng Thanh đến Sở Nam tuần tra. Lần ra đi này, ước chừng hơn nửa năm ròng rã, đợi đến khi hắn hồi bước về chốn cũ, thì tư tình của hắn cùng Hoàng đế đã ầm ĩ đến tận trời xanh.
— Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy
Ngô Việt Vương gia biên thư cho Vương phi đang ở cố hương, trông qua có vẻ không thúc giục nàng hồi kinh, kỳ thực trong mỗi câu chữ lại lộ ra ý tình tương tư nồng đượm, mỗi ngày mong ngóng bước chân nàng sớm ngày quay về.Khảm môn[4] là tiểu thiên môn vắng bóng người của hoàng cung, vị trí bí mật, có một đường mòn thông ra đường cái. Nghe bảo thiên môn này được xây dựng là để Hoàng đế tìm đến với tình nhân bên ngoài, bình thường không ai sử dụng, cũng xem như là bỏ phế, chỉ có hai thủ vệ canh giữ. Nhưng dạo gần đây tác dụng của thiên môn này lần nữa được phát huy, ngoài hai tên thủ vệ còn có cả hai cung nhân.
“Ai da, chúng ta chờ đã ba tháng rồi, vị đại nhân kia sao còn chưa chịu quay về nữa?” – một tiểu thái giám nhàm chán thầm oán trách một lời.
“Chớ có lắm lời, mau đứng đó mà làm cho tốt đi.”
Tiểu thái giám ngoan ngoãn đứng gác, chốc lát sau nhịn không được lại hỏi – “Trương công công, nếu vị đại nhân kia không trở về thì phải làm sao?”
“Cho dù đợi đến chết cũng phải đợi.”
“Chẳng phải trực tiếp hạ một đạo thánh chỉ triệu ông ta về sẽ nhanh hơn sao?”
“Tiểu nô tài lắm lời, cẩn thận coi chừng mất cái lưỡi đấy.” – Đại thái giám nghiêm giọng cảnh cáo.
Tiểu thái giám sợ đến mức á khẩu, vội vàng ngậm chặt miệng, vươn cổ ngóng về phía cuối đường. Ngày đang dần buông, ánh mặt trời bắt đầu chuyển sang sắc đỏ nơi chân trời bất tận. Đột nhiên có một trận bụi mù cuồn cuộn nổi lên. Tiểu thái giám mở to hai mắt nhìn, hưng phấn hô lên – “Trương công công, ngài mau nhìn xem, có người đang chạy về phía này.”
Một khắc sau, có một nam nhân cưỡi ngựa đến, đây là tùy tùng theo hộ tống Lý Tùng Thanh – “Lý đại nhân đã trở về, độ khoảng một canh giờ nữa xe ngựa sẽ đến đây.”
“Nhanh chân đến ngự thư phòng thông báo.” – Đại thái giám phân phó Tiểu thái giám.
“Dạ!” – Tiểu thái giám vui vẻ chạy đi.
Ước chừng một lúc lâu sau, quả nhiên có một chiếc xe ngựa lao nhanh đến. Đại thái giám đứng trước thiên môn tiến lên nghênh đón, nhưng người trong xe lại chậm rãi bước ra.
“Đại nhân, đã đến nơi rồi!” – xa phu một thân bụi đường ngoảnh vào bên trong thông báo.
“Ừ!”
Lại qua một lúc lâu nữa mới nghe thấy một tiếng thở dài, Lý Tùng Thanh rốt cuộc cũng xốc màn bước ra.
“Đại nhân đi đường vất vả.” – Đại thái giám cung kính đỡ hắn xuống xe.
“Hoàng thượng đang ở đâu?” – Lý Tùng Thanh hỏi.
“Bẩm, Hoàng thượng đang ở ngự thư phòng.”
