Xưng hô thân mật ‘anh Đình’ cứ như thế mà bật thốt lên, nhưng Cố Lê không biết, hai chữ này đã khiến Mặc Thời Đình rung động rất lớn.
"Anh trai, em tên là Đường Đường, anh tên là gì."
"Mặc Thời Đình."
"Vậy Đường Đường gọi anh là anh Đình, được không?"
"Được."
"Anh Đình, sét đánh, Đường Đường sợ."
"Những người xấu này, không được phép ức hiếp anh Đình của tôi... huhu đánh chết những người xấu này…"
"Đường Đường…."
...
Thấy anh nhắm hai mắt, lông mày nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ gì. Cố Lê lấy từng hộp tiện lợi ra đặt lên trên bàn, quan tâm nói: "Đến giờ ăn cơm rồi, tôi có mang cơm trưa ngon miệng cho anh đây. Mau nếm thử xem có thích hay không?"
Mặc Thời Đình không có để ý cô.
"Anh Đình?"
"…"
Đột nhiên người đàn ông mở mắt, u ám nhìn cô chằm chằm khiến cô theo bản năng muốn nín thở.
Cố Lê gian nan nuốt một ngụm nước bọt, định nói gì đó, nhưng anh lại lớn tiếng đuổi người: "Đi ra ngoài!"
Cố Lê bị thái độ không cảm kích của anh làm cho tức giận : "Đây là tự tôi làm, anh không ăn thì dẹp đi!"
Dứt lời, cô tay chân lanh lẹ đóng hộp tiện lợi lại, thở phì phò đi ra ngoài.
Thế nhưng đi chưa được mấy bước thì đã bị anh ngăn cản: "Đợi một chút. "
Cho là anh thay đổi chủ ý, khóe môi cô gái khẽ cười, xoay người, nghe anh lạnh lùng mở miệng: “Để lại giấy đăng kí kết hôn."
"..."
Nụ cười trên mặt Cố Lê trong nháy mắt liền đóng băng, đáy mắt khẽ lướt qua một tia bị thương.
Im lặng một lát, cô mới mở túi xách, lấy hai cuốn sổ đỏ vứt lên trên bàn: "Đưa cho anh đó! Anh cho rằng tôi thích nên mang theo nó?"
Dù sao thì cô cũng đã thành công khiến cho chị gái lễ tân nhớ kỹ khuôn mặt của cô, lần sau đi tới hẳn là sẽ không có cản trở, nên không cần mang theo giấy đăng ký kết hôn trong người.
Cố Lê quay đầu lại rời đi.
Mặc Thời Đình không giữ lại, tâm trạng ngã thẳng xuống vực sâu.
Mười phút sau, Lục Dương gõ cửa đi vào: "Cậu chủ, cô Tần của tập đoàn Đường thị ở nước M tới rồi."
...
Tên khốn kiếp Mặc Thời Đình!
Thật tức chết bà đây mà!
Không ăn cơm cô nấu?
Ha ha, vậy sau này đừng hòng ăn!
Cố Lê ngồi trên ghế đá ven đường gần cao ốc Mặc thị, vừa ôm hộp tiện lợi vừa thầm mắng Mặc Thời Đình.
"Chị hai, em tới rồi."
Giọng nói thánh thót của cậu thanh niên trẻ vang lên, cắt ngang tâm tư của Cố Lê.
Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy một đầu tóc ngắn màu vàng cười hì hì chạy tới .
Nhìn thấy cậu, tâm trạng Cố Lê cũng khá hơn một chút.
May mà cái tên này vừa khéo ở gần đây, có thể kêu tới tiêu hóa giúp đồ ăn trưa, bằng không, nhiều đồ ăn như vậy, một mình cô sao có thể ăn hết?
"Đến nhanh nhỉ!"
"Đúng vậy, chị hai cho em ăn cơm, em nào dám chậm chạp."
Daha cười vui hớn hở ngồi bên cạnh cô, nhanh tay mở hộp cơm tiện lợi, bắt đầu ăn như hà bá đánh vựa.
Ăn một nửa, mới nhớ tới Cố Lê, cậu ta quan tâm hỏi: "Đúng rồi chị hai, bây giờ chị còn đang trên hot search đấy, em thấy không bằng chị mượn cơ hội này tiến vào giới giải trí đi?"
Cố Lê uể oải nói: "Không có hứng thú."
"Buồn vậy. Chú em là đạo diễn, nhờ em hỏi chị có hứng thú tham gia trương trình gameshow không?"
"Chương trình gì?"
“"Gần đây đang có chủ đề rất hot ‘Một nghìn mỹ nữ nổi tiếng’ đó. Ông ấy không chỉ xem truyện tranh của chị đăng lên trạm C, mà còn xem những video chị bình luận về kỹ thuật diễn và nội dung cốt truyện, ông ấy cảm thấy chị độc miệng lại còn hài hước, mà vừa lúc tập đầu tiên cần có một khách mời, nên tổ tiết mục đều nhất trí cho rằng chị phù hợp, hay chị suy nghĩ lại đi?”
"Không suy nghĩ."
Cố Lê lập tức từ chối.
Daha vẫn không từ bỏ ý định : “Từ chối nhanh vậy sao? Chị tham gia thử một tập đi. Mà sư phụ chị đâu có phản đối chị xuất đầu lộ diện đúng không? Với lại nếu anh ta nhìn thấy chị lên ti vi, không chừng sẽ trở về tới tìm chị đó."
"..."
Cố Lê bị câu nói này đâm trúng.
Sư phụ ra đi không lời từ biệt khiến cho cô rất đau lòng, nếu như lộ mặt thật ở trên truyền hình đại chúng có khi anh ấy sẽ hiện thân, vậy thì có gì mà không được?
"Được rồi, tôi tham gia, cậu sắp xếp giúp tôi đi."
Cuối cùng, cô vẫn gật đầu đồng ý.
"Không thành vấn đề!"
Daha cười sáng rỡ.
Cùng lúc đó, ở ngã tư không xa, một chiếc xe thương vụ sang trọng đi qua, Mặc Thời Đình ngồi ở phía sau, vừa lúc nhìn thấy một màn này.