Tiến, hay là không tiến.
Dĩ Mạch do dự.
Trận bang chiến đêm nay đối với Tọa Yên Thiên Hạ mà nói là một lầnkhảo nghiệm gian khổ. Có thể bảo vệ Ma thành mà ít tổn thất nhất chínhlà hy vọng của mọi người trong bang.
Dù sao, nhóm cầm thú coi trọng mặt mũi này tuyệt đối sẽ không chịu nhận thua,“Tuyệt không rút lui” là nguyên tắc cần giữ vững.
Nếu Cố Quân Thanh có ở đây……
Dĩ Mạch suy tư một lát, logout khỏi acc Thanh Quân, đóng máy tính của Nguyên Viên lại. Thao túng Mạch Thượng Sắc Vi rời khỏi bản sao, váctheo một cái cuốc chạy ra khỏi thành.
Lần đầu tiên chân chính tham gia thành chiến, đối thủ lại là một bang phái có thực lực hùng mạnh nhất.
Hắn khẳng định sẽ rất rất muốn đánh trận này, thậm chí ngay cả bảnthân nàng cũng mong muốn thế, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kia liền nhịnkhông được nhiệt huyết sôi trào.
Cấp bậc hiện tại của Dĩ Mạch là 120 cấp, đối với một sever mà cấp bậc phổ biến là 140 cấp, tự nhiên sẽ là một tiểu sinh vật đã không giúpđược gì, ngược lại trở thành vật hy sinh vô ích. bởi vậy, ở trước trậnchiến, đem số lượng độc dược tồn lại trong kho hàng bang phái tăng lênmột chút là rất tất yếu.
Ngay tại thời điểm Dĩ Mạch ra sức cuốc đất nhổ cỏ phá hư cân bằng sinh thái, một con hỏa phượng xuất hiện ở bên cạnh nàng.
“Xem ra ngươi bề bộn nhiều việc.” Người ngồi trên lưng Hỏa Phượng mở miệng nói.
“Đúng vậy, acc chính của ta bận rộn làm nhiệm vụ ‘ngàn năm chờ đợi’,đành phải lấy acc phụ chuẩn bị thành chiến.” Dĩ Mạch đáp lễ.
Tô Viễn Ca biết nàng đang mỉa mai hắn vì chuyện khiêu chiến với Tọa Yên Thiên Hạ, mỉm cười.
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng từ trên lưng Hỏa Phượng nhảy xuống, đứng ởmột bên, giúp nàng giét quái ở xung quanh. Dĩ Mạch lúc này mới pháthiện, acc phụ của thằng nhãi này cư nhiên có cấp bậc cao hơn mình,140cấp…… Rõ ràng mấy hôm trước còn ở cấp 80. Nàng rơi vào tâm lý bất bình.
“Có lẽ qua đêm nay, các ngươi sẽ không có cơ hội lấy được phần thưởng thứ nhất mà hệ thống thưởng cho.” Hắn không coi ai ra gì dùng kênh bình thường cùng nàng nói chuyện phiếm,“Như vậy vẫn muốn đánh hay sao?”
“Ta chưa từng tham gia thành chiến, hẳn là rất thú vị, huống chi đốithủ là Anh Túc Thứ Thanh. Về phần thưởng cho cái gì đó, ta không quantâm.”
“Nếu biết phần thưởng là cái gì, chỉ sợ ngươi sẽ không nói xem nhẹ như thế.” Biểu tình mỉm cười.
Mạch Thượng Sắc Vi: “…… Là cái gì?” Sau khi hỏi xong, Dĩ Mạch cảmthấy chính mình có chút liều lĩnh, phần thưởng kia chỉ sợ Hồ Ly cùngThanh Quân đều biết đến, Tô Viễn Ca cũng không ngoại lệ, nếu bọn họ đềukhông có mở miệng nói cho nàng, hiện tại có hỏi cũng không phải quá thừa rồi sao.
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Muốn biết?”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Ân……”
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Cho ta ôm một cái.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “…… Đi tìm chết.”
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Ha ha ha ha.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Uy uy, tốt xấu gì ngươi cũng là thần tượng trong lòng mọi người, có thể cười không có khí chất như vậy sao?”
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Thần tượng thì sao, bất quá chỉ là lớp mặt nạ mê hoặc mọi người. Lột da, bên trong đều là rác.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Di, hóa ra [mặt nạ] là ngươi biểu diễn sao?”
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng Thẩm mặc một lát, hiển nhiên là bị những lời của Dĩ Mạch làm cho nghẹn họng.
