"Được, cháu đi đi."
Cho là anh và Tiểu Lê Tử có tiến triển nhanh, ông cụ nhìn anh với vẻ mặt hòa ái.
Mặc Thời Đình khẽ vuốt cằm, đi được hai bước , lại quay đầu căn dặn: "Tối hôm qua cô ấy ngủ không ngon, tối nay ông hẳn tìm cô ấy."
"Biết rồi, đi nhanh đi."
Ông cụ khoát tay, có chút không kiên nhẫn.
Ông là người hà khắc thế sao?
Tiểu Lê Tử yêu thương thích ngủ bao lâu thì ngủ, ông mới không đi quấy rầy đâu.
Hừ!
...
"Có người ở đây không?"
"Cứu mạng…."
"Mặc Thời Đình...."
La khô cổ họng, mà bên ngoài không có chút động tĩnh nào, không còn cách nào khác Cố Lê đành tự nghĩ cách cầu cứu mình, đầu tiên là tự lực cánh sinh.
Đương nhiên cô không biết, người duy nhất có thể cứu cô là ông cụ, vừa nãy đã bị Mặc Thời Đình tâm cơ lừa đi rồi.
Vì ma sát cởi trói cho bản thân mà cô như con sâu béo ú lăn qua lộn lại không ngừng trên giường.
Nhưng tên đàn ông nào đó đã thắt gút, hai tay cô lại ở trong chăn, có lăn qua lộn thế nào cũng không có tác dụng
Cuối cùng, cô từ từ dịch chuyển xuống giường, hai chân khép lại, bật người về hướng cửa ra vào.
Lúc đi qua toilet, cô đột nhiên nhớ tới Mặc Thời Đình còn vẽ hình trên mặt cô, liền nhảy vào soi gương.
Không coi thì không biết, vừa nhìn thấy thì lập tức sụp đổ.
Mặc Thời Đình chết tiệt, vẽ mặt cô như vậy, làm sao cô có thể gặp người đây?
Dáng vẻ như quỷ này, cô nào còn dám nhảy ra ngoài gặp người chứ!
...
Trở lại nhà chính, ông cụ Mặc lập tức phân phó bác Quan: "Ông mau nhanh thông báo nhà bếp, làm nhiều đồ ăn Tiểu Lê Tử thích, còn có đồ bổ. Con bé quá gầy, cần phải bồi bổ thêm mới đươc."
"Vâng, ông chủ."
Bác Quan cười đáp.
Vừa rồi ông ấy cũng đã ở đây chứng kiến.
Không nghĩ tới cậu chủ và mợ chủ tiến triển nhanh như vậy, từ tận đáy lòng ông ấy cũng cảm thấy hào hứng.
Sau khi bác Quan lui đi, ông cụ lại gọi tới một người khác là nữ quản gia thím Lương, cười tủm tỉm nói: "Bà đi đặt cho mợ chủ vài bộ quần áo đi, chờ con bé tỉnh rồi mang vào."
"Vâng thưa ông chủ, lão nô làm ngay."
Thím Lương lập tức rời đi.
Xong chuyện ăn mặc của Cố Lê, ông cụ Mặc vẫn cảm thấy chưa đủ, suy nghĩ một chút, lại gọi điện thoại cho Tống Vân Khuyết.
Tống Vân Khuyết đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên bị một chuông điện thoại di động đánh thức, cậu ta tức giận rời giường.
"Ai vậy? Mới sáng sớm, ầm ĩ cái gì!"
Vốn định hung dữ mắng người, cầm điện thoại di động lên, vừa thấy là ông cụ, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt: “Chào buổi sáng, ông nội Mặc! Sáng sớm ngài tìm cháu có chuyện gì vậy ạ? Ha ha ha…?”
"Có vẻ như không tỉnh táo, chưa rời giường đúng không? Còn trẻ tuổi, như vậy là không được!"
Mặc Thiệu Viễn không nhịn được thuyết giáo một hồi.
Trong lòng Tống Vân Khuyết uất ức, nhưng chỉ có thể cười làm lành nói "dạ" .
Cũng may ông cụ không có dạy bảo cậu ta lâu, nhanh chóng vào vấn đề chính: "Bây giờ cháu nhanh đi mua một chiếc xe, rồi chạy đến nhà cũ đưa cho Tiểu Lê Tử."
Thấy ông cụ muốn mua xe cho Cố Lê, tinh thần Tống Vân Khuyết lập tức phấn chấn gấp trăm lần: "Ý ông là chị tư đang ở nhà cũ?"
"Đúng! Nhanh đi đi, đừng có chậm trễ."
"Có dự định gì sao ạ?"
Tống Vân Khuyết trở mình một cái nhảy xuống giường, bổ sung hỏi
"Cái gì mà dự định? Vừa ý thì mua, không có hạn mức tối đa! Nhớ kỹ, tính món nợ này cho Mặc Thời Đình."
"Vâng ạ."
Tống Vân Khuyết không ngừng gật đầu.
Cúp điện thoại, cậu ta ngâm nga hát đi vào toilet.
Căng thẳng quá, đây là lần đầu tiên cậu ta được thấy mặt thật của đại thần.
Không được, cậu ta phải làm mình đẹp trai một chút!
...
"Có người không, tới cứu tôi…."
"Đói quá..."
Cố Lê co quắp ở trên ghế sa lon, uể oải kêu lên.
Từ buổi trưa hôm qua đến bây giờ cô chưa ăn cái gì hết , tính ra đã đói bụng gần 24 tiếng, muốn đói chết cô rồi.
Mặc Thời Đình, tên khốn kiếp này, tôi mà được tự do nhất định sẽ không bỏ qua anh...