Mặc Thời Đình lạnh lùng nhếch môi: "Cháu thấy chú họ cũng nên nói rõ!"
Dứt lời, anh hung hăng hất tay Tống Học Minh ra.
Không ngờ Mặc Thời Đình lại vì một con nhóc mà không cho ông ta một chút mặt mũi, gương mặt Tống Học Minh tức đến phình ra thành màu gan heo.
Tay ông ta đang run run chỉ, thì đột nhiên cánh tay bị vợ Vạn Dao nắm lại.
Vạn Dao liếc mắt ra hiệu cho ông ta, sau đó tỏ vẻ áy náy với Mặc Thời Đình: "Thời Đình, thật ngại quá, chú họ cháu ông ấy cũng bởi vì quá lo lắng cho cô, nên nhất thời không nhịn được mới ra tay với cô Cố, hy vọng cháu đừng chấp nhặt ông ấy.”
Nói đến đây, bà ta lại nhìn về phía Cố Lê, giả mù sa mưa nói: "Cô Cố, mặt cô không sao chứ? Nếu không, tôi dẫn cô đi xoa thuốc?"
"Không cần."
Cố Lê từ chối.
Vừa nghe cô nói ‘không cần’, Vạn Dao lập tức nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, bằng không, tôi thực sự lo người một nhà chúng ta lại mất hòa khí. Nếu như cô biết Thời Đình bởi vì một cái tát mà ồn ào bất hòa với chú họ, chắc bà ấy đau lòng lắm."
Thấy bà ta xem thường mình, Cố Lê vừa định đáp trả lại thì nghe Mặc Thời Đình không mang theo một chút tình cảm mở miệng: "Nếu thím cho là tôi đang gây bất hòa, vậy thì như thím mong muốn, dự án Tống thị, Mặc thị sẽ không bỏ vào một phân tiền."
Cái gì?
Hai vợ chồng Tống Học Minh trợn to mắt.
Mà Mặc Thời Đình, không cho bọn họ kịp phản ứng lại, đã kéo Cố Lê đi.
Giây lát, hai vợ chồng này mới hồi thần.
Sau khi bà cụ rời khỏi vị trí lui về nghỉ hưu, Tống thị rơi vào tay Tống Học Minh, mấy năm qua ngày càng xuống dốc, nếu không có Mặc thị ở sau lưng chống đỡ, sợ là cách ngày phá sản không xa.
Mà bây giờ, Mặc Thời Đình muốn ngừng đầu tư vào Tống thị, sao có thể được?
Tống Học Minh tức đến hộc máu, mắng: "Lương tâm Mặc Thời Đình bị chó ăn rồi sao? Nằm ở bên trong là bà nội ruột của nó mà nó lại vì một con nhóc không ra gì, phá hủy đi tiền đồ Tống thị? Thực tức chết tôi!"
Vạn Dao vội vỗ sau lưng ông ta để ông ta thuận khí: "Yên tâm, chỉ cần một ngày cô còn, Mặc Thời Đình sẽ không dám mặc kệ Tống thị đâu."
Tống Học Minh nghiến răng : "Trước đây là như vậy nhưng bây giờ nó đã có vợ rồi, tôi thấy nó muốn làm phản mà!"
Vạn Dao thấy thế, trong lòng cũng hận chết Cố Lê.
Bà ta coi thường con hồ ly tinh này, không nghĩ tới Mặc Thời Đình lại để ý cô ta như vậy.
Hừ! Không phải chỉ trẻ đẹp một chút thôi sao?
Hồng nhan họa thủy!
Đợi đến lúc bà cụ qua cơn nguy kịch này, bà ta nhất định phải nói rõ mọi chuyện với bà cụ mới được .
...
"Mặc Thời Đình, anh dẫn tôi đi đâu vậy? Bà nội của anh còn đang cấp cứu mà."
Cố Lê bị Mặc Thời Đình nắm chặt kéo đi, vừa quay lại nhìn phòng phẩu thuật vừa nói với giọng điệu nôn nóng.
Mặc Thời Đình dừng bước, gương mặt tuấn tú nghiêng qua liếc cô: "Cô là heo sao? Da dày lắm à, phỏng thành ra như vậy mà không biết đau hả?"
"Ơ?"
Cố Lê nhìn bắp đùi mình, trên da đầu gối nổi lên một đống bong bóng, hồng hồng, thấy mà giật mình.
Lúc này cô mới cảm giác được cơn đau, ngượng ngùng nói: "Có biết một chút."
Không nghĩ tới anh lại quan tâm mình bị phỏng, trong lòng cô ấm áp : "Cám ơn anh. Tôi tự đi thoa thuốc mỡ trị phỏng là được rồi, anh trở về phòng phẫu thuật canh đi, đừng để người khác hiểu lầm."
"Nói nhiều!"
Mặc Thời Đình hừ lạnh nói.
Lúc này vừa khéo cửa thang máy phía trước cũng mở ra.
Anh ôm ngang cô lên, sải bước đi vào.
Thang máy đóng lại chỉ có hai người bọn họ.
Cố Lê vẫn cảm thấy không thích hợp, không nhịn được khuyên nhủ: "Mặc Thời Đình, tôi biết anh rất lo lắng cho bà nội, hay là anh về trông coi đi."