Tô Viễn Ca ở trước máy tính cười nhẹ, nụ cười này làm cho toàn thântrợ lý Nancy đang bận rộn thu thập này nọ ở trước mặt hắn nhất thời lâmvào trạng thái khẩn trương cao độ.
Rất khó thích ứng. Cái loại “Ấm áp ôn nhu cười” này vốn chỉ tồn tại ở thời điểm hắn chuyên tâm biểu diễn.
Mắt Nancy thấy qua vô số trường hợp các cô gái bởi vì nụ cười này của hắn mà điên cuồng không khống chế được. Các nàng giống như bạch tuộcchen lấn nhào về phía khán đài, cho dù bị bảo vệ lần nữa đẩy ra, vẫn cốsống cố chết hướng về phía trước thét chói tai. Mỗi lần gặp phải tìnhtrạng này, nàng rất muốn cướp lấy mic hét lên với khán giả “Người mà các ngươi sùng bái muốn chết này kỳ thực là tên khốn xấu tính chanh chuagiả dối!” Nàng rất nhiều lần ảo tưởng trong nháy mắt sẽ dùng một hơi kêu hết những lời vĩ đại này, cũng lấy tinh thần thắng lợi AQ làm biện pháp an ủi bản thân mỗi khi bị Tô Viễn Ca sai bảo cùng ức hiếp. Đương nhiên, nguyên nhân mà loại cảnh tượng đồ sộ này không xuất hiện chính là, một khi nàng làm như vậy, chỉ biết sẽ xuất hiện ba loại kết quả có thể đoán được.
Một loại là nàng bị các cô nương dưới đài quăng giầy lên đập chết.Một loại là nàng bị Tô Viễn Ca xem là chuột bạch đùa giỡn đến chết. Còncó một loại chính là nàng thức thời tự xử.
Thời điểm Nancy đang mỉm cười lâm vào yy không thể tự thoát ra được,bỗng nhiên cảm thấy trên lưng một trận lạnh ngắt, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Tô Viễn Ca, không khỏi rùng mình một cái. Lúc này, thấy Tô đại minh tinh mặt không chút thay đổi mở miệng.“Lần trướcăn qua sushi hương vị không tệ, ngươi đi mua một hộp trở về đi.”
Nancy vô cùng thuận theo đáp lại: “Được.” Chân thành xuất môn, saukhi đóng cửa, khóe miệng run rẩy, hung hăng đạp hộp giấy đặt ở hành lang một cước. Hung thần ác sát đối với cánh cửa giơ lên ngón giữa.
Nhà hàng bán sushi kia ở ngoại ô, trong sơn trang của trung tâm nghỉdưỡng, lái xe đi đến đó ít nhất phải mất hai tiếng đồng hồ, hắn rõ ràngđang chèn ép người…… Tô Viễn Ca, sớm hay muộn có một ngày, ta muốn ởtrong buổi biểu diễn của ngươi, đem ngươi đá xuống đài, làm cho bọn nhađầu mắt không tròng dưới đài điên cuồng ooxx ngươi một trăm lần a mộttrăm lần……
Nancy tỷ mắt loé lục quang cứ như vậy hấp tấp đi ra cửa, làm kinh sợ vô số người mới.
Tô Viễn Ca đuổi nàng đi, lại lần nữa dấn thân vào trò chơi. Nhìn Mạch Thượng Sắc Vi bên cạnh vẫn như trước chờ đợi đáp án, nghĩ nghĩ, quyếtđịnh không chọc ghẹo nàng.
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “‘Ngàn năm chờ đợi’ chung cực thưởng cho là một nguyện vọng.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “…… Nguyện vọng? Thế giới hòa bình…… linh tinh sao?”
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Nguyện vọng tồn tại trong phạm vi toàn bộ trò chơi, vật dẫn phải là giả thuyết, thời hạn là một giờ. Nói cáchkhác, ngươi có thể yêu cầu trở thành chủ nhân một tòa thành, có thể nôdịch người chơi khác, có thể yêu cầu được đến một chiến sủng vô địch,thậm chí có thể yêu cầu hệ thống mạng của trò chơi đóng cửa, nhưng những điều này chỉ có thể duy trì một giờ.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “orz. Ta phục rồi…… Cư nhiên có phần thưởng biếnthái như vậy. Nhưng, trên thực tế, đây căn bản không thể xem như phầnthưởng, cuối cùng cái gì cũng không có.”
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Có lẽ đối với một số ít người mà nói,theo đuổi những thứ trong trò chơi chính là đứng ở đỉnh giấc mộng. Màmột giờ này chính là thời khắc thực hiện giấc mộng.”