Lý Tùng Thanh nhìn màu sơn đỏ trên cửa thiên cung, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò. Trong quá khứ mỗi khi tiến cung cùng Hoàng đế hò hẹn luôn đi qua khảm môn, đủ để chứng minh công dụng của thiên môn trong truyền thuyết này. Hắn nguyên bản muốn chắp cánh bay về, giờ đây đã đến nơi lại trù trừ không quyết. Thật sự thì hắn rất muốn gặp người kia, nhưng lại không biết nên đối diện thế nào. Đây phải chăng chính là thứ cảm giác đến gần thì mới sợ hãi?
Hắn hiểu rất rõ giây phút hắn bước qua khỏi thiên môn này thì lập trường cùng tình cảnh của hắn sẽ có điểm thay đổi, có lẽ lần này chỉ có thể cắn răng đáp ứng trở thành một vị Thượng quân.
Hắn tuy nghĩ thế nhưng cuối cùng chân vẫn giở cao bước qua ngạch cửa, đi trên con đường nhỏ quen thuộc, mỗi bước đi là mỗi bước bồi hồi, nỗi lòng lo trước nghĩ sau. Khi hắn đến trước cửa ngự thư phòng, lần thứ hai giậm chân tại chỗ, trù trừ không tiến lên.
“Hoàng thượng, có phải nên truyền Lý đại nhân tiến vào không?” – Vị Hòa Quý công công thay thế vị trí của Ngụy Tiểu Diểu hỏi.
“Không cần!” – Hoàng đế đạm mạc nói. Ngài dù sớm đã nhận được tin báo về nhưng không chủ động ra ngoài đón hắn, vẫn điềm nhiên phê duyệt tấu chương, chờ đợi Lý Tùng Thanh tự mình tiến vào.
Lại qua thêm một lúc lâu, Lý Tùng Thanh vẫn nhân ảnh mịt mờ.
“Hoàng thượng, chỉ e Lý đại nhân trong người mệt mỏi.” – Hòa Quý công công nhẹ giọng nói. Ở sát bên cạnh hầu hạ Hoàng đế, có ai mà không biết vị Lễ bộ Thị lang này là trân bảo trên tay ngài.
“Mau chuẩn bị bàn ghế để hắn ngồi, điểm tâm cùng hồ trà cũng mang ra đi.” – Hoàng đế phân phó.
“Dạ!”
Mấy cung nhân y lệnh Hoàng đế mang theo trà và điểm tâm ra ngoài, bảo là Hoàng đế ân điển, phải cẩn thận hầu hạ. Lý Tùng Thanh bên ngoài kia vừa buồn cười lại vừa cảm động. Hoàng đế là sợ hắn mệt, sợ hắn khát, sợ hắn đói, cẩn thận một lòng che chở, mang hắn nâng niu như một đóa hoa yếu ớt.
Vậy còn gì phải do dự nữa chứ?
Giữa biển người mênh mông tìm duy nhất một bóng hình trăm biến vạn hóa, bất giác ngoảnh đầu… Người kia lại ở tại nơi hoa đăng đã lụi tàn…
Người ta sao cứ bảo phải đốt đèn đi tìm một tình nhân hoàn hảo, nếu đã có một người tốt thì nên nắm chặt trong tay, đời này xem như không có gì phí hoài. Lý Tùng Thanh tiến vào ngự thư phòng, không chần chừ thêm một khắc, thẳng tắp đi về phía tình nhân Hoàng đế của hắn.
“Ngươi đã về rồi!” – Tống Dục thần thái vẫn ôn nhu bình thản, không kích động cũng không mất kiên nhẫn như thể hai người biệt ly chẳng được bao lâu, như thể Lý Tùng Thanh chưa bao giờ rời khỏi y xa như thế, lâu như thế.
Nhưng Lý Tùng Thanh lại hoàn toàn không bị động giống như trước đây. Lần đầu tiên hắn chủ động thân cận ngồi xuống đùi Tống Dục.
“Ừ, ta đã về rồi!” – Lý Tùng Thanh ôm lấy cổ tình nhân, vùi mặt vào sâu trong ngực y, tham lam thu lấy nhiệt độ cơ thể và hơi thở ấm áp, hờn dỗi nói một câu – “Trời lạnh, vai ta đau lắm.”
