Thích Thương Ngôn không nói gì.
Phương Nhu tiếp tục nói: “Mạng này, là của tôi, đứa nhỏ trong bụng càng là xương cốt của tôi. Tôi biết nhà họ Thích các người sẽ không cho phép cốt nhục của nhà họ Thích lưu lạc ở bên ngoài, nhưng tôi cũng sẽ mau chóng tìm người kết hôn, cũng hy vọng Thích Thiếu có thể thủ hạ lưu tình. Nếu không…”
“Bằng không thì sao?”
Đôi mắt người đàn ông híp lại, chất vấn.
Phương Nhu rũ mí mắt xuống, chậm rãi nói: “Nếu như các người bên nhà anh muốn một mực từ tôi mang đứa nhỏ đi, muốn cướp đi đứa nhỏ, nếu như vậy thì ngày mà đứa nhỏ bước vào nhà họ Thích các người cũng sẽ là ngày mất của Phương Nhu tôi. ”
Cô ấy cảm thấy Mộ Thiển nói rất đúng, một mực trốn tránh không phải biện pháp, cũng không bằng cởi mở nói chuyện cho rõ ràng.
Cũng không thể vì sợ hãi mà lựa chọn cả đời trốn tránh anh ta được.
Khoảng thời gian năm sáu năm, Phương Nhu cũng đã rất quá mệt mỏi, quá chán nản rồi, cũng đã hết sức lực rồi.
Thực sự không muốn sống một cuộc sống mà còn không bằng chết này nữa.
Thích Thương Ngôn đứng bên giường, nghe Phương Nhu nói những câu nói đó, hồi lâu cũng không có phản ứng gì.
Biết được Phương Nhu về nước, ý nghĩ đầu tiên của Thích Thương Ngôn chính là tìm được cô ấy, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ cướp đi đứa nhỏ của cô ấy.
Hiện tại Phương Nhu nói muốn một lần nữa tìm một người ba mới cho đứa nhỏ, đáy lòng anh ta dường như rất hỗn loạn, nói không ra một lời nào cả.
Bàn tay anh ta nắm lấy cổ tay Phương Nhu: “Em dám! Con của Thích Thương Ngôn tôi mãi mãi cũng không thể nào được gọi người đàn ông khác là ba. ”
Phương Nhu cười mỉa mai, mặc dù hốc mắt đã chảy những giọt nước mắt.
Chất vấn: “Cho nên, anh muốn quang minh chính đại mà kết hôn với tôi sao? ”
Cô ấy ngược lại muốn nói cho Thích Thương Ngôn biết, đứa nhỏ trong bụng không phải của anh ta.
Nhưng Phương Nhu cảm thấy lời nói dối như vậy không có bất kỳ dị nghị nào, dù sao thế lực của nhà họ Thích ở đó, muốn biết ba ruột của đứa nhỏ là ai, thật sự dễ như trở bàn tay.
Cô ấy không muốn đấu tranh vô ích.
“ Dựa vào em, cũng xứng sao?”
Thái độ của người đàn ông lạnh lùng, một câu nói thốt ra đã sâu sắc làm tổn thương trái tim cô ấy.
Lại một lần nữa khiến cô ấy nhận ra sự thật tàn khốc.
Phương Nhu lắc đầu, vẫn duy trì ý cười như trước: “Được, tôi không xứng. Cho nên, ngày đứa trẻ được sinh ra là ngày giỗ của tôi, phải không? ”
Cô ấy hít sâu một hơi, tựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chị Mộ Thiển tuy rằng có thể bảo vệ tôi, nhưng không bảo vệ được tôi cả đời. Chỉ cần anh muốn mang đứa nhỏ đi, thì có hơn một trăm phương pháp, tôi không ngăn cản được,chị Mộ Thiển cũng không ngăn cản được. ”
Những ngón tay mảnh khảnh của Phương Nhu che đi phần bụng căng phồng của cô ấy, thở dài một tiếng: “Nếu chỉ có một cách có thể lựa chọn, vậy tôi hy vọng anh Thích…”
Cô ấy ngắt lời một chút, ngước mắt lên, ánh mắt kiên nghị nhìn Thích Thương Ngôn: “Có thể để cho tôi có thể trọn vẹn ở bên đứa nhỏ một hồi, để cho đứa nhỏ thuận lợi và bình an đến với thế giới này. ”
Bàn tay cô ấy vuốt ve bụng: “Đến lúc đó, hy vọng anh không nói cho đứa nhỏ biết tôi chính là mẹ của đứa nhỏ, tôi không muốn đứa nhỏ sống trong đau đớn vô tận. ”
Để trốn tránh Thích Thương Ngôn, cô ấy đã mất đi một đứa con.
