Tập đoàn Mặc thị.
Lục Dương gõ, mở cửa văn phòng tổng giám đốc, thấy Mặc Thời Đình đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.
Anh ta đi tới, cung kính báo cáo: "Cậu chủ, chuyện đã làm xong. Bên đài truyền hình trả lời, mợ chủ đồng ý tham gia ghi hình."
"Ừm."
Mặc Thời Đình đáp một tiếng, gương mặt lạnh lùng, không nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.
Lục Dương không nhịn được tò mò hỏi: "Cậu chủ, nếu như mợ chủ tiến vào giới giải trí, không phải sẽ phạm vào gia quy sao? Ngài như thế nào lại tự mình đưa cô ấy vào, thậm chí còn không tiếc dùng cả GT? Nếu như các trưởng lão biết rõ ngài một mình tạo dựng tập đoàn GT, lại còn đặt chân ở giới giải trí, chỉ sợ..."
Mặc Thời Đình hờ hững hỏi ngược lại: "Ai nói với cậu là có gia quy như vậy?"
"Hả?"
Lục Dương khó hiểu: "Nếu không có, vậy sao tối hôm qua ngài lại trừng phạt mợ chủ ?"
Vừa dứt lời, thấy gương mặt tuấn tú của cậu chủ mình u ám, anh ta giật mình, lập tức mở miệng nói: "Đột nhiên thuộc hạ nhớ tới còn có việc phải làm, xin phép đi trước."
Nói xong, sợ Mặc Thời Đình sẽ trừng phạt anh ta giống như vậy, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Mẹ nó, bí mật kinh thiên động địa nha, nếu như mợ chủ biết chân tướng, có phải cậu chủ sẽbị mợ chủ đuổi vào lò thiêu luôn không?
Mặc Thời Đình xoay người trở lại ngồi xuống trước bàn làm việc lớn, cầm lấy điện thoại di động để trên bàn.
Không có cuộc gọi nhỡ, nhưng có không ít tin nhắn cô gái nhỏ gửi đến.
Vừa bấm mở liền thấy, tất cả đều là mắng anh.
Nhanh mồm nhanh miệng.
Người đàn ông giật giật khóe môi, đôi mắt híp lại, môi nhếch lên ý cười.
Nhưng tầm mới lại rơi vào tin nhắn cô gái kia gửi một phút trước...
"Mặc Thời Đình, rốt cuộc anh có biết hôn môi không vậy? Anh là người đàn ông đầu tiên mà tôi thấy kỹ thuật hôn kém nhất. Chắc biết kỹ thuật hôn của mình kém, không có mặt mũi gặp người, nên mới chạy trối chết đúng không? Yên tâm, tôi không xem thường anh đâu!"
Chết tiệt!
Mặc Thời Đình nghiến răng, trong lòng trào lên cơn tức giận, có thể bộc phát ra bất cứ lúc nào.
Mặt anh tối sầm lại, gọi một cú điện thoại.
Cố Lê không nhận, lạnh lùng tắt đi, không những vậy còn thuận tay kéo anh vào danh sách đen.
Hừ hừ, anh ức hiếp tôi, mà không cho phép tôi phản kích sao?
Cố Lê tôi không phải là cô dâu nhỏ chịu nhẫn nhịn đâu.
...
Đêm đó, Cố Lê về lại nhà mình.
Sợ Mặc Thời Đình sẽ tới tìm cô tính sổ, cô đặc biệt đóng kỹ cửa sổ, trên cửa còn cài thêm ổ khóa.
Trong hòm thư là tài liệu tổ tiết mục gửi tới để ngày mai ghi hình, Cố Lê nghiêm túc đọc một lần, hơi kinh ngạc.
Cô không nghĩ tới, tập đoàn GT lại có tiếng nói như vậy, đến cả cách thức thi đấu cũng thay đổi rất nhiều.
Hủy bỏ huấn luận viên, thậm chí cô còn từ một huấn luyện viên dẫn dắt đội tham gia cuộc thi, lắc mình biến hóa thành khách mời chỉ ngồi trên ghế ban giám khảo nhận xét.
Được được, công việc này, cô thích.
Có cơ hội tốt như vậy, cô nhất định sẽ phát huy kỹ năng chuyên nghiệp của bản thân, đánh giá khách quan những nghệ sĩ nữ, đặc biệt, tiểu hoa đán số 1 Khâu Du Tâm kia.
Ha ha, quá sung sướng!
Trong lòng Cố Lê đắc ý, vui vẻ ngâm nga bài hát.
Liếc mắt nhìn điện thoại di động, hơn 11 giờ rồi.
Lúc này, chắc Mặc Thời Đình đã đi ngủ, sẽ không chạy tới tìm cô nhỉ?
Nhớ tới nụ hôn ngắn ngủi buổi sáng, cô không kìm lòng được sờ bờ môi, khuôn mặt lại bắt đầu nóng lên.
Ý thức được bản thân mình lại đang lưu luyến, cô đột nhiên lắc đầu, hai tay dùng sức vỗ vỗ gương mặt, dứt khoát cầm quần áo đi vào toilet.
Tắm xong, cô vừa lau tóc, vừa ra khỏi toilet.
Vòng qua phòng khách chuẩn bị trở về phòng, lại bị bóng người cao lớn ngồi ở trên ghế sofa làm cho giật mình.
"Mặc, Mặc…. Sao anh lại tới đây?”
Nhìn thấy anh, Cố Lê như phản xạ có điều kiện lập tức che ngực, đôi mắt trừng lớn, lùi về phía sau hai bước.
Lúc này, Mặc Thời Đình đứng lên, chậm rãi đi hướng về phía cô.