Tống Dục không nói gì, lẳng lặng buông tấu chương xuống, khẽ nâng tay xoa bóp vai cho hắn.
“Thắt lưng cũng đau.”
Xoa thắt lưng…
“Chân cũng đau.”
Xoa chân…
“Toàn thân đều đau.”
Tống Dục mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu. Bên nhau đã lâu như vậy y làm sao không biết hắn đây là vì khó chịu trong người mà nũng nịu chứ. Mới ly biệt bấy lâu hẳn toàn thân hắn chẳng có lấy một chỗ thoải mái.
“Ngươi đấy, nếu còn không chịu trở về thì trẫm nhất định sẽ tự mình đi bắt về.” – bàn tay nhẹ nhàng xoa mũi hắn đầy vẻ yêu chiều.
“Ngươi sẽ không làm thế đâu.” – Lý Tùng Thanh nhăn mặt chun mũi tỏ vẻ không tin.
“Trẫm đã từng nói, sự kiên nhẫn của trẫm cũng chỉ có giới hạn nhất định mà thôi.”
“Cho nên ngươi cố ý để cho người khác nhìn thấy ngươi đối tốt với ta, cố ý muốn ta rời khỏi kinh thành, cố ý để cho những tin đồn nổi lên tứ phía, có phải vậy không?” – hắn không nhịn được bĩu môi làu bàu.
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
“Bảy năm…” – Lý Tùng Thanh nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ hồ nghi – “Chúng ta bên nhau đến nay đã trọn bảy năm, ngươi không phải là vì truyền thuyết thất niên chi dương[5] nên mới làm ra chuyện này đấy chứ?
“Ngươi nghĩ gì vậy chứ?” – Tống Dục buồn cười hỏi.
“A, quên đi! Dù sao chuyện cũng đã rồi, nếu ngươi muốn công khai mối quan hệ của chúng ta thì cứ công khai đi.”
“Không sợ phiền toái sao?”
“Có phiền toái thì đã có ngươi che chắn giúp ta, không phải vậy sao?”
“Vậy có trở thành Thượng quân hay không?”
“Không!” – lời nói như trảm đinh chặt sắt – “Công khai quan hệ của chúng ta không có nghĩa ta nhất định phải trở thành Thượng quân.”
“Nhưng Thái hậu nương nương muốn trẫm cho ngươi một danh phận.” – Tống Dục tỏ ra khó xử.
“Ta chỉ cần mỗi một danh phận Lễ bộ Thị lang là đủ rồi.” – đã là tùy hứng thì nhậm chức gì cũng thế thôi – “Đánh chết ta cũng không đảm nhận chức vị Thượng quân kia.”
“Trẫm làm sao có thể đánh chết ngươi được, trẫm còn muốn cùng ngươi đi qua những tháng ngày mưa gió sau này. Tùng Thanh, những chuyện chúng ta còn phải đối mặt thật sự rất nhiều.”
Lý Tùng Thanh đương nhiên hiểu được. Quốc gia, bách tín, hậu cung, người thừa tự… có rất nhiều vấn đề mà không phải chỉ cần hai người yêu và tin tưởng nhau là có thể giải quyết dễ dàng. Hoàng đế sẽ cần thêm nhiều trí tuệ, hắn sẽ cần thêm nhiều dũng khí, thì bọn họ mới có thể cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết.
Bất quá, chuyện của ngày mai hãy để ngày mai hẵng phiền não vậy.
“… Ta… rất nhớ ngươi.” – Lý Tùng Thanh thật lòng thú nhận.
Tống Dục thật sự bất ngờ. Ông trời tỏ rõ lòng y có bao nhiêu nhung nhớ đôi môi như hoa nở, bao nhiêu tưởng niệm đôi mắt nửa khép nửa mở, bao nhiêu hoài thương thân ảnh biếng nhác ham ngủ, bao nhiêu lưu luyến thân mình ấm áp… Ông trời ơi, y đã nghĩ phải mau chóng giữ chặt lấy thân thể mà y khát khao mãnh liệt, phải tận tình phát tiết dục hỏa đã kềm nén lâu ngày.
