Gầm thét đến khàn giọng cuối cùng mệt mỏi cô ta mới ngồi xuống đất, không ngăn được gào khóc rồi đưa tay sờ vết sẹo ở trên khuôn mặt, tức giận đến nỗi cả người run lên.
Hai con ngươi hiện ra tia máu đỏ tươi, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ kinh người, chỉ cần liếc mắt cũng làm cho người ta sợ sệt.
Vốn dĩ cô ta vẫn luôn tưởng rằng người mà Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn yêu là cô ta, cho dù cô ta đã nhìn thấy vô số chuyện cho thấy Mặc Cảnh Thâm thích Mộ Thiển nhưng cô ta cũng chỉ tưởng rằng anh chơi đùa mà thôi.
Nhưng bây giờ Mặc Cảnh Thâm lại chuyển tài sản có giá trị hàng trăm tỷ do mình đứng tên cho Mộ Thiển, phải biết rằng chỉ riêng chi phí để sang tên đã làm cho người ta ngạc nhiên rồi chứ đừng nói tới việc trực tiếp giao tài sản trị giá hàng trăm tỷ cho Mộ Thiển.
Anh…Anh tin tưởng Mộ Thiển như vậy sao?
Anh không sợ bị Mộ Thiển vứt bỏ sao?
Tại sao? Tại sao? Rõ ràng ngươi đứng ở trên sân khấu trong lễ cưới hẳn phải là cô ta, tất cả đều bởi vì Mộ Thiển, con đĩ Mộ Thiển kia đã hủy hoại tất cả mọi thứ của cô ta.
Kiều Vi rất đau đớn tuyệt vọng, cô ta lại càng không ngừng giãy dụa nhưng cuối cùng khi đối mặt với hiện thực lại bị đả kích lớn nên gục ngã.
Kẹt kẹt ――
Cửa phòng ngủ mở ra, Nghê San San đi vào nhìn thấy căn phòng bừa bộn và Kiều Vi với ánh mắt trống rỗng ngồi quỳ chân ở trên mặt đất thì đầu tiên là sững sờ sau đó lại tràn đầy vẻ tươi cười đắc ý.
Chỉ là nụ cười đó biến mất ngay lập tức, cô ta đi đến trước mặt Kiều Vi rất đau lòng quan tâm nói: “Chị Kiều Vi chị đừng như vậy, em thấy chị như vậy thì thật sự rất khó chịu. Những người mà buổi sáng chị phái đến hiện trường lễ cưới đều đã sẩy tay rồi. Lễ cưới của Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển được xây dựng đội ngũ bảo vệ mạnh nhất, hiện trường có một nghìn tám trăm vệ sĩ nên có thể nói là con ruồi cũng không thể bay vào được. Vì vậy…Thật xin lỗi, em đã cố gắng hết sức rồi.”
Hôm nay hiện trường bữa tiệc chỉ riêng thương nhân nổi tiếng cũng đã có tới mấy nghìn người, cộng với các nhân viên phục vụ khác thì ít nhất có tới tám nghìn người tham dự nên sự bảo vệ của Mặc Cảnh Thâm hiển nhiên sẽ đạt đến mức cao nhất.
“Ha ha ha, anh ấy thật sự là cưng chiều con đĩ Mộ Thiển kia, cô ta có tài đức gì mà được như vậy chứ!”
Kiều Vi tức giận ngước mắt trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt của Nghê San San, cô ta tức giận tát một bạt tai; “Cô là đồ vô dụng ngu xuẩn, cô lớn lên có khuôn mặt giống y như Mộ Thiển vậy tại sao người hôm nay kết hôn với Mặc Cảnh Thâm lại không phải là cô? Đô ăn hại!”
Kiều Vi đã từng ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần có một người phụ nữ có dáng dấp giống y như Mộ Thiển sau đó cô ta hao tốn chút tâm tư thì có thể làm cho Mặc Cảnh Thâm thích Nghê San San, kết quả Nghê San San tuyệt không không chịu thua kém, cô ta ở trong Hương Giang Đế Cảnh một thời gian thế nhưng vẫn không thể nào tới gần Mặc Cảnh Thâm chứ đừng nói tới chuyện xảy ra quan hệ với Mặc Cảnh Thâm.
