Edit: Xoài
☆☆☆
Sự chuyển mùa ở miền nam diễn ra vô cùng tự nhiên và êm đềm.
Tưởng Cảnh Kỳ được cử đi Mỹ học nâng cao ba tháng, trước khi gặp cô, anh đã chuẩn bị kỹ càng các giấy tờ liên quan.
Mười ngày trước khi anh đi cô mới biết chuyện, tức giận kéo tên anh vào danh sách đen suốt hai mươi tư giờ.
Trong lúc xuống tầng đổ rác, cô vô tình gặp anh, bị anh kéo lại nói chuyện.
“Sao anh không chờ đến lúc ra sân bay rồi mới cho em biết, làm vậy anh sẽ không phải nhìn thấy em tức giận.”
Anh gãi gáy, nói: “Danh sách đi Mỹ bị chốt cứng, anh thật sự không thể thay đổi được.”
“À.”
Anh dùng một tay kéo cô vào trong lòng, dùng đôi tay cứng rắn của mình ghì chặt hai tay đang không ngừng quơ lung tung, gác cằm lên đỉnh đầu cô.
“Anh đâu có ý định chạy trốn, chờ xong việc anh tới tìm em được không?” Do trán cô dựa vào yết hầu nên khi anh nói chuyện, âm thanh sẽ bị phóng đại lớn hơn bình thường, từng câu từng chữ dội vào tai cô.
“Dù sao cũng đi không quá lâu, lúc mới biết tin em rất tức giận, sau đó dần bình tĩnh lại, giờ thì hoàn toàn không còn giận nữa.”
“Giận cũng không sao.”
Mấy nụ hôn vụn vặn rơi xuống như những hạt mưa, dừng lại ở sau tai và hai má cô.
“Ôm đủ chưa?” Cô không phải là kiểu người không biết xấu hổ như anh, ôm ôm ấp ấp ngoài đường, dư vị mùa hè nóng hầm hập chưa nguội đi mà đã ôm nhau chặt như vậy, đúng là hơi nóng.
Nghe xong, anh lập tức buông tay, Mạch Đông chuẩn bị lên tầng mở điều hòa.
“Em về trước, anh đi cẩn thận.”
“Được, tạm biệt.”
Vừa bước lên bậc cầu thang thứ ba, người phía sau đột nhiên gọi lại, đèn cảm ứng lập tức sáng lên hệt như pháo hoa nở rộ giữa đêm.
“Mạch Đông.”
“Hả? Có chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn gọi em mà thôi.”
“Anh có bệnh à!”
Cô chưa từng thấy người nào bị mắng mà còn đứng cười ngây ngô như vậy. Chắc chắn là anh bị ngốc, vừa ngốc lại vừa khờ.
Anh đi rồi, hoa quế dưới tầng nở rộ, mùa thu là mùa của hoa quế, gió đêm thổi nhè nhẹ từng cơn, hương thơm ngào ngạt của hoa quế xông thẳng vào cánh mũi, mùi thơm nồng nàn như hương rượu cất giữ đã lâu. Bên đường, con mèo béo gật gù ngủ say, bà cụ ngồi trước cửa nhà nghe hát, hai bên đường có mấy quán ăn nằm rãi rác trên tuyến đường đông người tan tầm thường hay qua lại.
Mạch Đông gửi ảnh hoa quế cho anh xem, có lẽ phải đợi đến mai mới nhận được tin nhắn trả lời.
Hai nơi chênh lệch mười ba giờ, cô thức thì anh còn đang ngủ.
Lần trước khi họ nói chuyện điện thoại, cô đang ở trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm. Ở đầu dây bên kia, cô nghe thấy tiếng oán giận nhỏ của anh: “Đúng là mệt mỏi.”
Có lẽ mọi cô gái trời sinh đều có bản năng làm mẹ, cho nên khi anh tỏ ra sự mềm yếu trước mặt cô, cô chỉ muốn chạy ngay đến bên cạnh anh, thỏa sức vuốt ve đầu anh.
Điện thoại đột nhiên reo lên, trên màn hình xuất hiện ba chữ to “Tưởng Cảnh Kỳ”
“Alo, tại sao lại gọi lúc này?”
“Mạch Đông, đằng sau quay.”
Cô xoay người về phía sau, sợ đến mức lui lại mấy bước: “Anh… anh sao lại về?”
Người vừa gọi điện nhanh chóng bước về phía cô, tay kéo thêm một vali hành lý.
“Anh được nghỉ năm ngày, đi xe đến đây hết một ngày, bây giờ còn bốn ngày.” Nói xong, anh ôm cô thật chặt.
“Anh điên rồi.”
Tóc anh đã dài ra nhưng anh chưa có thời gian đi cắt, những sợi tóc mềm mại chôn trên vai cô.