Đó chính là ruột thịt của cô ấy, bị tự tay cô ấy làm hại mà chết, Phương Nhu cũng rất thống khổ.
Nhưng Ông trời đã thương xót cho cô ấy, để cho cô ấy có thể một lần nữa có được một đứa bé, lần này đây, Phương Nhu bất luận như thế nào cũng sẽ không hại chết đứa nhỏ một lần nữa.
Cô ấy cảm thấy bản thân là một tội nhân và cảm thấy bản thân rất có lỗi với đứa con đã mất của mình.
Vì vậy, vừa rồi nói với Thích Thương Ngôn đều là những lời thật lòng.
Mộ Thiển có thể bảo vệ cô ấy cả đời, nhưng không nhất định có thể bảo vệ đứa nhỏ cả đời, nếu có một ngày đứa nhỏ thật sự bị Thích Thương Ngôn mang đi, như vậy đối với cố ấy mà nói, trên đời này đã không có gì đáng để cô ấy quyến luyến nữa.
Thích Thương Ngôn mi tâm nhíu lại, giữa lông mày có chút ảm đạm.
Bàn tay buông thõng bên hông khó chịu nắm chặt lại, đối mặt với những lời nói của người phụ nữ trước mặt, anh ta lại không biết nên tiếp nhận như thế nào.
Một lúc lâu sau, anh ta tiến đến gần người phụ nữ trước mặt, bàn tay nắm cằm cô ấy ngước lên trước mặt, lạnh lùng nói: “Muốn chết? Vậy cũng phải xem Thích Thương Ngôn tôi có đồng ý hay không. Phương Nhu, em nhớ kỹ cho tôi, dù chỉ cần còn một ngày Thích Thương Ngôn tôi còn sống, mạng của em cũng sẽ không thuộc về chính em. ”
Anh ta buộc người phụ nữ ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ta, hốc mắt sưng đỏ của cô ấy rơi lệ, nhuộm ướt lông mi, nước mắt rơi xuống.
Nghẹn ngào nói: “Anh Thích đây, anh có thể có một trăm cách để lấy đi đứa nhỏ, tôi không thể ngăn cản, nhưng tôi cũng có một trăm cách để chết. Từ hôm nay trở đi, bất cứ khi nào anh nhìn thấy đứa nhỏ, đều sẽ khiến anh nhớ đến anh làm như thế nào để ép chết mẹ của nó. ”
Cô ấy bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười cực kỳ trào phúng: “Tôi tuy rằng không làm gì được anh, nhưng lại có thể khiến anh cả đời sống này phải sống trong áy náy. Ha ha…”
Người phụ nữ nhỏ bé nở một nụ cười, nhưng không thể kiềm chế được những giọt nước mắt chảy ra từ hốc mắt của mình, và sau đó nói tiếp: “Loại cảm giác đó, có lẽ sẽ là một loại tra tấn lớn nhất đối với anh. Anh nói có đúng không,anh Thích? ”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.
Đôi mắt sâu thẳm của Thích Thương Ngôn tỏa ra nộ khí giận dữ, cơ mặt tức giận khẽ run rẩy, bàn tay nắm cằm Phương Nhu càng dùng thêm sức.
“Phương Nhu, coi như em độc ác!”