Một bàn tay đánh Nghê San San choáng đầu ù tai, cô ta duy trì tư thế bị đánh sang một bên rồi đưa tay che má, cho dù đau như thiêu như đốt nhưng cô ta vẫn nhịn được.
Hôm nay cô ta nhẫn nhịn chỉ vì muốn nhìn thấy Kiều Vi càng thêm đau đớn trong tương lai.
“Chị Kiều Vi thật xin lỗi là do em vô dụng.”
Nghê San San khẽ mím môi lã chã chực khóc: “Em biết em đã lãng phí hết tâm tư mà chị đã hao tốn ở trên ngươi em, thật xin lỗi…”
Kiều Vi không biết liệu cô ta có đang thành thật xin lỗi hay không cũng không cảm giác được vẻ hư tình giả ý của cô ta.
Kiều Vi tuyệt vọng ngồi ở dưới đất một lúc lâu không nói chuyện, cả người thật sự giống như đã bị rút sạch linh hồn.
Nghê San San thấy cô ta không nói lời nào thì lúc này mới nói: “Chị Kiều Vi, tiếp theo em phải làm gì? Người phụ nữ xấu xa Mộ Thiển kia cướp mất người đàn ông của chị hại chị trở thành dáng vẻ như thế này vậy mà chị thật sự định ngồi bên lề bỏ qua sao?”
“Cái gì mà ngôi bên lề bỏ qua chứ?”
Kiều Vi rống lên dọa Nghê San San đến nỗi cả người run lên.
Cô ta siết chặt hai tay, không cẩn thận đụng vào mảnh thủy tinh nên xước da làm cho máu chảy ra mà cô ta lại không biết.
Kiều Vi đứng dậy ngồi ở trước bàn trang điểm nhìn chằm chằm mình ở trong gương rồi bỗng nhiên cười, cô ta đưa tay sờ vết sẹo trên khuôn mặt: “Chỉ cần Kiều Vi tôi còn sống ngày nào thì sẽ làm cho Mộ Thiển sống không bằng chết. Tôi muốn để cho cô ta phải nhận lại gấp mười gấp trăm lần những gì mà tôi đã phải chịu đựng.”
“Thế nhưng…Mặc Cảnh Thâm đã giao tất cả mọi thứ của mình cho Mộ Thiển, bây giờ cô ta càng ngày càng mạnh làm sao chúng ta…Làm sao chúng ta có thể là đối thủ của cô ta chứ?”
Nghê San San nói chuyện cẩn thận từng li từng tí, cô ta tỏ vẻ tháp kém và hèn nhát ở trước mặt Kiều Vi để Kiều Vi tưởng rằng cô ta cúi đầu xưng thần ở trước mặt Kiều Vi làm cho Kiều Vi có một loại cảm giác ưu việt.
“Hừ, xem như cô ta có là tỷ phú thì cũng sẽ có ngày lộ ra sơ hở.”
Kiều Vi bỗng nhiên không còn nóng nảy nữa: “Bây giờ việc mà tôi cần phải làm chính là nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Cơ hội dành cho những ai có sự chuẩn bị, bây giờ cô ta cũng muốn bắt đầu lại từ đầu, tin tưởng một ngày nào đó cô ta sẽ làm cho Mộ Thiển chết không có chỗ chôn.
“Ha ha, vâng, đúng vậy.”
Nghê San San gật đầu phụ họa theo: “Chị Kiều Vi nói có lý, chúng ta chắc chắn không thể tùy tiện bỏ qua cho Mộ Thiển, không thể!”
Nghê San San căm hận Kiều Vi nhưng lại càng căm hận Mộ Thiển hơn.
