Thu Ý hồ là nơi hẹn hò được công nhận là lãng mạn nhất ở k đại. Bởi vì trong hồ đã từng có người chết.
Hai câu trên tựa hồ không hề có liên quan gì đến nhau.
Như vậy, đổi một loại phương thức mà nói. Nghe đồn mấy trăm nămtrước, trong Thu Ý hồ có một đôi tình nhân tự sát cùng nhau, hóa thànhcon bướm, triền triền miên miên bay đến thiên nhai.
Vì thế văn nhân nhà thơ ăn no rỗi việc đã múa bút làm mấy bài thơ,khiến cho hồ thiên nhiên này từ đó thành danh. Ngày đó khi xây dựng Kđại đã đem nó bao ở bên trong. Cho đến ngày nay, làm cho ngôi trường xây dựng hơn trăm năm này thêm vài phần ôn nhu, đồng thời, cũng cung cấpnơi ước hẹn cho phần đông đệ tử rơi vào bể tình.
Mặt hồ trong như gương động lòng người. Ban đêm hàn khí khiến người cảm thấy lạnh lẽo.
Dĩ Mạch bị Thẩm Hãn ôm vào trong ngực đi vòng quanh bên hồ, hai người lần lượt đi qua vô số đôi tình lữ. Nhân duyên của Thẩm Hãn ở K đại tựahồ không tệ, đã có mấy người cùng hắn chào hỏi.
“Đã tới?” Nam sinh hỏi.
“Không có……” Nàng thành thật lắc đầu.
Thẩm Hãn phối hợp nữ sinh bộ pháp chậm lại cước bộ, mắt nhìn về phía trước “Nàng hôm nay không đến sao?”
Dĩ Mạch thoáng chút nhíu mày, sau đó rất nhanh thả lỏng, đưa tay vỗvỗ bờ vai của hắn, nói: “Uy uy, nói như thế nào cũng là một đoạn giantình nha, tốt xấu không cần ở trước mặt ta nhắc tới tình nhân cũ.”
Hai người bất tri bất giác đã đi tới sâu trong bóng cây, nam sinh tựa hồ đang nở nụ cười, tuy chói mắt nhưng chân thực giống như ánh sáng mặt trời.
“Xác thực. Phía sau nhắc tới nàng rất sát phong cảnh.” Hắn chậm rãitiến lên, đem Dĩ Mạch vây ở trong thân cây cùng hai cánh tay. Trong ánhmắt của hắn mang theo mười phần xâm lược, “Nguyệt hắc phong cao, mỹ nhân trước mặt, chẳng phải rất phong nhã. Không đúng sao?”
Gương mặt anh tuấn mà xa lạ không ngừng tới gần. Dĩ Mạch cả ngườicứng ngắc kề sát ở thân cây, ánh mắt mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác,lại bị nam sinh nhẹ tay nắm dưới cằm.
Nàng ngạc nhiên mở to hai mắt, chỉ nghe hắn ở bên tai nhẹ giọng nói: “Nhắm mắt lại, không cần lo lắng, giao cho ta.”
Thanh âm này bao hàm từ tính, như là cổ độc hương khí ngọt ngào mê người.
Nàng thả lỏng. Hắn đem hai má của nàng nghiêng qua một góc nhỏ, hôn xuống.
Giói thổi trên mặt hồ, nước gợn sóng lăn tăn. Ánh trăng che phủ. Bóng cây lay động, chạc cây rung động phát ra tiếng vang nhỏ vụn.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến vài tiếng trầm đục. Tận lực bồi tiếp nữ sinh bị kinh sợ thét chói tai, cũng rất nhanh chóng bị đènén xuống.
Hai người dưới tàng cây vẫn như trước duy trì tư thế thân mật.
Dĩ Mạch mở mắt ra, một bộ mặt bánh bao phát ra thanh âm “Ngô ngô” kháng nghị.
Thằng nhãi này cư nhiên lấy tay che miệng mình, sau đó hôn ở mu bàn tay của chính hắn.
Tuy ngươi là xã trưởng của đội kịch K đại, cúp giấy khen một đốnglớn, nhưng cũng không cần diễn nhập tâm như vậy? Bất quá là dẫn xà xuấtđộng mà thôi……
Ôi chao?! Xà đâu?
