Thích Ngôn Thương nghiêng đầu nhìn cô gái đang ngồi ở bên cạnh nói: “Phương Nhu ở bên cạnh đã ngủ rồi.”
“Ngủ rồi?”
Lúc này Mộ Thiển cảm thấy có gì đó không đúng, coi là hai người phát sinh loại quan hệ mập mờ kia.
“Bây giờ chúng ta đang trên đường trở về quê của cô ấy, cô ấy muốn trở về thăm mẹ, cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ấy đâu.”
Không đợi Mộ Thiển nói xong, Thích Ngôn Thương đã mở miệng giải thích.
Nói muốn về quê, Mộ Thiển cũng yên tâm mấy phần, dù sao chính miệng Thích Ngôn Thương cũng đã thừa nhận sẽ không bắt nạt Phương Nhu, ít nhiều vẫn có thể tin tưởng.
Trọng điểm là có Mặc Cảnh Thâm làm “người bảo đảm”, Thích Ngôn Thương cũng sẽ không dám làm ra chuyện gì thương thiên hại lý.
“Được, tôi hi vọng thời điểm gặp lại Phương Nhu sẽ là của về chủ cũ. Nếu không, đừng trách tôi trục xuất anh trai của cậu ra khỏi cửa, không còn khách sáo với nhà họ Thích nữa đâu!”
Mặc Cảnh Thâm đưa tất cả tài sản của mình không giữ lại chút nào cho Mộ Thiển, cho nên lấy chuyện này đến uy hiếp Thích Ngôn Thương đương nhiên là có đủ tư cách.
Khóe miệng của Thích Ngôn Thương điên cuồng co rút, theo bản năng quay đầu nhìn Phương Nhu, không còn vẻ ngang tàng như vừa rồi.
Ở đầu dây bên kia điện thoại vang lên một giọng nói yếu ớt: “Bà Mặc, có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi rất vô tội mà?”
“Vô tội cái gì? Bắt cóc bạn tốt của tôi chính là anh em của cậu, hai người cùng gốc cùng rễ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu đi.”
Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Thích Ngôn Thương cầm di động bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy hôm nay trong hôn lễ long trọng có phải là đầu óc của Mặc Cảnh Thâm bị ấm rồi không?”
Thế mà lại giao tài sản cả đời mình cho một cô gái, thật sự không sợ cô thay lòng đổi dạ sau đó đá anh đi sao?
Như vậy, anh chính là một kẻ nghèo rớt mồng tơi không có gì cả.
Thích Ngôn Thương không thể lý giải được Mặc Cảnh Thâm, thật sự không biết nhiều năm về sau, anh ta còn quá cả Mặc Cảnh Thâm.
Lái xe quay đầu đi thẳng về quê của Phương Nhu.
Lái xe một buổi tối, khó khăn lắm mới ra khỏi đường cao tốc, đi ngang qua khách sạn thứ nhất, anh ta liền thu xếp rồi ôm Phương Nhu đang ngủ say lên lầu.
Nhìn cô gái đang ngủ say trong ngực, Thích Ngôn Thương có chút khó xử, cuối cùng vẫn giúp cô cởi bỏ quần áo ướt sũng trên người, mở điều hoà không khí mới an tâm ngủ.
Ngày kế tiếp.
Một đêm ngủ ngon, Phương Nhu mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, đầu óc có chút đờ đẫn, suy nghĩ kỹ một hồi mới nhớ tới tình cảnh của mình, nếu như cô ấy đoán không lầm thì đây là khách sạn.
Khách sạn?
Đầu óc của cô ấy ông ông giống như muốn nổ tung, lập tức ngồi vụt dậy, trước người một trận gió mát đập vào mặt, cúi đầu nhìn xuống, không một mảnh vải: “A!”
Ngượng ngùng hét lên một tiếng, kéo chăn ga lên bọc lấy mình, lúc này mới phát hiện bên cạnh có một người đang ngủ: “Thích… Thích Ngôn Thương?”
Toàn thân trên dưới người đàn ông chỉ có một chiếc quần đùi, mà cô ấy thì cái gì cũng không có, cảm giác một chỗ nào đó dinh dính đã nói cho cô biết rất rõ ràng đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
“Hửm…”
Thích Ngôn Thương giống như chưa tỉnh ngủ lên tiếng, lúc này mới trợn tròn mắt nhìn cô ấy: “Tỉnh à? Cảm giác sao… rồi…”
Một chữ “rồi” còn chưa nói xong đã có một bàn tay rơi lên mặt của anh ta.
Đại khái là từ hôm qua đến giờ, Phương Nhu đã cho anh ta cái bạt tai thứ hai.
Thật đúng là… Đánh đến nghiện rồi.
“Thích Ngôn Thương, anh hèn hạ vô liêm sỉ! Không phải đã nói sẽ không làm gì tôi sao, tại sao bây giờ chúng ta lại ở trong khách sạn?”
Một loại cảm giác oan ức không tên xông lên đầu, cô ấy cảm thấy lại bị tên khốn này lừa gạt.
“Vô liêm sỉ cái gì cơ?”
Thích Ngôn Thương không hiểu ra sao, nhìn thấy cô ấy đang quấn chặt chăn ga lên người mình mới hiểu được: “Hôm qua em mắc mưa, toàn thân ướt sũng, tôi không cởi quần áo giúp em thì em đi ngủ kiểu gì hả?”
“Cho dù là thế, anh cũng không nên làm cái đó…”
“Cái đó là cái gì? Hôm qua tôi không hề động đến em.”