Nhưng cuối cùng y vẫn tự chủ chịu đựng, đưa tay nâng mặt Lý Tùng Thanh, chăm chú nhìn rồi mỉm cười nói – “Chẳng mấy khi nghe ngươi chủ động bảo nhớ trẫm. Mấy ngày nay có phải đã tương tư đến mức không thể chịu nổi không?”
“Nghe thật là buồn nôn. Ai, — đã mấy ngày rong ruổi đường trường thật là mệt mỏi. Ta muốn ngủ!” – Lý Tùng Thanh phá vỡ không khí lãng mạn, ngáp dài một tiếng.
“Ngoan, ngủ một giấc cho ngon đi.” – Tống Dục ôn nhu thì thầm, ôn nhu vuốt ve gương mặt xinh đẹp.
Lý Tùng Thanh ghé vào hôn lên môi tình nhân rồi tự động ngả người ở trường tháp, lại cầm lấy hoàng bào Hoàng đế để một bên đắp lên người mình. Hắn vừa buông người đã đi vào giấc ngủ, không bao lâu sau đã có tiếng ngáy nhè nhẹ. Mấy ngày bôn ba vừa rồi thật sự đã khiến hắn mệt muốn chết, còn tâm trí đâu mà quản xem có ai nhìn thấy hắn đắp hoàng bào mà ngủ chứ.
Ngủ thật ngon, đến khi tỉnh dậy đã là một ngày mới tốt đẹp. Cho dù bầu trời có sụp xuống thì cũng đã có Hoàng đế đứng tại nơi cao nhất thay hắn gánh vác, để hắn có thể tiếp tục vô tư lự làm một Lễ bộ Thị lang. Như thế thật là hay biết mấy!
Toàn tâm toàn ý giao phó cùng tin tưởng, ấy cũng là tình yêu to lớn nhất mà hắn có thể dành cho Hoàng đế.
Nào, xem quan nhân ngài nói cái gì mà không công bằng chứ? Một người nguyện gánh vác, một người nguyện dựa dẫm, ai cũng có lựa chọn của riêng mình, có cái gì là không công bằng nào? Chỉ cần bản thân họ cảm thấy hạnh phúc khoái hoạt là đủ rồi, những kẻ qua đường ất giáp bính như chúng ta chẳng cần thiết phải xen vào làm gì.
Thay Lễ bộ Thị lang gánh vác cả bầu trời rộng lớn là niềm hạnh phúc lớn nhất của Hoàng đế bệ hạ.
Khí trời vào độ cuối thu, không gian sau chính ngọ tĩnh mịch yên ắng, một vài vị đại thần tiến vào ngự thư phòng cùng Hoàng đế nghị sự, lại như thấy trước mắt mình đảo ngược thời gian trở lại một ngày của nửa năm về trước.
Hoàng đế chuyên tâm phê duyệt tấu chương.
Lễ bộ Thị lang an nhàn thoải mái say giấc nồng.
Nhưng phảng phất đâu đây có một sợi dây vô hình nối kết giữa họ.
Cảm giác kỳ quái trong mắt các vị đại thần rốt cuộc cũng dừng lại, chốc lát mọi thứ đều minh bạch, có người nhíu mày, có người mỉm cười, nhưng tuyệt nhiên không có ai đưa ra lời dị nghị nào.
Nói về gian tình…à, ái tình lưu luyến của Hoàng đế cùng Lễ bộ Thị lang thì chỉ cần không hại nước hại dân, nhân thần căm phẫn thì cần gì phải lắm lời chứ.
Thái bình thịnh thế, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.“Ta nguyên bản cứ nghĩ rằng cung đình sẽ một phen dậy sóng, gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ ấy chứ.” – thật lâu về sau này, Lý Tùng Thanh đột nhiên nhắc đến, thanh âm tựa hồ có điểm thất vọng.