Dĩ Mạch không thể không thừa nhận, hắn nói là sự thật. Những ngườichơi ngày thường điên cuồng luyện cấp đều có ước muốn giống nhau, chỉđơn giản là danh hiệu “Đệ nhất sever”, bọn họ bỏ ra một lượng lớn thờigian cùng tiền của vào trò chơi, lại thủy chung không thể trở thành nhân vật lấp lánh ánh sáng giống Thanh Quân cùng Đế Tu, đây là bọn họ tiếcnuối. Mà nguyện vọng này, có thể bù đắp những thứ đó. Làm cho bọn họ trở thành tổng lĩnh một bang phái, trở thành sát thủ trạng thái vô địch,trở thành bá chủ độc bộ thiên hạ.
Mạch Thượng Sắc Vi: “Nhưng là, nguyện vọng của ngươi, là gì?” Tô Viễn Ca, mục đích ngươi tranh đoạt phần thưởng này là cái gì? Ở [Càn Khôn],ngươi không thể nghi ngờ là người đứng trên đỉnh cao, những gì ngươimuốn đều có được.
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Cùng ngươi có liên quan.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “…… Ngươi không phải muốn cho ta cầm tấm biển ‘ta là trư’ chạy vòng quanh suốt một giờ chứ?”
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Đề nghị này không tệ, nếu đem những chữ trên tấm biển đó đổi thành ‘Ta yêu Đế Tu’ sẽ rất thích hợp.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “…… Ngươi đập đầu vào cửa sao?”
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Trước khi ta chưa nghĩ được nguyện vọng,hết thảy đều có khả năng. Mà nguyện vọng này, thủy chung cùng ngươi cóliên quan. Đêm nay công thành chiến ta sẽ dùng acc này tham gia, đến lúc đó tái kiến.”
Bỗng nhiên, hắn chuyển qua kênh [Mật ngữ].
[Mật ngữ] Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: An Dĩ Mạch, một ngày nào đó, ngươi sẽ đứng ở bên ta.
Dứt lời, trong chớp mắt khi Dĩ Mạch giật mình, một đạo hồi thành phù biến mất ở trước mắt nàng.
Nàng ngơ ngác biến thành mặt bánh bao. Vỗ án, lật bàn.
Có điên mới muốn đứng ở bên cạnh ngươi…… Thằng nhãi vương tử này không phải có bệnh nguy kịch chứ.
Phẫn nộ qua đi không khỏi có chút lo lắng. Tô Viễn Ca yêu nghiệt này, chỉ sợ sau khi lấy được phần thưởng sẽ không bỏ qua cơ hội đả kích CốQuân Thanh. Nguyện vọng kia rất có thể lấy chính mình làm vũ khí, khiếncho Thanh Quân không thể công kích. Nói ví dụ, cưỡng chế bản thân cùngThanh Quân ly hôn…… Nàng lắc lắc đầu. Y Cố Quân Thanh tính tình, tuyệtđối không muốn thấy tình cảnh này, bởi vậy khi biết Tô Viễn Ca muốn làm“Ngàn năm chờ đợi”, hắn mới đến tranh cao thấp. Nhưng mấy ngày nay hắnbề bộn nhiều việc, hơn nữa cảm mạo……
Tô Viễn Ca chết tiệt này tính cách đúng là ác liệt nha…… Dĩ Mạch căm giận nghĩ.
Như thế nào cho phải.
Rốt cuộc là ai nghĩ ra phần thưởng qủy dị như vậy a a a ~
Dưới sự kêu gọi của cầm thú đầu lĩnh, tất cả bang chúng đang online mở ra hệ thống kênh ngữ âm.
Cõng Quan Tài Khiêu Vũ: “Chuẩn bị chiến đấu cơ bản đã đầy đủ, gia cốtường thành cũng cơ bản hoàn thành. Kế tiếp chúng ta phải làm là thảoluận chiến lược.”
Cực Độ Hoàn Mỹ: “Đế Tu đang làm nhiệm vụ không thể tham chiến, hiệntại Anh Túc Thứ Thanh ngoài 170 cấp là 13 người, ngoài 150 cấp là 28người, ngoài 135 cấp là 51 người. Chiến lực gần như gấp đôi chúng ta.Cho dù phối hợp tốt thế nào, phần thắng của chúng ta cũng sẽ không vượtquá 40%.”
Cõng Quan Tài Khiêu Vũ: “Chỗ khó là Bức Tranh Nguyền Rủa cùng ĐóngBăng Ngàn Dặm. Xương cốt, Bức Tranh giao cho ngươi, có vấn đề gì không?”