“Anh tưởng tôi ngốc sao, mặc dù tôi ngủ thiếp đi cái gì cũng không biết, nhưng cơ thể của tôi không cảm nhận được chắc.”
Mặt của Phương Nhu đỏ tới tận mang tai, đôi mắt xinh đẹp ai oán trừng mắt nhìn Thích Ngôn Thương, rất là oan ức.
“Cảm nhận được?”
Người đàn ông lẩm bẩm một câu, nhẹ giọng cười một tiếng, có chút hăng hái hỏi: “Vậy em cảm nhận được cái gì? Cảm nhận thấy tôi ngủ với em sao?”
Anh ta đưa tay nâng cằm của cô ấy lên: “Phương Nhu, bình thường nhìn em ngây thơ như thế, thực chất bên trong lại phóng đãng không chịu nổi, chẳng lẽ hôm qua gặp mộng xuân sao?”
Trên mặt Thích Ngôn Thương lộ ra ý cười nghiền ngẫm khiến trong lòng Phương Nhu phải lẩm bẩm.
Người đàn ông có thân phận giống như anh ta, nếu như quả thật làm ra chuyện gì nhất định sẽ thừa nhận, không có khả năng phủ nhận.
Cho nên, hôm qua anh ta thật sự làm một chính nhân quân tử sao?
Phương Nhu cảm thấy không thể nào, bởi vì cảm giác phía dưới dinh dính quá mức rõ ràng, cho nên phải tìm tòi thực hư, nhưng Thích Ngôn Thương còn chưa rời đi, cô ấy cũng không dám dửng dưng mở ra xem.
Chỉ có thể dùng nhẹ tay nhẹ nhàng sờ soạng bên cạnh đùi một chút, sau đó lặng lẽ nhìn. Cúi đầu xuống nhìn đầu ngón tay.
“Đang nhìn cái gì vậy?”
Người đàn ông thấy cô ấy lặng lẽ nhìn tay của mình liền kéo chăn ga ra, một tay ôm cô ấy vào trong ngực.
Da thịt của hai người thân mật dính vào nhau, loại cảm giác khô nóng kia khiến cho Phương Nhu có chút khó mà kiềm chế, đưa tay đẩy anh ta ra: “Lưu manh, anh xê ra đi, hôm qua còn nói không đụng vào tôi.”
“Tôi nói không có chính là không có.”
Thích Ngôn Thương có chút không vui liền tức cười một tiếng: “Có điều, nếu như em muốn, tôi cũng không để ý, hi sinh bản thân mình một chút vậy.”
“Vô liêm sỉ, ai cần, anh cút đi.”
Một phen trêu chọc khiến mặt mũi của Phương Nhu xấu hổ đến mức không muốn gặp người.
“Có đúng không?”
Anh ta nhíu mày, đưa mặt tới gần khuôn mặt của Phương Nhu, lại giương đông kích tây đưa tay vuốt vào chỗ kia của cô ấy một cái, lập tức cảm nhận được rất rõ ràng sự khác thường của cơ thể cô.
“Chậc chậc… Còn nói không cần? Xem ra khoảng thời gian tôi ở nước ngoài không có đàn ông an ủi, em rất thèm khát nhỉ?”
Mặc dù Thích Ngôn Thương không phải chính nhân quân tử gì, nhưng đêm qua lúc đưa Phương Nhu trở về anh ta thật sự không đụng vào cô ấy.
Nguyên bản là anh ta ngủ trên ghế sô pha, nhưng ngủ được một lúc lại cảm thấy có chút không thoải mái, quá gò bó cho nên mới chạy lên giường tiếp tục ngủ.
Vì để khắc chế mình, anh ta phải tận lực tìm một chiếc giường có thật nhiều chăn gối để hai người tách ra ngủ.
Tình huống khó mà mở miệng lại bị Thích Ngôn Thương phát hiện, Phương Nhu vừa thẹn vừa giận: “Thích Ngôn Thương, anh cách xa tôi một chút, nếu không anh có tin tôi báo cảnh sát hay không hả?”
Thích Ngôn Thương tà mị cười một tiếng, tới bên cạnh cô ấy, bàn tay che ở trên bụng của cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve, rất dịu dàng.
“Bây giờ em đã mang thai con của tôi, cho dù em có báo cảnh sát, em cảm thấy cảnh sát sẽ không cho rằng đây là cặp vợ chồng đang cãi nhau sao?”
“Hèn hạ.”
Phương Nhu đẩy anh ta ra, kéo chăn ga bọc lấy mình, thay vào đó căn bản là người đàn ông không có ý muốn buông tay, ôm lấy eo của cô ấy, gắt gao cản tay của cô.
Anh ta nói: “Em có biết em rời đi hơn hai tháng, tôi tìm em vất vả đến thế nào không?”
Thành phố Hải Thành to như vậy, suýt chút nữa thì phải lật lên tìm.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của anh ta chuyên chú, dáng vẻ nghiêm túc, suýt nữa thì khiến Phương Nhu tin tưởng vào lời nói của anh ta.
“Tôi không biết đến cùng anh muốn làm gì, nhưng tôi… Ưm…”
Hai tay của Phương Nhu đánh lên người Thích Ngôn Thương, nhưng anh ta vẫn gắt gao ôm chặt lấy cô ấy, hôn lên môi của cô.
Cuồng nhiệt mà hôn, mang theo một chút ý vị trừng phạt, khi thì nhẹ nhàng đồng ý, khi thì gặm nhấm, đại khái là vì cô tự ý thoát khỏi Thành phố Hải Thành mà phẫn nộ.