Vừa nói, nhìn Bạc Dạ một cái, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
” Chờ một chút.”
Nhìn thấy Mộ Thiển chuẩn bị rời đi, Bạc lão gia vẫy tay với cô, “Mộ Thiển, ngồi xuống đây.”
Trước mắt có chút bất ngờ, nói chính xác là thụ sủng nhược kinh, không hiểu Bạc lão gia là có ý gì.
“Thiển Thiển, cha anh đã bỏ qua mọi hiểu lầm đối với em, ngồi đó đi.”
Bạc Dạ kéo cô đến.
Trong vô hình, Mộ Thiển cảm thấy dường như có một ý nghĩa công khai nào đó giữa cô và anh ta, có chút rêu rao.
“Ha ha.”
Cô ngượng ngùng cười cười, hướng Bạc lão gia gật đầu một cái, “Xin lỗi, vừa rồi cháu không biết hai người đang ở trong phòng làm việc, mong rằng Bạc lão gia bỏ qua cho.”
Liếc nhìn Bạc Dạ, cô như muốn nói: Anh chậm phát triển trí tuệ sao, ông nội tới tại sao không báo trước?
Thật là … xấu hổ.
“Chuyện của cô cùng Bạc Dạ ta đều đã biết, Bạc Dạ cũng nói chuyện với ta rồi.”
“Cái gì?”
Mộ Thiển đầu óc mơ hồ.
“Dạ nói cho ta, cháu cũng không thích nó. Đều là nó một phía tình nguyện đang theo đuổi cháu, hy vọng cháu có thể gả cho nó. Trước đây là ta đối với cháu có chút hiểu lầm. Bất quá, theo ta gần đây quan sát, phát hiện cháu ngược lại là một cô gái tốt. Vậy, ta có lời gì liền nói thẳng.”
Bạc lão gia cố làm ra vẻ huyền bí.
Mộ Thiển lại cau mày, nghi ngờ không hiểu nhìn Bạc Dạ một cái, sau đó đối với Bạc lão gia nói: “Bạc lão gia có lời gì xin cứ nói.”
Cô càng thích bụng dạ thẳng thắn còn hơn là nói vòng nói vo.
“Bạc Dạ vẫn luôn cầu xin ta hết lần này đến lần khác, hy vọng ta không ngăn cản hôn sự của hai đứa. Từ bé đứa nhỏ này vẫn luôn bướng bỉnh, ta cũng không cưỡng được nó. Cho nên, hôm nay kêu cháu tới là nói cho cháu biết, ta đáp ứng hôn sự của các người. Chỉ cần cháu cùng Bạc Dạ hạnh phúc, ta sẽ thành toàn các người.”
“Thành thành… Tác thành?”
Tin tức bất ngờ khiến Mộ Thiển cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung. Truyện Nữ Cường
Cô đột nhiên đứng dậy và lắc đầu, “Không, không, Bạc lão gia, cháu không thích hợp với Bạc Dạ, và cháu không có kế hoạch kết hôn với anh ấy. Hơn nữa, cháu không xứng với anh ấy một chút nào.”
“Thiển Thiển, đừng nóng giận, được không?”
Trời mới biết, vì thuyết phục Bạc lão, anh ta mất bao nhiêu tâm tư.
Thật không hy vọng cố gắng trước đó trôi theo dòng nước.
“A.”
Bạc lão gia nhẹ giọng cười một tiếng, “Cô ngược lại có chút tự biết mình. Bất kể nói thế nào, vẫn là hy vọng Bạc Dạ không nên hối hận, mình chọn đường mình quỳ cũng phải đi tiếp.”
Bạc lão đứng dậy, sửa sang lại âu phục, dùng tay cài chặt lại cúc áo.
Vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc lộ ra một chút thất vọng, ông nhìn Bạc Dạ, “Ngày mai anh cả của con sẽ tới xử lý việc bàn giao. Từ nay về sau con không cần nhúng tay vào tập đoàn Thịnh Trì nữa.”
“Vâng thưa ông.”
Bạc Dạ cũng không thèm để ý, ngược lại cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
“Hừ, sẽ có ngày cháu phải hối hận.”
Bạc lão gia hừ lạnh một tiếng, rời đi.
Mộ Thiển đứng tại chỗ, nhanh chóng tiêu hóa nhiều tin tức, rất là khiếp sợ.
Cho nên, vừa rồi nghe những lời nói của Bạc lão gia, Bạc Dạ vì muốn cùng cô ở chung một chỗ, trực tiếp buông bỏ chức tổng tài của tập đoàn Thịnh Trì.
Tập đoàn Thịnh Trì là một trong 500 công ty hàng đầu thế giới với nhiều chi nhánh trong và ngoài nước.
Đơn giản là anh ta bị đuổi ra khỏi công ty, từ đó Thịnh Trì không có quan hệ gì với anh ta?
“Bạc Dạ, anh có bị điên không?”
Sau khi nói thẳng ra suy nghĩ của mình, Mộ Thiển không khỏi tức giận gầm lên, “Anh bị bệnh? Không biết anh đang làm cái gì sao?”