Bạch Cốt: “Không có.”
Thừa Phong Bội Ngọc: Bức Tranh so với ngươi cấp cao hơn, muốn cản hắn không dễ dàng, Xương Cốt ngươi đừng liều lĩnh.
Bạch Cốt thực trấn định đáp lại: “Không có việc gì, trong trò chơi đánh không lại, có thể ở hiện thực vồ đến……”
Lúc này liền nghe thấy một thanh âm chói tai truyền tới, tiếp theoliền mơ hồ truyền đến giọng nữ tức giận “Ai cho ngươi nói ra, xem takhông bóp chết ngươi……”
Chỉ chốc lát một mảnh yên lặng, tiếp theo là giọng nữ nhỏ bé xin tha:“Tốt lắm, ta không chơi, mau buông tay……”
Bạch Cốt thanh âm: “Bỗng nhiên nhớ tới, trước ngươi vẫn gạt ta là nam nhân?”
“Nợ cũ năm xưa, ngươi còn mang ra nói, lòng dạ hẹp hòi…… A, ta không nói, ngươi……”
Hai người nhiệt tình không bị cản trở, một đám cầm thú nghiêng tai lắng nghe. Dĩ Mạch đỏ mặt che miệng cười.
Chỉ nghe Quan Tài khụ khụ hai tiếng, tiếp tục bố chiến: “Như vậy,trọng điểm ở Đóng Băng Ngàn Dặm. Người này đã mãn cấp, ta cùng giếtngười chủ công hắn, hơn nữa có Mộ Tuyết thêm buff hẳn là không vấn đề.Phiền toái là thời gian. Hệ thống quy định phe thủ thành phải thủ đủ một giờ. Bọn họ người đông, cấp bậc cũng không thấp, muốn bảo vệ thành, rất khó.”
“Trong thành chiến không thể sử dụng tụ hồn đan, nhân só chênh lệchlà vấn đề lớn nhất của chúng ta.” Nói chuyện là Bạch Nguyệt Quang.
Hồ Ly lười biếng mở miệng: “Quả nhiên có đôi khi phải dựa vào nhânhòa cùng chỉ số thông minh nha ~ sớm biết sẽ xảy ra vấn đề như vậy, tađã cùng Vong Xuyên, Ma Cà Rồng đàm phán tốt lắm, bọn họ sẽ trợ giúp.”
Thiên Sơn Mộ Tuyết: “Không thể nào…… trước đây cũng có mấy lời bónggió nói hai người Ma Cà Rồng cùng Vong Xuyên đàm phán hai bang hợp một,sau bởi vì vấn đề ai làm bang chủ mà đóng băng đến bây giờ. Như thế nàohiện tại lại cùng quyết ý?”
Ăn No Vẫn Cố Đếm Tiền: “Chuyện này ngươi phải hỏi Hồ Ly, nó đã làm một chuyện rất đáng khinh.”
Hồ Ly: “…… Làm sao đáng khinh, ta tác thành một đoạn nhân duyên mỹ mãn.”
Mộng Hồi Lâu Lan: “Rõ ràng là nghiệt duyên……”
Bạch Nguyệt Quang: “Hắn làm cái gì?”
Mộng Hồi Lâu Lan: “Hắn dùng acc của ta đi câu dẫn Ma Cà Rồng…… Cònphát ra ảnh chụp của ta, làm hại ta hiện tại chỉ có thể mỗi ngày trốntránh hắn, có giải thích thế nào cũng không rõ ràng. Tử Hồ Ly, ta muốnlột da của ngươi làm áo khoác lông cáo!!!”
Hồ Ly Quân vô tội biện giải: “A a ~ này hoàn toàn không phải ý củata, là Quan Tài bảo ta không từ thủ đoạn mượn sức Ma Cà Rồng ~”
Cõng Quan Tài Khiêu Vũ: “…… Ta không chịu trách nhiệm tên cầm thú này!”
Hồ Ly Quân: “Kỳ thật ta chỉ bày ra, cụ thể bước đi là ba huynh đệ Ăn No thực hành a ~ bao gồm giả làm nữ nhân gì gì đó ~”
Kiếm tiền: “Giết người, đừng lôi kéo ta, ta muốn xử lý nó.”
Giết người: “Ân, tốc chiến tốc thắng, lưu nó toàn thi.”
Nước Tương: “Vì sao muốn lưu toàn thi? Băm xác nuôi chó đi.”
Giết người: “Ta muốn chà đạp cho hả giận.”
……