Cố Lê đương nhiên không thể trả lời câu hỏi của Mặc Thời Đình, vì cô vẫn còn hôn mê, đến lúc mặt trời xuống núi, mới từ từ tỉnh lại.
Đã bớt nóng, chỉ là trên đầu còn hơi choáng.
Ở trên giường ngọ nguậy ngồi dậy, nhìn cảnh vật chung quanh, lúc này cô mới phát hiện mình đang ở trong bệnh viện.
Ai đưa cô vào?
Daha sao?
Chắc là cậu ấy rồi?
Vì dự phòng mình gặp chuyện không may, sáng sớm đã gọi điện thoại cho cậu ấy, bằng không có thể mình chết ở nhà mà không có người biết.
Ý thức được khả năng này, trong lòng Cố Lê không nhịn được lại thổn thức.
Nhớ lại cuộc gọi của Mặc Thời Đình trước khi cô ngất xỉu, anh lãnh khốc vô tình, giống như lưỡi dao sắc bén, lúc này vẫn còn khắc sâu trong lòng cô.
Thực ra, cô biết việc này không trách được anh, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi khó chịu, không biết chuyện ly hôn hôm nay bị cô cố ý làm hư, người đàn ông kia có giảng hòa hay không?
Ôi, không nghĩ được, đi được tới đâu hay tới đó vậy.
Đang định đi toilet thì lúc này cửa bị đẩy ra, một bóng người cao lớn từ bên ngoài đi vào.
Cô gái nghe tiếng nhìn lại, tầm mắt ở trong không trung vô tình đụng nhau.
Mặc Thời Đình?
Sao anh ta lại tới đây?
Cố Lê chớp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia khiếp sợ.
Mặc Thời Đình bắt lấy biểu cảm nhỏ của cô vừa thoáng qua, sải bước lớn đi về phía cô, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tỉnh rồi?"
Giọng nói của anh trầm thấp, âm cuối hơi nâng lên, mang theo vẻ mê hoặc.
"Ừm."
Cố Lê sững sờ gật đầu, vừa phản ứng lại, người đàn ông đã đi tới trước mặt cô.
"Anh..."
Cô theo bản năng định lui về phía sau một bước, thì thấy anh đột nhiên nâng tay phải lên sờ trán cô lẩm bẩm: "Không nóng."
Cố Lê: "..."
Chuyện gì vậy?
Anh ta uống lộn thuốc?
Giọng điệu sao lại ôn nhu như thế?
Chuyện khác thường, tất có yêu quái!
[1] Nghĩa là sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ.
Anh ta sẽ không phải muốn thừa lúc cô chưa sẵn sàng, bóp chết cô chứ?
Dù sao hôm nay cũng là cô cho anh ta leo cây, với tính tình của anh ta, nhất định sẽ rất nóng giận!
Không được không được, cô không thể ngồi chờ chết, nhất định phải lấy lại thế chủ động.
Cố Lê cắn môi, mở miệng trước: "Anh Đình, anh cũng thấy là tôi bị bệnh thật, không có lừa anh đúng không?"
Dứt lời, cô chớp mắt vô tội với anh, còn tỏ vẻ moe moe.
"Sau đó thì sao?"
Mặc Thời Đình một tay bỏ vào túi, ung dung liếc cô.
Thấy mắt cô gái đầy vẻ linh hoạt, khóe miệng anh nhàn nhạt cong lên.
Trông cô giống như con tiểu hồ ly giảo hoạt, sức sống bừng bừng.
Cố Lê không biết mình ở trong lòng Mặc Thời Đình đã nghiễm nhiên trở thành một con cáo nhỏ, thấy anh đặt câu hỏi, cô lập tức theo đó trèo lên trên cột, cười hì hì nói: "Thân thể tôi luôn rất khỏe, nhưng tôi sớm không bệnh, muộn không bệnh, lại bệnh đúng vào hôm nay, điều này nói rõ gì? Là chúng ta có duyên đó. Anh Đình, lẽ nào anh không cho là vậy sao?"
Không ngờ đến cuối cùng cô vẫn không biết xấu hổ mà ngụy biện như vậy, Mặc Thời Đình thoáng liếc cô một cái, rồi lướt qua cô, đi tới sofa ngồi xuống.
Đôi chân dài người đàn ông tao nhã vắt chéo vào nhau, động tác tùy ý, nhưng không che được hơi thở cao quý đã có từ nhỏ.
Cố Lê nhắm mắt đi theo, ngoan ngoãn dừng lại ở trước mặt anh.
Mặc Thời Đình ngước mắt nhìn cô, trong con ngươi đen như mực, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô.
Ngón tay khớp xương rõ ràng của anh gõ nhẹ vào tay vịn sofa, đột nhiên hỏi: "Thiếu niên tóc vàng kia là gì của cô? Bạn trai?"
"Anh nói, là Daha?"
Cố Lê có chút ngoài ý muốn, không ngừng giải thích : "Anh hiểu lầm rồi, cậu ấy là trong nhóm anh em của tôi, quan hệ chúng tôi còn thuần khiết hơn trang giấy trắng."
Thấy vẻ mặt của cô căng thẳng, đôi mắt Mặc Thời Đình híp lại, trong lòng có chút rối rắm: "Cậu ta bị tôi nhốt lại rồi, có muốn cứu cậu ta không?"