Bạc Dạ không tức giận mà còn cười, đưa tay ra nắm lấy tay cô, “Mộ Thiển, em còn nhớ cái sân hẻo lánh ở Diêm Thành khi đó không? Những ngày chúng ta ở cạnh nhau là những ngày tuyệt vời nhất trong đời. Khi đó, em nói với tôi rằng, em mong ước có một cuộc sống bình thường giản dị, một cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc. Lúc đó, tôi không thể làm được, nhưng bây giờ tôi dùng hành động thực tế để nói cho em biết, vì em, tôi đều nguyện ý.”
Mộ Thiển tự nhiên nhớ lại những kỷ niệm của quá khứ.
Lần đó, chất độc trong người bùng phát.
Lúc đó, cô sống không bằng chết. Chính Bạc Dạ đã mang cô đi và về sống trong sân nhà bà nội ở quê nửa tháng.
Chính trong thời gian đó, cơ thể cô đã hồi phục. Đoạn cuộc sống kia, Mộ Thiển sẽ không bao giờ quên, đối với Bạc Dạ tình nghĩa tự nhiên ghi nhớ trong lòng.
“Bạc Dạ.”
Cô gọi anh ta và lặng lẽ rút tay về.
Sau khi lùi lại một bước, cô xoay người đi tới cửa kính, nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài nói: “Tôi … tôi nghĩ anh không cần vì tôi mà bỏ ra nhiều như vậy. Trưa hôm nay tôi đã cùng anh tỏ rõ thái độ, hy vọng anh có thể rõ ràng”
Đôi khi Bạc Dạ thực sự quá cố chấp, như Bạc lão nói, quá bướng bỉnh.
Nhưng Mộ Thiển không bao giờ mong Bạc Dạ từ bỏ Tập đoàn Thịnh Trì vì cô.
Cô nhớ rằng Bạc Dạ nói rằng anh ấy có một người anh trai, và mối quan hệ giữa hai người không giống như Tư Cận Ngôn và Tư Văn Uyên, họ có quan hệ mật thiết với nhau.
“Tôi không quan tâm.”
Bạc Dạ bước đến bên cạnh cô, “Tôi chưa bao giờ quan tâm đến những điều này. Cuộc sống mà tôi muốn là cuộc sống mà em thích. Sống một cuộc sống đơn giản với nhau, hạnh phúc và hòa thuận là tốt nhất.”
Anh ta sinh ra trong một gia đình giàu có, bên ngoài mọi thứ đều hào nhoáng, mọi chuyện đằng sau chỉ có anh ta mới rõ.
“Bạc Dạ, đừng cố chấp như vậy.”
Mộ Thiển không thể không nói:: “Tôi bây giờ thật không có tâm tình nhi nữ tình trường.”
Hiện tại vẫn còn nhiều việc đang chờ cô làm, cô chỉ muốn xử lý mọi việc trong thời gian sớm nhất.
Những lời nói của Mộ Thiển đã đánh thẳng vào sự kiên nhẫn của Bạc Dạ hết lần này đến lần khác, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là lòng như đao cắt.
Anh ta xoay người, hai tay đưa vào trong túi quần tây, ở trong phòng làm việc né tránh, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Mộ Thiển quay đầu lại, nhìn bộ dạng tiều tụy của anh ta. “Tiện thể, hôm nay anh nói là đã điều tra ra truyện của Cố lão gia?”
Cô nhanh chóng chuyển đề tài.
Bạc Dạ chỉ tay, “Mọi thứ đều ở trên bàn.”
Mộ Thiển nhìn về hướng anh ta chỉ, trên bàn có một đống tài liệu dày cộp.
Rất nhiều, có thể thấy, quá trình điều tra diễn ra cẩn thận đến mức nào..
Đi tới trước bàn làm việc, đem tài liệu ôm vào trong ngực, “Cám ơn, vậy tôi đi trước.”
Nếu cô tiếp tục ở lại văn phòng, điều đó sẽ chỉ làm tăng thêm sự bối rối.
Mộ Thiển chỉ muốn mau chóng rời đi, để tránh phải đối mặt với Bạc Dạ.
Gần đây, cô ấy phát hiện Bạc Dạ cùng anh trước đây thật giống như biến thành người khác.
Ngày càng trở lên cố chấp, cuồng nhiệt, thậm chí theo đuổi đến mức dữ dội, đột ngột.
Mộ Thiển không cách nào tiếp nhận.
Thấy Bạc Dạ không nói gì, cô liền rời khỏi văn phòng.
Cho đến khi bước vào thang máy, Bạc Dạ vẫn chưa bước ra.
Mộ Thiển thở một hơi dài nhẹ nhõm, cảm giác buông lỏng chút.
Xuống lầu lên xe, ngồi ở bên trong xe, cô không nhịn được cầm tài liệu lên, lật xem chồng thông tin dày cộp.
Đang chuẩn bị nhìn, điện thoại di động reo.
Là Bạc Dạ gọi.
Mộ Thiển do dự một chút, nghe, “Bạc Dạ”
“Tốt hơn hết em nên chuẩn bị tâm lý một chút trước khi đọc thông tin, Cố Gia … còn lâu mới đơn giản như em nghĩ.”
Bất kể anh tA có theo đuổi cô điên cuồng, mặc cho cô từ chối thì anh TA vẫn luôn quan tâm đến cô.
Mộ Thiển vô cùng cảm động trước điều đó.
“Được, cảm ơn anh.”
“Thiển Thiển, đừng khách sáo với tôi.”
Anh lại gọi cô là “ Thiển Thiển”.