Trước kia Nghê San San cảm thấy nếu như dựa vào ngoại hình của cô ta thì có thể ở bên cạnh Bạc Dạ cũng đã đủ rồi, nhưng hôm nay khi cô ta biết Mặc Cảnh Thâm yêu tha thiết Mộ Thiển như thế lại con giao tất cả tài sản của mình cho Mộ Thiển thì cô ta bỗng nhiên thay đổi ý định.
Nghê San San cảm thấy nếu như có thể lấy thân phận Mộ Thiển để sống ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm thì tốt hơn.
Dù sao thì người phụ nữ này mới là kẻ cầm đầu, nếu như không phải do Mộ Thiển thì Kiều Vi cũng sẽ không làm cho Nghê San San tan cửa nát nhà lại càng không làm cho khuôn mặt của cô ta trở thành mặt của người khác.
Đến mức bây giờ mỗi ngày khi soi gương Nghê San San nhìn thấy mặt mình thì đều cảm thấy buồn nôn và chán ghét.
…
Có người vui vẻ có người sầu.
Mặc Cảnh Thâm kết hôn, một đám cưới hoành tráng gây chấn động cả nước, họ được vô số người ca ngợi và chúc phúc.
Nhưng lại có một người không làm được.
Đó chính là Bạc Dạ.
Trong biệt thự anh ta ngồi ở trên mặt đất trước cửa sổ sát đất, một đống chai rượu ngổn ngang lộn xộn ở trên mặt đất, anh ta uống đến chóng mặt tựa vào cửa sổ thủy tinh.
Trong đầu anh ta vô cung hỗn loạn, khi thì xuất hiện cảnh Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển ở bên nhau, đôi khi các cảnh thay đổi biến thành cảnh anh ta và Mộ Thiển ở bên nhau.
Ngoại trừ việc thay đổi nam chính thì tất cả cảnh tượng không có gì thay đổi.
Chính xác mà nói sau khi cấy ghép một phần ký ức không thuộc về mình, ký ức của anh ta luôn xuất hiện tình trạng hỗn loạn, anh ta đưa mình thay thế cho Mặc Cảnh Thâm, chuyển tất cả những chuyện xảy ra khi Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển ở bên nhau thay đổi thành những chuyện xảy ra khi mình và Mộ Thiển ở bên nhau.
Cái loại cảm giác đau đến không muốn sống này làm cho người ta sống không bằng chết.
Nhất là sau khi anh ta biết được Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm kết hôn, cả người càng thêm sụp đổ, càng thêm tuyệt vọng và thương cảm.
Không ai có thể hiểu được mùi vị đó.
“Thiển Thiển, Mộ Thiển, Thiển…”
Anh ta nhắm mắt lại thì thầm, tinh thần cả người sa sút.
Kẹt kẹt ――
Cửa phòng mở ra có một người đi đến nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở dưới đất không còn đẹp trai như trước thì trong lòng bỗng nhiên quặn thắt lại, đau đến ngạt thở.
“Bạc Dạ?”
Cô ta khẽ kêu rồi đi đến trước mặt Bạc Dạ ngồi xuống, sau đó đưa tay lung lay bờ vai của anh ta: “Bạc Dạ, anh tỉnh lại đi?”
Một tiếng kêu làm cho người đàn ông tỉnh lại: “Thiển? Thiển?”
Anh ta lẩm bẩm gọi vài lần, sau khi anh ta híp hai mắt lại tập trung nhìn kỹ phát hiện ra là Đông Nam, vẻ mặt tràn đầy hy vọng của anh ta trong nháy mắt sa sầm sau đó đưa tay đẩy cô ta: “Ra ngoài!”
Đồng Nam bị anh ta đẩy ngã ngồi xuống đất nhưng lại không tức giận.
“Mộ Thiển, Mộ Thiển, lại con mẹ nó Mộ Thiển, rốt cuộc thì đến khi nào anh mới có thể quên con đĩ kia?”
Có lẽ trên thế giới này không có người phụ nữ nào căm hận Mộ Thiển hơn cô ta.