“Chẳng lẽ ngươi hy vọng như thế sao?” – Tống Dục hỏi – “Nếu ngươi muốn sự tình dậy sóng, gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ thì trẫm sẽ giúp ngươi tọai nguyện.”
“Đừng, ta chỉ là tùy tiện nói thế thôi.”
“Trẫm cũng chỉ tùy tiện nói thế thôi.”
“Ai nha, đường đường Đức Trị Hoàng đế mà cũng học theo giọng điệu của ta à?”
“Đó là do mỗi ngày đều ăn môi của ngươi mà ra.”
“Hoàng đế bệ hạ, thỉnh ngài không cần dùng vẻ mặt nghiêm túc để nói ra những lời thiếu đứng đắn như vậy đâu.”
“Được, ngươi hôn trẫm một cái, trẫm sẽ không dùng vẻ mặt nghiêm túc nói những lời đứng đắn nữa.”
… =O= (người này không phải Hoàng đế… người này không phải)
… ^o^ (thật là tốt, sao có thể đáng yêu như thế chứ)
… O_o (Tam ca, huynh đã quên bên cạnh còn có đệ đệ ta sao?… Mau ngừng lại đi…)
… $v$ (Lão Nhị, ca ca ngươi mang mông của ngươi bán cho Hoàng đế bệ hạ anh minh vĩ đại chính là sự đầu tư chính xác nhất trong cả cuộc đời này.)[6]
…
[1]Tích Hoa ca: người yêu hoa, luyến tiếc hoa.
[2]Quải chi nhân, Phùng Mộng Long: quải chi nhân là đồng dao dành cho trẻ em. Nguyên văn câu trên là “cải biên từ những bài đồng dao dành cho trẻ em của Phùng Mộng Long”.
Phùng Mộng Long tự là Do Long, cũng có khi ký là Long Tử Do, quê ở Trường Châu, nay là Tô Châu, Giang Tô. Ông xuất thân từ gia đình có học vấn, từ nhỏ ông đã nổi tiếng hài hoa. Lúc còn trẻ, Phùng Mộng Long là người khá phong lưu, nhưng cũng lận đận trong thi cử. Năm 57 tuổi, ông được chọn làm Cống sinh (tức Cử Nhân). Trong đời vua Sùng Trinh nhà Minh, ông giữ chức tri huyện tại huyện Thọ Ninh, Phúc Kiến. Lúc quân Thanh xua quận xuống vùng phía Nam, ông từng tham gia vào hoạt động chống Thanh, khi chính quyền Nam Minh bị tiêu diệt thì ông buồn rầu mà chết.
Cả cuộc đời Phùng Mộng Long gắn liền với việc nghiên cứu, chỉnh lí, sáng tác văn học phong tục, đạt được những thành tựu mà ít người sánh kịp. Một khối lượng đồ sộ gồm các tác phẩm sưu tầm, biên soạn và sáng tác đã được ông để lại với nhiều loại hình như văn học dân gian, sân khấu, truyện ngắn và cả tiểu thuyết.
Ông chính là tác giả của bộ Đông Chu Liệt Quốc nổi tiếng.
[3]tâm viên ý mã: 心猿意马, nghĩa đen là đứng núi này trông núi nọ, trong trường hợp này có thể hiểu là mỗi người ngồi tại chỗ của mình mà cứ mãi ngóng trông về phía đối phương.
[4]Khảm môn: cửa phía Tây. Khảm là một phương vị trong bát quát, ứng với hướng Tây.
[5]thất niên chi dương: đây là một truyền thuyết nói rằng làm việc gì chỉ cần đến ngưỡng bảy năm sẽ khiến con người mệt mỏi mà nhụt chí, kể cả trong hôn nhân gia đình.
[6]Lời người edit: tất cả những biểu tượng cảm xúc trong đoạn cuối cùng đều là của tác giả, không phải của người edit.