"Cứ cho đó là khuyết điểm của tôi đi."
Cố Lê lập tức nói.
"Hả?"
Mặc Thời Đình cau mày.
"Ừ, có một diễn viên nam từng nói, đây gọi là khuyết điểm."
Sợ anh không tin, cô liền lấy điện thoại di động ra, mở giao diện trạm C đưa tới trước mặt anh: "Đây, chính là anh ta. Anh ta hát còn khó nghe hơn tôi gấp trăm lần, nhưng vẫn hấp dẫn không ít fans."
Nói xong, cô liền bấm vào nút phát, một dòng âm thanh trong nháy mắt muốn phá tan màng tai.
"Chúng ta yêu nhau cũng cần có dũng khí, để tin rằng mình có thể mãi mãi bên nhau, giữa mênh mông biển người, anh vẫn có thể cảm nhận được em....."
Quả thực là rất khó nghe!
Với là bài hát này một bài quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa...
Mặc Thời Đình đoạt lấy điên thoại di động của cô, không ngoài dự đoán, trong video tên kia mang mặt nạ nửa bên, dáng vẻ ca hát kệch cỡm, thực sự là con hàng Tống Vân Khuyết.
Cái tên này thật lớn mật mà!
Còn dám lén lên trạm C hát hò trên đó, hết làm cái này tới làm cái kia, nói mãi không sửa!
Đưa điện thoại di động trả lại Cố Lê, Mặc Thời Đình liền gọi điện thoại đi.
Tống Vân Khuyết đang lái xe, lúc nhận điện thoại Mặc Thời Đình gọi đến, có chút ngoài ý muốn : "Anh tư, sao giờ anh rảnh rỗi tìm em vậy?"
Mặc Thời Đình: "Lửa đồng đốt không tài nào hết được, khi gió xuân thổi đến lại mọc ra, hửm?"
"Có ý gì?"
Trong lòng Tống Vân Khuyết hồi hộp.
Ông trời ở, không phải cậu ta hát ở trạm C lại bị lộ rồi chứ
Thế nhưng làm sao biết chứ?
Cậu ta rõ ràng đã cố gắng giảm âm điệu thấp[1] rồi mà!
[1] ( Điệu thấp: Khiêm tốn, kín tiếng, kín đáo, lặng lẽ, âm thầm...Đại loại là không nổi bật, không để người khác chú ý đến mình).
"Anh tư, anh đang nói cái gì? Em nghe không hiểu."
"Không hiểu?"
Giọng điệu Mặc Thời Đình càng nguy hiểm : "Thích hát như thế, bây giờ cậu đi làm ca sĩ vẫn còn kịp đó?"
"Alo, anh tư? Alo... Tín hiệu không tốt, em không nghe thấy anh nói chuyện, trước vậy đi. Bye bye."
Nói xong, không chờ Mặc Thời Đình lên tiếng, Tống Vân Khuyết lập tức cúp điện thoại.
Chết rồi chết rồi, nếu như bà cô biết cậu ta làm trò trên trạm C, thì cậu ta liền xong đời.
Không được, nhất định phải ‘tiêu hủy chứng cứ’.
Cậu ta tắp xe dừng lại, mở điện thoại xóa video.
Một cái hai cái... mười lắm cái, cuối cùng coi như đã xóa hết toàn bộ video.
Nhìn giao diện trống rỗng, Tống Vân Khuyết thở ra một hơi.
Bên kia.
Cố Lê tò mò hỏi Mặc Thời Đình : "Anh biết người hát đó sao?"
Mặc Thời Đình không để ý tới cô, tiếp tục vùi đầu xem văn kiện.
Cố Lê thấy thế, không tiếp tục tự làm xấu hổ nữa.
Cô lướt tiếp trạm C, lại phát hiện tất cả video đối phương hát đều không thấy nữa.
Mặc Thời Đình làm?
Huhu, không còn chỗ để cô vui vẻ nữa rồi.
...
Nửa giờ sau, xe Rolls-Royce dừng ở trước một cửa hàng thời trang xa hoa sang trọng .
Lúc này Cố Lê mới biết, hoá ra Mặc Thời Đình dẫn cô đi mua quần áo.
Mà anh làm như thế, là vì đi tham gia tiệc mừng thọ bảy mươi của bà nội của anh.
Hai người mới vừa vào cửa hàng, quản lý liền nhiệt tình chào đón.
"Cậu Mặc, ngài đã tới."
Sau khi chào Mặc Thời Đình, cô ta cười nhìn về phía Cố Lê: “Cô đây chính mợ Mặc đúng không? Chào cô, tôi là Shary quản lý cửa hàng này, tôi dẫn cô đi thử y phục ạ."
"Được, làm phiền cô."
Cố Lê khẽ vuốt cằm, đi theo phía sau cô ta.
Mặc Thời Đình đi tới khu ghế sofa ngồi xuống, cúi đầu xử lý công việc trên điện thoại di động.
Ước chừng qua mười phút, cửa phòng thử quần áo được đẩy ra.
Mặc Thời Đình theo âm thanh nhìn lên, thấy cô gái mặc một bộ váy dài nhẹ nhàng đi tới.
Từ lúc cô bước ra cùng với gương mặt đánh phấn hoa anh đào đã tạo nên cảm giác cô gái trẻ chói sáng, còn thêm mấy phần ngọt ngào.
Váy được thiết kế theo kiểu một vai, lộ ra một bên vai và xương quai xanh, xinh đẹp nhưng không mất vẻ gợi cảm, eo vừa vặn, vóc người đẹp đến làm người khác không thể dời tầm mắt.
"Thế nào? Nhìn được không?"
Cố Lê đi tới trước mặt anh, nằm làn váy nhẹ nhàng xoay một vòng.
Đang chờ anh khen, ai ngờ, lại nghe anh lạnh giọng nói: "Khó coi."