Cố Lê không nghĩ tới, chương trình phát sóng tận 2 tiếng, mà cô xuất hiện trước ống kính máy quay không đến mười lần, thậm chí chỉ lướt qua một chút.
Xảy ra chuyện gì?
Tuy cô không phải ngôi sao, nhưng có tính thảo luận cao[1], vì sao tổ chương trình lại làm như vậy?
[1] Ý nói là nhiều bình luận về Cố Lê nhiều.
Bình thường mà nói, vì tỉ lệ người xem, tổ chương trình sẽ không làm như vậy.
Cố Lê cau mày khó hiểu.
Sau khi chương trình kết thúc, cô mở Weibo một lần nữa, quả nhiên, độ hot của cô bớt đi rất nhiều, ngay cả fan Khâu Du Tâm cũng không mắng cô.
Đương nhiên, là bởi vì tổ chương trình đã xóa đoạn giữa cô và Khâu Du Tâm, chỉ chiếu tổng điểm PK của Khâu Du Tâm và Châu Tiêu.
Các fans không biết này chuyện này thì lấy đâu mắng người?
Nhưng độc giả truyện tranh của cô, lại bất bình vì máy quay qua cô quá ít, khiến trong lòng cô cảm thấy ấm áp.
Daha ở nước ngoài cũng xem chương trình, cũng không nhịn được liền nhắn wechat: "Chị hai, xảy ra chuyện gì vậy? Sao không thấy ống kính quay vào chị? Em vừa nhắn wechat hỏi chú Dương, nhưng chú ấy chưa trả lời."
Cố Lê nhắn lại: "Thời lương chương trình có hạn, đoán chừng nếu xóa bớt hình của mấy người kia thì sẽ không tốt."
"Vậy sau này chúng ta phải tìm cơ hội xuất hiện nhiều hơn mới được, bằng không, sư phụ chị sẽ không nhìn thấy chị."
"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy."
Giọng điệu Cố Lê nghiêm túc.
Nói chuyện với Daha xong cũng vừa lúc Mặc Thời Đình về.
Nghe thím Quan gọi một tiếng ‘cậu chủ’, Cố Lê giật mình, lập tức đứng lên khỏi ghế sofa.
Quay đầu, liền chạm vào tầm mắt người đàn ông.
Nhớ tới buổi sáng bản thân nhất thời bị ấm đầu, bật thốt lên câu tỏ tình, ánh mắt cô gái lóe lên, vội quay qua chỗ khác.
Cầu mong anh đừng nhớ?
Mặc dù bình thường cô cũng mồm mép láu lỉnh, nói với anh thì thả rắm cầu vồng[2], lời ngon tiếng ngọt, nhưng trắng trợn tỏ tình như vậy, vẫn là lần đầu tiên, thật mất mặt mà.
[2] (彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng, dụng ý chỉ khen, dù có thả rắm cũng như cầu vồng)
Đặc biệt là, lúc đó anh lại không có chút biểu hiện nào.
Vẻ mặt của cô gái nhỏ đã bị Mặc Thời Đình nhìn thấy, anh hơi nhếch môi, sải chân dài đi về phía cô.
Cố Lê định tránh đi, nhưng không cẩn thận đụng một góc bàn.
Cô ngã ngồi lại trên ghế sofa, vừa khom lưng xoa xoa chỗ cẳng chân bị va chạm, vừa lẩm bẩm hôm nay đúng là xui xẻo.
"Không sao chứ?"
Giọng người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu.
Cố Lê ngước lên, vừa xoa chân vừa giả bộ bình tĩnh nói: "Không có chuyện gì. Anh về rồi, đã ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi."
Mặc Thời Đình gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, nhìn chân của cô.
Da trắng nõn có một chút ửng hồng, xem ra không quá nghiêm trọng.
Nhưng những cái đồ dùng này nên thay rồi.
Cố Lê xoa nhẹ cái chân nhỏ một hồi lâu, mắt liếc thấy anh vẫn ngồi ở bên cạnh mình, không có ý định rời đi, cô ảo não cắn môi.
Đang rầu nên làm gì để bớt xấu hổ thì người đàn ông đột nhiên mở miệng: "Đêm nay dọn vào phòng tôi ở đi."
Cái gì?
Chuyển vào phòng của anh ở?
Vì sao?
Cố Lê chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đều là vẻ nghi vấn.
Mặc Thời Đình giải thích: "Chúng ta là vợ chồng, đương nhiên phải ở cùng một phòng."
Cố Lê vừa định phản bác, nhưng lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã bị người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị trừng mắt.
Cô lập tức kịp phản ứng, phối hợp với anh : "Được rồi. Bây giờ tôi đi thu dọn đồ."
Dứt lời, không chờ Mặc Thời Đình lên tiếng, cô chuồn đi còn nhanh hơn thỏ.
Đóng cửa phòng, cô dựa lưng vào ván cửa, hai tay ôm khuôn mặt nhỏ, lắc đầu.
A a a, bọn họ thật sự sắp ở cùng nhau, làm sao bây giờ?
Cô ngủ có ngáy hay không? Có chảy nước miếng không? Có nói mớ hay không?
Lỡ ngàn vạn lần nói cái không nên nói thì làm sao?