2 năm sau...
Trong bệnh viện phụ sản lớn của thành phố, có một ca hộ sinh đang diễn ra. Tiếng la của cô gái trong phòng đỡ đẻ vang lên cả ra ngoài phòng, chính vì vậy mà càng khiến tâm tình của một người đàn ông đứng ngồi không yên ở ngoài kia càng rối ren.
Dĩ nhiên cô gái đó chính là Mạc Tử Băng, còn người đàn ông kia cũng dĩ nhiên là hắn - Lâm Thiên Tài rồi. Hai năm sau ngày cưới thì hôm nay cũng là ngày nó hạ sinh, vài tháng trước, khi siêu âm thì bác sĩ nói nó mang song sinh, nhưng giới tính thì vẫn chưa xác định được.
Hôm nay nó lại cảm thấy đau bụng dữ dội, hắn cảm thấy lo lắng nên đã nhanh chóng đưa nó vào bệnh viện, nghĩ nó sắp sinh nên đã gọi cho người nhà của nó lẫn những người bạn khác. Đến khi đông đủ rồi thì lại chờ ở bên ngoài, lòng hắn thì bồn chồn khi cứ nghe đến những tiếng gào thét đau đớn của nó. Thì ra sinh con lại đau đến như vậy...
Hắn nhiều lần không chịu được mà muốn xông vào thì bị mọi người xung quanh chặn lại, dù bọn họ cũng lo lắng không kém hắn nhưng vẫn không thể nào vào trong được.
Hắn bình tĩnh trở lại, tiếp tục đứng chờ đợi, đến khi nghe được tiếng khóc của em bé, tim hắn nhưng nhảy ra ngoài, mừng rỡ ra mặt, còn đâu là người đàn ông lạnh lùng nữa đây? Nhưng ai mà chẳng vui mừng khi biết mình đã làm cha rồi chứ, hắn cũng chẳng ngoại lệ.
Nhưng chỉ mới có một đứa thôi, hiện tại hắn lại càng lo lắng hơn nữa. Hắn nghe nói là sinh đôi không dễ sinh như những lần sinh một đứa, khó sinh lắm, hắn rất lo lắng. Làm sao hắn chịu đựng đây? Người con gái hắn yêu thương sâu đậm hiện tại lại đang đau đớn thế kia mà hắn lại bất lực, hắn thật tệ...
Nói đến sinh con thì cũng phải nhắc đến cặp vợ chồng nhỏ và anh. Chẳng biết có phải là do duyên hay không mà nhỏ cũng sinh con cùng ngày với nó. Điều kì lạ hơn nữa là nhỏ cũng mang thai song sinh, hắn và anh cũng đều lo lắng y như nhau. Cũng như nó, nhỏ cũng chỉ mới hạ sinh một đứa, còn một đứa vẫn còn ở bụng. Nghe đến tiếng gào thét đau đớn của nhỏ mà trái tim anh như bị bóp nát. Cũng như hắn, anh cũng hiểu được phần nào cảm giác sinh con rồi
Một tiếng đồng hồ trôi qua
Vẫn là những tiếng gào thét đau đớn của hai người con gái, mọi người ở bên ngoài thì lại lo lắng không ngừng nghỉ.
Nửa tiếng trôi qua...
Một cô y tá từ bên trong chạy ra, hắn và anh nhanh như chớp túm cô gái đó lại. Cô gái y tá khá sững sờ trước vẻ đẹp của hai người, nhưng rồi cũng thoát ra được khi nhìn thấy đôi mắt lo lắng kia của hai người họ.
- Cô ấy sao rồi? _ Hai người đồng thanh hỏi, lời nói gấp rút thể hiện rõ sự lo lắng của hai người
- Hai người họ giờ đang nguy kịch, thiếu rất nhiều máu, chúng tôi hiện tại đang muốn lấy máu để truyền!
- Cô đi đi! _ Nghe xong hai người dứt khoát bỏ cô gái y tá ra, miệng thôi thúc cô nhanh chóng đi lấy máu cứu người
Sau khi tiếp máu xong, hai người họ lại tiếp tục sinh. Thế là hai tiếng trôi qua nhanh chóng
Cuối cùng tiếng khóc của đứa em bé thứ hai đã vang lên nhưng tiếng la hét của nó vẫn chưa chấm dứt. Tâm tình hắn lại càng trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, tại sao vợ mình vẫn chưa sinh xong?
Khuôn mặt anh tuấn của hắn giờ đây nhăn nhó khó chịu, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía căn phòng mà nó đang nằm bên trong. Đi đi lại lại, vẫn không khiến hắn bình tĩnh hơn được, đến khi hắn đạt đến giới hạn, dự định xông vào bên trong thì đột nhiên bên tai truyền đến tiếng em bé khóc và tiếng la hét của nó cũng tắt đi. Tâm hắn tĩnh lại, không còn rối loạn nữa mà thay vào đó chính là niềm vui trên khuôn mặt.
Nghe nói nó đã được truyền vào phòng hồi sức, hắn lập tức đi đến nơi đó mà thăm nó. Ngồi xuống bên cạnh nó, ngắm nhìn khuôn mặt xanh xao đang thiếp đi của nó mà kỷ niệm như chợt ùa về. Nhớ những năm tháng ấy, hắn đã đau khổ như thế nào khi nhìn thấy cảnh nó nằm ở đây, đôi mắt nhắm lại, tưởng chừng như đang ngủ một giấc thật lâu. Nhưng hiện tại, cái hắn cảm nhận được chính là hạnh phúc chứ không phải đau thương như trước nữa. Trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng giữa hắn và nó cũng có sự bình yên rồi.
Cầm lấy bàn tay của nó, hắn nhẹ nhàng hôn lên. Thầm cảm ơn duyên phận đã cho hắn không bỏ lỡ nó, đã tìm hiểu và yêu nó đến tận bây giờ.
Còn về bên anh và nhỏ thì cũng đã tốt hơn rồi. Nhỏ được chuyển vào phòng hồi sức trước nó nên anh cũng đã đi đến trước hắn. Nhìn thấy khuôn mặt luôn tươi cười tinh nghịch kia giờ đây lại xanh xao nhợt nhạt mà khiến trái tim anh đau nhói không thôi. Sau bao nhiêu sóng gió, mọi chuyện có phải cũng đã kết thúc một cách hạnh phúc rồi không?
Anh nhẹ nhàng mỉm cười, thầm cảm ơn nhỏ đã đến với cuộc sống của anh. Cảm ơn vì tất cả...
Và dĩ nhiên, ai cũng có việc của họ, những người còn lại khác đều đã đi thăm cháu nội, cháu ngoại của mình rồi!
End chap