Anh nhắm mắt lại dựa vào ghế sofa, hình như vừa rồi uống hơi nhiều rượu, trên người toàn là mùi rượu.
Rượu cũng là đồ uống khá ngon, say rồi thì chỉ yên lặng ngủ.
Cố Lê vừa nửa ngồi nửa quỳ thưởng thức vẻ mặt anh tuấn của anh lúc ngủ, vừa lảm nhảm: "Anh em của anh đều là bạn xấu hết đúng không? Chứ sao lại bỏ anh như vậy?"
"May là anh gặp được là tôi đấy, bằng không, sự thuần khiết của anh khó mà giữ được. Lớn lên đẹp trai như vậy, mà không biết tự bảo vệ mình, thật làm cho người ta lo lắng."
"Này, Mặc Thời Đình, mau tỉnh lại…"
"Mặc Thời Đình?"
Liên tục gọi mấy lần mà anh không hề lay động, Cố Lê to gan, cầm bàn tay anh đan vào bàn tay cô.
Anh Đình, đời này, chúng ta còn có thể quen biết nhau sao?
Chỉ là anh hẳn đã quên em rồi? Nếu không tại sao anh lại không nhận ra em chứ…
Cố Lê ngẩn ngơ nhìn anh một hồi lâu, mãi cho đến đêm đã khuya, mới nhớ tới đưa anh về nhà
Đỡ cánh tay anh lên,
Hai người vừa mới đứng dậy thì lại ngã xuống.
Cố Lê đập thẳng lên trên người anh.
Tiểu Lê Tử mặc dù gầy, nhưng dù sao cũng hơn 50 kí, đập một cái như thế, cũng làm cho Mặc Thời Đình thức tỉnh.
Anh mở mắt ra, mơ hồ nhìn cô gái như một bạch tuộc nằm nhoài trong lồng ngực mình, đáy mắt xẹt qua một chút kinh ngạc.
Bất ngờ tỉnh lại, vẻ mặt anh ghét bỏ đẩy cô ra: "Là cô?"
"Thì sao? Anh cho rằng là ai?"
Thấy anh tỉnh rồi, Cố Lê lập tức thu lại đáy mắt quyến luyến, ngồi xuống sofa.
Mặc Thời Đình ngồi thẳng dậy, chỉnh lại quần áo lộn xộn nhăn nhúm trên người.
Thấy quần áo dính đầy rượu vang đỏ, ẩm ướt, anh nhíu mày nhìn Cố Lê : "Cô làm?"
"Cái gì?"
Cố Lê chớp chớp mắt, một hồi sau mới phát hiện trên quần áo anh dính đầy rượu vang, đương nhiên, vừa nãy mới tiếp xúc thân mật, mặc áo thun trắng của cô cũng không thoát khỏi.
Có lòng tốt tới đón anh, lại bị bẩn quần áo, còn bị hiểu lầm, , Cố Lê tức giận oán hận anh: "Anh cho rằng tôi rảnh lắm hả? Ngàn dặm xa xôi chạy tới giội rượu lên người anh? Tôi đến mức vậy sao?"
Mặc Thời Đình: "..."
Huyệt thái dương hơi đau, anh duỗi tay xoa xoa, có chút mệt mỏi hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
"Ngươi anh em tốt của anh kêu tôi đến đón anh."
Cố Lê vừa nói vừa đứng lên: “Anh đã tỉnh rượu rồi thì tôi đi về."
Dứt lời, nở nụ cười chọc ghẹo: "Anh Đình, bye bye."
Lại anh Đình...
Mặc Thời Đình choáng váng, có lẽ là cảm giác say chưa hết hoàn toàn, ở trong mắt anh lúc này dáng vẻ cô gái như bay lượn, hình ảnh bé gái quen biết nhiều năm trước chồng chéo vào nhau...
Thấy anh không lên tiếng, Cố Lê dứt khoát quay đầu đi.
Đợi đến lúc Mặc Thời Đình lấy lại tinh thần, đã không thấy bóng dáng cô đâu.
Cố Lê, rốt cuộc cô là ai?
—— .
Hai ngày tiếp theo, Cố Lê ở nhà nhanh chóng vẽ xong chương kết thúc của bộ truyện tranh, nên vốn không nhớ phải đi gặp anh.
Nào có đoán được, cô không tìm anh, anh lại tìm tới cửa.
Thấy anh đứng ở cửa một tay bỏ trong túi, trong lòng Cố Lê vô cùng hồi hộp.
Ông trời ơi, không phải anh tới ép cô ly hôn đấy chứ?
Cố Lê cười híp mắt, nhiệt tình mới anh vào nhà: “Cậu Mặc, không biết ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy? Mời ngồi mời ngồi, ngài uống trà hay cà phê?”
"Cà phê."
Mặc Thời Đình đáp lại, không khách khí đi tới sofa ngồi xuống.
Nhà Cố Lê tuy nhỏ, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, nhưng được bày trí vô cùng ấm áp, nhìn ra được, cô gái nhỏ rất thích cuộc sống bây giờ, hoàn toàn khác với một cổ máy lạnh lùng không có chút nhiệt độ như anh.
Mặc Thời Đình tùy ý đánh giá phòng khách nhà cô một vòng, cuối cùng tầm mắt nhìn về phía laptop đang mở trên bàn trà.
Cô vẽ truyện tranh?
Anh kinh ngạc, định cầm lên xem thì thấy cô mang một tách cà phê, vui vẻ đi ra.
Người này, làm thế nào mà ngày nào cũng thấy vui vẻ vậy nhỉ?
Mặc Thời Đình cảm thấy có chút ngạc nhiên.
"Mời anh từ từ dùng."
Sau khi để tách café xuống, Cố Lê thấy laptop mình còn mở, liền lập tức đóng lại.
Mặc Thời Đình bưng cà phê lên, ưu nhã uống.
Cố Lê đợi vài phút, không thấy anh nói chuyện, không nhịn được cười thăm dò: "Anh tìm tôi có chuyện gì à?"
Mặc Thời Đình mở miệng : "Thay đồ rồi đi với tôi."
"..."
Nụ cười trên mặt Cố Lê ngưng lại.
Nhìn bộ dáng này, thật sự là anh muốn kéo cô đi ly hôn sao?
Không được không được, cô phải nghĩ cách ngăn cản.
Vì thế, cô nhanh trí suy nghĩ, đột nhiên ôm bụng, yếu ớt nói: "Tôi... đau bụng quá, hôm nay sợ rằng không ra khỏi cửa được rồi."
------ ngoài lề ------
Lời tác giả: Áng văn này nữ chính khá là đáng yêu thông minh, da mặt dày, cá nhân tôi rất thích, cũng hi vọng các bé cưng ủng hộ nhiều hơn nha.