Anh ta buông cằm cô ấy ra, đứng từ trên cao nhìn xuống, bỗng nhiên cười tà mị: “Em chết thì sao? Máu nhuộm trên tay Thích Thương Ngôn tôi còn ít sao? Nhiều thêm em một người cũng không sao, ít đi em cũng không có gì cả, làm sao phải cảm thấy áy náy, em thật sự là quá đề cao mình rồi. Tôi không chỉ không cảm thấy tội lỗi, mà còn tìm cho con của em một người mẹ kế, để cho con em mãi mãi gọi người phụ nữ khác là mẹ, ngay cả ngày đến lúc nó già mà chết cũng không thể biết nó lại có một người mẹ đê tiện như thế này. ”
Nụ cười trên mặt Phương Nhu bỗng nhiên cứng ngắc, hai tay không ngừng nắm chặt chăn, cả người tức giận phát run, trong hốc mắt hiện lên tơ máu đỏ tươi, nhìn chằm chằm Thích Thương Ngôn một cách gắt gao thù địch: “Vậy thì ai độc ác hơn đây, tôi tự thẹn không bằng anh. Chỉ cần anh Thích đây cảm thấy không hổ thẹn là được. ”
Nói xong, cô ấy nằm xuống,chùm chăn: “Anh Thích, tôi buồn ngủ rồi, phiền anh đi ra ngoài. ”
Cô ấy quay lưng về phía Thích Thương Ngôn ngủ.
Thích Thương Ngôn đứng ở đó, rất lâu rất lâu, mới rút khăn giấy lau vết máu trên mặt đất, nhặt dao găm rời khỏi phòng.
Buổi chiều, Thích Thương Ngôn có việc rời đi, nhưng trước bữa cơm tối lại trở về.
Mộ Thiển sau khi tan làm trở về đã trực tiếp đi vào phòng ngủ tìm Phương Nhu, Phương Nhu đã khôi phục trạng thái bình thường, giả vờ tỏ vẻ rất thoải mái.
“Chị Mộ Thiển, chị tan làm rồi?”
“Ừm.”
Mộ Thiển gật đầu, nắm tay cô ấy hỏi: “Thế nào, Thích Thương Ngôn đến tìm em sao? ”
“đến tìm em rồi, còn bị thương nữa.”
“Bị thương sao?”
“Vâng. Em nghe theo những lời chị nói…”
Cô ấy đem chuyện xảy ra hôm nay nói cho Mộ Thiển, chỉ nói nàng tự sát bị Thích Thương Ngôn ngăn cản, nhưng chuyện xảy ra phía sau cũng không nói gì nữa.
Mộ Thiển vốn rất lo lắng cho Phương Nhu, sau khi nghe lời cô ấy nói, trái tim như muốn rớt ra của cô cuối cùng cũng yên tâm trở lại: “Vậy thì tốt. Em yên tâm đi,chị nhất định sẽ không để cho Anh ta làm những chuyện quá đáng với em. ”
Vào buổi tối, vài người ăn tối cùng nhau.
“Ê…”
Phương Nhu đang ăn cơm, trán lấm tấm mồ hôi, bởi vì ngồi ở bên cạnh Mộ Thiển, cô cúi đầu ăn cơm, sợi tóc trên trán che khuất mồ hôi, Mộ Thiển căn bản không thấy rõ được trạng thái của cô ấy.
Nhưng Thích Thương Ngôn ngồi đối diện cô ấy lại sớm phát hiện, còn tưởng rằng cô ấy quá khẩn trương nên mới vậy.
Đột nhiên vang lên một tiếng rên rỉ đau đớn nhỏ, mới cảm thấy có chút không thích hợp.
Mộ Thiển nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ của Phương Nhu, lập tức buông đũa xuống, hỏi: “Phương Nhu, em làm sao vậy? ”
Phương Nhu buông bát đũa xuống, nhịn không được đau đớn, ôm bụng, thống khổ nói: “Bụng… Đau bụng. ”
“Đau bụng?”
Tim của Mộ Thiển như thắt lại, ngay lúc này liền cảm thấy không thích hợp, nhìn Cẩm Dung: “Qua đây kiểm tra một chút. “