“Ừ.” Nói xong, anh lại dùng đầu cọ cọ: “Người em thơm quá.”
Anh trai à, hình tượng nam thần lạnh lùng đâu rồi, sao lại biến thành chú chó trung thành vậy trời.
Anh bắt xe thẳng từ sân bay về đây, vì thế phòng khách nhỏ hẹp nhà cô đột nhiên có thêm một vali hành lý.
Tưởng Cảnh Kỳ không hề khách sáo, trực tiếp đặt mông ngồi xuống sofa phòng khách. Anh lôi từ trong túi ra rất nhiều chiếc hộp tinh xảo đặt trước mặt cô.
Nước hoa Tom Ford, bộ mỹ phẩm Lamer, túi xách LV nano speedy, lắc tay Tifany, ví cầm tay Miumiu, ngoài ra còn có một vài thỏi son.
“Anh là seller hả?”
“Em không vui sao?” Cô thấy vẻ mặt thất vọng rõ ràng của anh.
“Chắc chắn không có người con gái nào nhìn thấy mấy thứ này mà không thích?” Cô an ủi nói.
“Vậy còn em?”
“Em không phải con gái à?”
“Vậy là được rồi.” Vẻ mặt u ám không còn nữa, thay vào đó là một gương mặt tươi cười. Anh nhanh chóng gạt đống đồ ấy qua một bên.
“Lần sau anh đừng mua nhiều đồ như vậy, tốn tiền lắm.” Nghĩ đến chuyện không thể trả lại đồ, cô lập tức cảm thấy đau lòng.
“Không đắt không đắt, anh không mua mấy đồ quá đắt đâu, sợ em không chịu nhận. Anh cùng đồng nghiệp đi dạo trung tâm thương mại, ai cũng mua quà cho vợ con, anh ưng mấy món này, nghĩ rằng em sẽ thích.”
“Em thích mà, có điều lần sau trước khi mua gì, anh nhớ nói với em một tiếng.” Cô vô cùng bất đắc dĩ, tại sao anh không chịu bỏ qua đề tài này vậy.
Anh không đáp lại, bầu không khí trở nên đông cứng.
“Được rồi, anh đừng giận, em thích thật mà, thật đấy, em thề.”
Cô vòng tay ôm cổ anh, vẻ mặt mất tự nhiên dỗ dành anh như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Em nấu cơm cho anh ăn nhé, anh ăn cơm chưa?”
“Chưa, đồ ăn trên máy bay không ngon lắm, anh không ăn nổi.” Anh bé lầm bầm than thở.
“Vậy anh đi tắm đi, em xuống làm cơm, bao giờ anh xong cơm chín là vừa.”
“Em biết nấu cơm?” Anh vô cùng nghi ngờ cuộc sống sinh hoạt của cô.
“Anh đang xem thường ai vậy?”
“Đâu có, em chắc chắn là em biết nấu?”
“Em biết nấu, anh phải tin em!”
Trước khi bước vào phòng tắm, anh cứ bám riết lấy vấn đề này không buông. Mạch Đông bị hỏi đến mức mất kiên nhẫn, đẩy thẳng anh vào trong.
Tưởng Cảnh Kỳ bước ra, thấy trên bàn có hai bát mì nghi ngút khói.
“Đây là cơm mà em nói à?”
“Anh đang phân biệt chủng tộc, khinh thường mỳ ăn liền à? Đây không phải là mỳ ăn liền bình thường đâu, em bỏ thêm hành, trứng chiên, gân bò vào.”
Anh nếm thử một miếng: “Em nói đúng, mỳ rất ngon.”
Bình thường khi ăn cơm một mình, cô thích ngồi lê dưới thảm, dựa vào sofa, vừa ăn vừa xem TV. Bây giờ có thêm một người, không khí ấm áp hơn hẳn.
Cô nhắm mắt lại, Tưởng Cảnh Kỳ vòng tay ôm cô. Bàn tay nóng bỏng đặt vào nơi mềm mại nhất, nhẹ nhàng vuốt ve khiêu khích, tiếng hít thở vô thức nặng nề hơn.
“Có được không?” Miệng anh thì thầm sát tai, âm thanh khàn khàn xâm nhập vào huyết quản. Anh dùng một tay xoa nhẹ lưng, tay còn lại cầm tay cô đặt lên ngực, môi hôn nhẹ chiếc cổ thon dài như ma ca rồng ngấp nghé động mạch thơm ngon của con mồi.
“Hôm nay không được… Không có cái kia.” Cô uyển chuyển nhắc nhở hắn.
“Ừm.” Tiếng Tưởng Cảnh Kỳ nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy, anh uể oải trả lời.
------oOo------