Thẩm Hãn nhìn cô nương này biểu tình đổi tới đổi lui, không khỏi cười ra tiếng: “Nói như thế nào cũng là hoạt động do xã trưởng của đội kịch K đại xuất động, sẽ không tay không mà về, yên tâm.” Tự tin tràn đầy,mang theo vài phần kiêu ngạo.
“Thẩm Hãn! Người này!” Vài nam sinh cao lớn ở bụi cây cách đó không xa ngoắc ngoắc hai người.
Dĩ Mạch theo hắn đi đến, không khỏi hắc tuyến. Đây là mấy đôi tình lữ mà bọn họ mới vừa gặp lúc nãy. Các nam sinh K đại vây quanh một namsinh. Mà nữ sinh cùng bọn họ phân biệt sắm vai tình lữ đứng ở một bên,giữ chặt một nữ sinh khác mặc quần áo tối màu.
thời điểm cùng Nguyên Viên đặt ra kế hoạch, nàng bảo mình đến K đạitìm Thẩm Hãn, hoàn toàn không ngờ có thể nhanh như vậy tốc chiến tốcthắng.
Ở bên hồ hứng gió lạnh nửa ngày, quả nhiên vẫn là đáng giá nha……
Nam sinh bị bao vây phẫn nộ kêu to: “Các ngươi làm gì, chúng ta bất quá là tới chụp phong cảnh!”
“Chụp phong cảnh? Không thể tưởng được C đại còn có đồng học lãng mạn như vậy.” Thẩm Hãn cười đến mức muốn nhiều châm chọc có bấy nhiêu châmchọc. Một nam sinh dáng người khôi ngô đưa qua một máy chụp ảnh, nói:“Lấy được từ trên tay hắn, bên trong đều là hình chụp hai ngươi vừa rồithân mật, trình độ hương diễm…… Ngô, lãng mạn a.”
Thẩm Hãn đưa tay vò đầu hắn, nghiêng người, đối Dĩ Mạch đứng ở bênngười làm cái tư thế “Mời”, nói:“Đến đây đi, tiểu thư nhân vật chính,tới gặp đám tùy tùng của người.”
Nghe nói thế, nam sinh kia đồng tử mạnh mẽ co rụt lại, cố gắng tránh né ánh mắt của nàng.
Nam sinh từng tặng cho nàng mấy thùng Ferrero.
Trịnh Phong.
Còn có nữ sinh từng thiếu chút nữa đem cặp lồng cơm đổ lên trên người mình.
Cù Điềm Điềm.
Ba người đối mặt.
Xấu hổ. Dày vò. Nghi kỵ. Oán hận. Kinh ngạc. Nghi ngờ.
Ai cũng không biết ba người này từng có quan hệ như thế nào. Chỉ có tiếng gió phần phật thổi qua.
“Xóa bỏ ảnh chụp trong camera?” Lặng im đứng lặng một lát, An Dĩ Mạch hỏi Thẩm Hãn.
“Ân.” Hắn gật đầu,“Tuy rằng đã được nàng cho phép, bất quá nếu để cho nàng thấy được, ta đoán ta sẽ chết không toàn thây……”
“Như vậy xem ra ngươi quả nhiên đã bị Nguyên Viên hàng phục nha.”
“…… Tôn trọng nữ tính là một loại mỹ đức.” Thẩm Hãn hành động caosiêu cũng có lúc mặt đỏ, vì thế hắn nhanh chóng nói sang chuyệnkhác,“Hai người kia, ngươi tính làm sao bây giờ?”
“Để cho bọn họ đi thôi.”
“Ôi chao?” Hắn có chút kinh ngạc.
Dĩ Mạch đứng ở trước mặt Trịnh Phong, đối hắn lạnh nhạt cười: “Bất quá trước khi đi, ta nghĩ hỏi một chút, lý do.”
Nam sinh có chút quẫn bách cúi đầu, há mồm muốn nói cái gì, lại nghethấy Cù Điềm Điềm bên cạnh kêu lên, “An Dĩ Mạch, ngươi muốn lý do? Tanói cho ngươi, ta chính là nhìn ngươi không vừa mắt! Ngươi câu dẫn mộtrồi lại một nam nhân còn làm bộ thanh thuần cái gì? Ta muốn đem chuyệnxấu của ngươi tuyên dương khắp mọi nơi, cho ngươi thân bại danh liệt!”
Trịnh Phong nghe những lời chói tai đó lặng lẽ nắm chặt tay, vừangẩng mặt lên lại thấy nữ sinh trước mặt vẫn nhìn mình không nhúc nhích, trong lòng chấn động một chút, bàn tay buông lỏng.
Hắn nghe thấy nàng nói: “Trịnh Phong. Ta muốn hỏi ngươi một lý do.”
“Ngày đó, ta bồi Điềm Điềm đi bệnh viện, ngẫu nhiên…… Thấy ngươi.”Hắn đờ đẫn nói, giống như giọng nói kia không phải của mình. “Lúc ấy bộchụp ảnh có hoạt động, ta trùng hợp mang máy chụp ảnh theo, vì thế, đemngươi chụp lại. Mấy tấm ảnh ở cửa khách sạn kia là do một học muội ở bộchụp ảnh chụp được, ta lấy từ chỗ nàng……”
Cù Điềm Điềm chen ngang: “Ảnh chụp là ta tìm được ở trong máy tínhcủa hắn, là ta phát lên diễn đàn, cuộc kiểm tra đêm qua cũng là do tabáo tin mà ra. Ngươi còn muốn biết cái gì?” Hốc mắt nàng có chút hồng.
“Lý do.” Nàng vẫn như cũ chấp nhất.
“Bởi vì……” Hắn cơ hồ dùng hết khí lực, làm trả lời, “Ngươi sẽ không thích ta.”
“May mà, ta chưa từng thích ngươi.” Ánh mắt của nàng sáng ngời, trong sáng tựa hắc thủy tinh. “Các ngươi đi thôi. Nếu lần sau làm nhữngchuyện như vậy, ta sẽ báo cảnh sát.”
“Nghi phạm tìm được rồi?” Cố Quân Thanh tựa vào ghế xoay, một bêntiếp điện thoại, một bên bắt tay đùa nghịch mấy tập tư liệu thật dày.
Sau khi có được câu trả lời khẳng định, trên mặt hắn hiện lên nụ cười ấm áp, đem tập tư liệu kia để trên mặt bàn.
“Anh đi đón em?”
“Như vậy, thời điểm trở về chú ý an toàn.”
Trên màn hình máy tính hiện ra một cửa sổ nhỏ, tựa hồ lại là sự cố giao thông. Vì thế dặn một câu.
Trên tập tư liệu ở trên bàn có một bức thư không đề tên người gửi.Mấy chữ viết trên đó rất rõ ràng. Đó là danh sách những người đến bệnhviện trong ngày hôm đó. Tên Cù Điềm Điềm rõ ràng đã được khoanh một vòng tròn màu đỏ. Thám tử lại truyền đến những tư liệu có liên quan đến đốitượng, sơ yếu lí lịch của Trịnh Phong không sót thứ gì, bao gồm sởthích, tinh thông, thân cao nhóm máu cùng vài sợi dây kết nối với ‘Thành viên bộ chụp ảnh”.
Xem ra, có đôi khi, nói bóng nói gió không hữu hiệu bằng nói thẳng nha.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu cười, đem tư liệu này ném vào trong máy hủy giấy tờ.
Trên xe giao thông công cộng hành khách ít ỏi, nam sinh cùng nữ sinh phân biệt ngồi ở hai chỗ khác nhau gần cửa sổ.
Một trước một sau.
“Điềm Điềm, thực xin lỗi.” Nam sinh ngồi ở ghế sau cúi đầu, dùngthanh âm không mấy người nghe thấy để giải thích, vài phần bi thương.“Cuối cùng…… Vẫn đem em cuốn vào.”
“Vừa rồi anh nói với nàng, câu kia là thật sao?” Nữ sinh mang theomột chút giọng mũi nức nở, hốc mắt rốt cục lại lần nữa đỏ lên.
“Không phải.” Nam sinh mười ngón giao nhau “Anh…… Không phải vì nàng mới làm như vậy.”
“Em biết.” Đáy mắt Cù Điềm Điềm trào ra một giọt nước, nhẹ nhàng theo khóe mắt chảy xuống, rơi ở trên mu bàn tay. Ấm áp.“Mặc kệ phát sinh cái gì, chúng ta đều cùng một chỗ, được không?”
Tay Trịnh Phong sắp sửa chạm đến bả vai của nàng, lại dừng ở giữakhông trung, thủy chung không có đi lên. Hắn nhìn màn đêm dần dần dàyđặc, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Được.”
Dĩ Mạch đẩy cửa phòng ngủ, sửng sốt.
Dương Xu đang ngồi ở chỗ của mình, một bên Thẩm mặc còn có NguyênViên, Lí Thiến cùng Đường Tiểu Âm. Bản năng cảm giác được không khí tựahồ có chút dị thường, vì thế nàng kêu một tiếng “Dương lão sư” rồi imlặng.
Dương Xu vuốt cằm: “Tuy rằng đại học tự do luyến ái, bất quá có chúthành vi vẫn là tự mình kiểm điểm. Tiểu Âm vừa rồi đi tìm ta, giải thíchchuyện ảnh chụp trên diễn đàn. Dĩ Mạch, Tiểu Âm lưu sản, loại sự tìnhnày ngươi như thế nào lại không nói một tiếng? Vạn nhất xảy chuyện gìnguy hiểm, một mình người làm sao ứng phó nổi?” Nàng dừng một chút tiếptục nói,“Nếu các ngươi tín nhiệm ta, hẳn là nói trước cho ta biết mộttiếng. Nếu không phải đi tìm trưởng bối tin cậy. Hiểu được không?”
Bốn người gật đầu.
“Làm một phụ đạo viên, ta hy vọng các ngươi có thể an toàn, khỏe mạnh vượt qua thời gian đại học. Đồng dạng làm nữ nhân, ta đề nghị các ngươi không nên có những hành vi quá trớn. Bởi vì tư tưởng các ngươi còn chưa đủ thành thục, còn chưa thể gánh vác hậu quả cùng trách nhiệm. Đối vớicô gái mà nói, chẳng sợ có loại hành vi này, nhưng nhất định phải đảmbảo an toàn cho tốt. Nếu không, sẽ làm cho thân thể mình gặp nguy hiểm,khả năng làm cho ngươi tiếc nuối cả đời.” Dương Xu vỗ vỗ lưng Đường Tiểu Âm, nói,“Đi qua thì cứ để cho nó đi qua, hiện tại trường học đã bắt đầu truy tra sự kiện ảnh chụp, những việc giống như thế khẳng định sẽ không còn xảy ra. Nếu là Dĩ Mạch, sẽ không đem chuyện ngươi lưu sản lantruyền ra ngoài. Dù sao, đối với nữ sinh mà nói đây không phải chuyệntốt. Ta hy vọng các ngươi đều có thể tìm được người đáng để phó thác.Hôm nay đến đây cũng vì muốn nói với người những lời này, ta đi đây.”Nàng đứng dậy cùng bốn người nói lời từ biệt, liền đi xuống lầu.
“Đứa ngốc. Ngươi làm sao lại chạy đi nói chuyện này?” Dĩ Mạch thở dài.
“Nếu là người khác, ta sẽ không nói, nhưng đối tượng là ngươi. Ta như thế lại để cho người thay ta mang tiếng.” Tiểu Âm cười khổ.
Lí Thiến cả giận nói: “Hai ngươi cư nhiên cũng không nói cho chúng ta biết, chuyện lớn như vậy, a a ~ Ai gia thực bị thương!”
“Được rồi. Các ngươi đều đi ngủ sớm một chút. Mệt mỏi một ngày.”Nguyên Viên trực tiếp đem Thái Hậu đại nhân đá vào buồng vệ sinh.
Dĩ Mạch đang muốn rửa mặt, nhận được một tin nhắn.
Người gửi là một số máy lạ. Nội dung tin nhắn như sau.
“Bản nhân trịnh trọng mời ngươi tới tham gia tiệc rượu đêm mai. Connhóc, ngươi không thể không đến, bằng không ta với ngươi không yên.”
Nàng buồn bực ấn xuống, nhìn đến mặt sau kí tên, 囧.
“Vũ trụ siêu cấp vô địch lóe sáng tân sinh thiếu niên hoa đại mĩ nam –Alex.”